Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.
“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”
Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.
Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”
“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.
“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”
Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.
“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT