“Ngươi quỳ xuống cho ta!” Một nam nhân trung niên uy nghiêm ngồi trên ghế. Ông ta tức giận nhìn đứa con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mình.

“Người này là người ngươi có thể chọc hả? Ngươi không nhìn thấy con hổ kia sao?”

Thành chủ tức giận đến suýt đứng tim: “Đó là hổ thần bảo vệ núi của Bồng Lai Tiên Tông!”

Lúc ông ta nói râu cũng run rẩy theo: “Dùng gia pháp cho ta!”

Trần công tử run rẩy nhìn cha hắn ta: “Cha! Tha mạng! Con chịu không nổi đòn roi như vậy!”

“Ngươi còn chịu không nổi!” Thành chủ tức gần chết.

Thật nực cười, đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp này lại cứ thích làm bậy.

Thành chủ nhìn con trai đang bị đánh, nghiêng đầu làm bộ không nghe Trần công tử kêu rên. Ông ta nhìn Bạch Ngọc Câu cười nói: “Xử trí như vậy ngươi thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Câu nhìn ông ta: “Tại sao phải xử lý hắn ta, hắn ta rất tốt!”

“Để cho ta ăn thoải mái, còn bảo ta coi nơi này là nhà mình! Cha!”

Thành chủ: “!!!”

“Ta không làm nổi! Ta không làm nổi đâu!” Thành chủ khóc không ra nước mắt: “Tiên tử đây là đang làm ta tổn thọ!”

Ông ta cũng không nghĩ tới mình mới đi ra ngoài mấy ngày, vừa trở về trong nhà này đã lật trời.

Trong chuồng ngựa không phải ngựa, mà là một con hổ lớn. Đây còn chưa tính là gì.

Người hầu trong phủ từ trên xuống dưới đều vây quanh một cô gái. Thê thiếp của con trai mình lại còn hầu hạ nàng thoải mái.

Lúc đó môi ông ta thiếu chút nữa trề cả xuống rồi.

Bạch Ngọc Câu nghe ông ta nói không gánh nổi thì mở miệng nói: “Như vậy đi, ta gọi ngươi là ca ca. Nếu không ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không thể gọi ngươi là đệ đệ chứ?”

Lời cô nói rất có lý!

Chính Trần công tử đã bảo cô coi nơi này là nhà. Nếu nơi này là nhà của cô, vậy cha của Trần công tử chính là cha của cô.

Nhưng mà người cha này không cho cô gọi là cha, vậy xưng huynh gọi đệ là được!

Như thế thì chỗ này vẫn là nhà của cô!

Sắc mặt thành chủ nghẹn khuất. Ông ta sợ tiên tử này lại mở miệng nói ra lời gì chấn động nữa: “Vậy... Vậy thì cứ như vậy đi.”

Ông ta còn có thể làm gì khác! Thật sự chọc giận tiên tử để sau đó đánh chết con trai mình sao?

Ông ta bảo dùng gia pháp, dù sao cũng chỉ là cây gậy bình thường. Nhưng nếu tiên tử tức giận vậy chẳng phải là rút kiếm chém chết con trai mình à.

Đứa con trai này của ông ta tuy vô dụng nhưng cũng chưa làm điều gì xấu cả.

Tuy rằng hắn ta có đông thê thiếp, nhưng đều là hắn ta tự mình mua được, hoặc là tự nguyện về với hắn ta.

Sau khi trở về, hắn ta cũng đã hỏi các nàng có muốn đi hay không, nhưng những thiếp thất kia đều nói ở chỗ này không tệ.

Còn có thể không tệ sao!

Được ăn ngon mặc đẹp. Đứa con dâu Nghiêm Trúc Nguyệt này tuy tính tình nóng nảy nhưng chỉ cần các tiểu thiếp kính trọng nàng ta một chút, nàng ta cũng sẽ không làm khó dễ những cô gái yếu đuối kia.

Đã như vậy còn ai tự nguyện đi nữa! Huống hồ ngày nào Trần công tử cũng không về phủ. Đám thiếp thất này đã thành thói quen rồi!

Quan trọng nhất vẫn là tuy ông ta cũng có tu vi, nhưng tu vi cũng không đạt tới trình độ có thể cưỡi hổ thần bảo vệ núi của Bồng Lai Tiên Tông!

Ông ta đối nghịch với vị tiên tử này, đây chẳng phải là sẽ chôn vùi tính mạng cả nhà bọn họ sao.

“Được rồi được rồi. Đừng đánh nữa.” Bạch Ngọc Câu bảo bọn họ dừng lại.

Mấy người hầu kia vội vàng dừng tay. Trần công tử kêu rên: “Mông của ta!”

Bạch Ngọc Câu nhìn hắn ta: “Sau này ngươi gọi ta là...”

