Tin xấu: Hứa Yên Diểu xuyên về thời cổ đại, không làm được việc chân tay, không phân biệt được các loại ngũ cốc, đã vậy chuyên ngành lại là an ninh mạng - một nghề vô dụng trong thời đại bấy giờ.
Tin tốt: Hứa Yên Diểu đã ký kết với một hệ thống.
Tin xấu: Hệ thống này có tên là hệ thống drama, không phải là loại tiên đoán vận mệnh này nọ, mà là loại nắm giữ thông tin cá nhân và tin sốt dẻo của người khác. Hoàn toàn vô dụng.
Tin xấu thứ hai: Hệ thống này đang hỏng, có gây ra lỗi gì không thì chưa biết.
Tin xấu thứ ba: Thân là tiểu quan đứng hàng cuối trong triều hội, còn là người xuyên không… không biết tứ thư ngũ kinh, không viết được bút lông, có nguy cơ bị tố giác vì gian lận khoa cử.
Hứa Yên Diểu, “…”
Thôi kệ mọe, cứ nằm yên đó mà chờ chết, chết sớm có khi còn có thể xuyên trở về.
Trong triều, hoàng đế vì chính sự mà nổi trận lôi đình, đám quần thần run lẩy bẩy.
Hứa Yên Diểu làm bộ nghiêm túc lắng nghe nhưng thật ra đang chuyên chú đào sâu hệ thống drama.
[Ồ wow, hôm qua hoàng thượng vừa nạp một quý nhân chỉ mới mười sáu tuổi thôi đó! Trâu già gặm cỏ non! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa còn điên đảo gối chăn, cả đêm không ngủ, vậy mà giọng lúc này còn có thể sục sôi mạnh mẽ như vậy! Lợi hại!]
[Không ngờ quý nhân này lại từng là ngoại thất của hoàng thái tôn, wow wow wow! Thái tôn cũng hiểu loại văn học véo eo đỏ mắt sao!]
[Wow wow wow wow ! Hoàng thái tôn xông vào hậu cung của gia gia… aiz —— thừa cơ lão hoàng đế thượng triều mà abcxyz! Mau lên mau lên! Sao lại không có video…]
[Hở? Sao lại không có âm thanh?]
Hứa Yên Diểu thận trọng ngẩng đầu, trộm nhìn xung quanh.
[Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao lại quỳ đầy đất vậy? Hoàng đế đâu rồi?]
—— Hoàng đế đến hậu cung bắt gian rồi.
Quả bom "gian lận khoa cử" cuối cùng cũng phát nổ.
Hứa Yên Diểu không có cách nào giải thích tại sao bút tích của mình lại khác với bút tích trên bài thi, cũng không có cách nào trả lời tại sao mình không hiểu tứ thư ngũ kinh.
Hoàng thái tôn, cùng với nỗi đau mất ngoại thất, đã đánh một cú trực tiếp, mà thị vệ bên cạnh hắn lại như hổ rình mồi, nhào lên muốn lôi Hứa Yên Diểu tống vào đại lao, đợi đến mùa thu năm sau xử trảm.
Tuy nắm giữ trong tay không ít drama có thể chứng minh bản thân trong sạch nhưng Hứa Yên Diểu vô cùng đau đầu.
Phải giải thích nguồn tin của mình đến từ đâu đây…
[Nói rằng ta đã gặp riêng quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang vào đêm ba ngày trước khoa cử sao? Làm sao có thể, đêm đó Lễ bộ Thị lang giả gái, qua đêm ở phủ tướng quân, cùng đại tướng quân…]
Đại tướng quân chấn động dữ dội, lập tức cắt ngang.
“Bệ hạ!!!!”
“Mặc dù chứng cứ về chuyện gian lận khoa cử rất thuyết phục nhưng thần nghĩ chuyện này vẫn có điểm kỳ lạ, cần phải phúc thẩm! Nhất là Hứa… Hứa… Hứa Yên Diểu lúc nào cũng mặc quan phục gọn gàng chỉnh tề! Một người coi trọng quan phục như vậy, làm sao có thể vấy bẩn thanh danh của mình được!”
Hoàng thái tôn không nghe được tiếng lòng: ?
[Nói cái gì mà giám khảo làm bộ ngáp ngủ để cố tình cho ta chép bài. Không phải đêm trước khoa cử lão ở trong chuồng heo mẹ ngây ngốc cả đêm sao, đã vậy thì hôm sau làm sao có thể không buồn ngủ? Có điều, đường đường là Hàn lâm Thị giảng mà lại tin sữa heo…]
Sắc mặt Hàn lâm Thị giảng trắng bệch, vội vàng tiến lên.
“Bệ hạ!!!”
“Thần… thần tán thành với ý kiến của đại tướng quân! Làm sao mà Hứa lang có thể gian lận khoa cử được! Hắn… hắn… hắn… trước khi khảo thí còn cố ý uống một chén nước tinh khiết. Thần tin rằng chỉ có người thiện lương mới có thể sử dụng những thứ tinh khiết. Một người thiện lương như thế, làm sao có thể gian lận khoa cử được!”
Hoàng thái tôn, người nghĩ rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng: ??
Hứa Yên Diểu cảm động không thôi.
[Tất cả đều là người tốt, cho dù đầu óc không được tốt lắm nhưng cũng tận lực giúp ta tìm cái cớ.]
[Nhưng mà ta thật sự không có cách nào lật ngược tình thế, aiz, tiếc là ta còn chưa xem xong bộ phim dài tập, đêm qua lão hoàng đế chọc giận hoàng hậu, ỉu xìu bị hoàng hậu đuổi ra khỏi tẩm cung, ta còn chưa xem được cái kết đã phải chết. Hình như hôm nay lão định trở về sẽ bôi mực lên mặt, giả làm mèo để dỗ hoàng hậu vui vẻ…]
Rầm ——
Lão hoàng đế vỗ bàn một cái thật mạnh, mạnh mẽ cắt ngang tiếng lòng không ngừng trào dâng kia.
“Trẫm tin tưởng Hứa Yên Diểu không gian lận khoa cử! Tha bổng!”
Văn võ trong triều gấp gáp tán thành, sợ chậm một chút thì Hứa Yên Diểu lại tung ra nhiều drama khác.
“Vâng, vâng, vâng! Tha bổng!”
“Bệ hạ thánh minh!”
“Bệ hạ mau hạ triều! Để Hứa lang về nhà nghỉ ngơi sớm một chút! Hắn đứng đó cũng mệt muốn chết rồi!”
Hoàng thái tôn: ???
Hứa Yên Diểu đã cho các ngươi uống bùa mê thuốc lú gì vậy?