Gọi là gì đây?

Dì? Bác gái? Cô? Bà dì? Dì nhỏ?

“Ta biết rồi. Ngươi gọi ta là dì (ở đây nghĩa là vợ bé của cha).”

Thành chủ đang uống trà để bình tĩnh lại thì nghe thấy câu này, ông ta phun trà ra: “Phì!”

Ông ta ho khan vài tiếng, lại nhìn người khởi xướng vẻ mặt đang mê mang, hơi đỡ trán.

“Thông nhi, đây là cô của con. Còn không bái kiến cô của con!”

Trần Thông nghe cha mình nói xong, lại nhìn thoáng qua Bạch Ngạo Thiên không lớn tuổi kia: “Cô...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sớm biết hắn ta sẽ mang về một người cô! Hắn ta sẽ không ra ngoài uống rượu!

Tâm trạng Bạch Ngọc Câu vô cùng tốt sờ sờ đầu hắn ta: “Thông nhi~ Ngoan~”

Trần Thông: “...”

Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra! Huhuhu! Hắn ta không nên đi uống rượu!

À không! Không nên ra khỏi cửa!

Chứng kiến sự tình xoay chuyển, Diệp Lương Thần có chút choáng váng.

Rõ ràng mỗi lần hắn đánh tiểu nhân, lão nhân kia vừa lên khẳng định muốn cùng hắn đấu đến mức ngươi chết ta sống.

Sao Bạch Ngạo Thiên... Bạch Ngọc Câu lại lăn lộn thuận lợi như thế chứ.

Sau khi bọn họ trở lại trong phòng, Diệp Lương Thần nhắc nhở một câu: “Có phải chúng ta nên đi rồi không?”

Bạch Ngọc Câu ăn hoa quả, bộ dáng vui đến quên cả trời đất: “Vì sao phải đi? Ngươi chán thức ăn ở đây sao?”

“Cái này cũng không phải.” Sau khi nói xong Diệp Lương Thần mới phản ứng lại chính mình suýt nữa lạc lối, cái gì ăn chán với ngán.

Hắn là suy nghĩ cho tính mạng của bọn họ!

“Chúng ta trộm hổ thần bảo vệ núi của Bồng Lai Tiên Tông. Bọn họ nhất định sẽ tìm tới. Nếu như chúng ta còn ở lại nơi này, bọn họ chẳng phải muốn giết chúng ta sao!”

Bọn họ đã ở lại nơi này được một ngày. Bồng Lai Tiên Tông chắc là rất nhanh sẽ tìm đến.

Bạch Ngọc Câu rít một tiếng: “Ngươi nói rất có lý.”

Cô bây giờ là một khúc củi mục. Diệp Lương Thần cũng là khúc củi mục. Tiểu sư đệ tu vi không cao, hổ thần bảo vệ núi lại không thể ra tay đánh người nhà.

Vậy cô còn lại ai đâu, cũng không thể mỗi lần đều dựa vào khí thế bá vương của mình được!

Cô còn phải chăm chỉ tu luyện để sau này vả mặt Tiểu Mỹ!

Tiểu Mỹ đáng ghét! Dám nhục nhã cô trước mặt mọi người!

“Vậy chúng ta đi thôi!” Diệp Lương Thần thấy cô đồng ý lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Đợi đã! Chúng ta phải dẫn theo con tin!” Bạch Ngọc Câu nảy ra ý tưởng, liếc nhìn Tang Tinh.

Không mang theo con tin, nhỡ bọn họ bị đuổi kịp thì phải làm sao!

Đợi bọn họ thu dọn xong xuôi, đoàn người cưỡi hổ rời khỏi nơi này.

Trần Thông bị trói ở trên con hổ, hắn ta đột nhiên bừng tỉnh: “Ngươi làm gì vậy?”

Bạch Ngọc Câu nhìn hắn ta “Có lễ phép hay không! Gọi ta là cô!”

“Cô.” Trần Thông nhìn cô, chỉ cảm thấy mông mình lại đau: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

Bạch Ngọc Câu nhìn hắn ta: “Ta thấy kinh ngạc vì xương cốt của ngươi. Ta định dẫn ngươi đi mở mang kiến thức!”

Trần Thông bĩu môi: “Cô (*) lừa trẻ con đấy à!”

(*) Từ cô này của Trần Thông là xưng hô cô - em của cha chứ không phải lẫn xưng hô hiện đại

“Đúng thế. Ta mới mười sáu tuổi. Ngươi lại là cháu của ta. Ngươi không trẻ con thì ai trẻ con!”

Trần Thông: “...”

Mẹ nó, hôm nay hắn ta nói chuyện không nổi nữa!

“Trước kia ta đã đi đo linh căn rồi. Đến linh căn ta còn không có thì có xương cốt đáng kinh ngạc cái gì.” Trần Thông nằm trên cổ hổ, dùng tay tò mò sờ sờ lông hổ.

Bạch Ngọc Câu gãi đầu: “Linh căn rất trân quý hả?”

Diệp Lương Thần trầm mặc nhìn cô: “Không có linh căn làm sao tu luyện được. Trong vạn người có một người có linh căn đã là hiếm rồi.”

“À...” Bạch Ngọc Câu lên tiếng, trong tay cô là một bó đồ vật đầy màu sắc, sáng bóng, ngắn và mỏng.

“Một mình ta có hơn vạn linh căn!”

Diệp Lương Thần: “!!!”

Ngươi còn nói ngươi là phế vật!

Hắn lấy tay dụi dụi mắt nhìn linh căn trong tay Bạch Ngọc Câu. Chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì mới đúng.

Bạch Ngọc Câu nhìn Trần Thông: “Cháu trai lớn, ngươi thích linh căn gì?”

Người cháu cả này tuy nghịch ngợm gây sự nhưng lại rất hào phóng!

Bạch Ngọc Câu cô là một cô nhi. Hôm nay đã có gia đình rồi.

Thật là một đứa trẻ tốt.

Bờ môi Trần Thông run run: “Cái này... Thật sự có thể lựa chọn à?”

“Ta muốn Phong linh căn. Để sau này ta bị cha đánh có thể chạy nhanh như gió!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Được! Ngươi muốn Mộc linh căn.”

Trần Thông: “Ta muốn Phong linh căn...”

“Biết rồi biết rồi! Mộc linh căn!” Bạch Ngọc Câu hơi không kiên nhẫn rút ra một sợi màu xanh từ trong bó linh căn lớn.

Cô cầm cây linh căn kia vỗ lên lưng Trần Thông: “Âu kê!”

Diệp Lương Thần mở to hai mắt: “Lão gia gia, có phải mắt ta xảy ra vấn đề hay không.”

Lão gia gia: “Ta đã nói nữ tử này có mệnh Đại Đế mà!”

"Nhưng nàng ấy lấy ra rất nhiều linh căn. Đồ chơi này có thể lấy ra với số lượng lớn như thế sao?” Diệp Lương Thần không thể tin được.

Lão gia gia: “Ánh mắt lão phu nhìn người sẽ không sai. Nàng ấy tất nhiên dùng thủ đoạn bí ẩn!

Diệp Lương Thần nghe ông ta nói nhảm nhịn không được nói: “Người cũng không biết đúng không?”

Lão gia gia: “Làm sao có thể! Ui da, ta phải đi nghỉ ngơi đây. Lớn tuổi mỏi eo đau lưng, tạm biệt!”

Diệp Lương Thần: “...”

Bạch Ngọc Câu nhìn Trần Thông đã có linh căn: “Tốt lắm! Bây giờ để...”

Cô hơi do dự, sau đó chỉ vào Diệp Lương Thần nói,: “Để cho hắn dạy ngươi tu luyện!”

Về phần cô, người bình thường không thể dùng được phương thức tu luyện của cô.

Trần Thông nhìn Diệp Lương Thần. Diệp Lương Thần nhìn Trần Thông.

Diệp Lương Thần: Cái gì? Để ta dạy tên bại hoại này tu luyện?

Trần Thông: Tại sao phải để cho cái tên nhìn ta không vừa mắt này dạy ta tu luyện! Ta có thể tự mình tu luyện! Hứ!

Họ trừng mắt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Câu mặc kệ bọn họ. Chỉ cần Trần Thông không đặt câu hỏi là được.

Việc khẩn cấp, bọn họ cần chạy trốn!

Hổ thần bảo vệ núi bị bắt cóc chở bọn họ chạy như điên.

Mà đúng lúc này người của Bồng Lai Tiên Tông lại chạy tới: “Đừng chạy!”

Bọn họ ngự kiếm phi hành. Trên lưng hổ thần bảo vệ núi cũng có thêm cái cánh.

Bọn họ chạy, Bồng Lai Tiên Tông đuổi theo!

Hổ thần bảo vệ núi có mọc cánh cũng khó thoát!

“Chạy mau chạy mau!” Bạch Ngọc Câu nhìn đám đệ tử của Bồng Lai Tiên Tông đuổi theo sau, cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Lúc này Trần Thông cũng phát hiện bất thường: “Tại sao Bồng Lai Tiên Tông đuổi theo ngươi!”

Bạch Ngọc Câu huýt sáo nhìn trăng: “Cũng không có gì! Chỉ là... ta mang đi một vật nho nhỏ mà thôi.”

“Cái gì! Ngươi là kẻ trộm!”

"Sao ngươi có thể làm ô uế sự trong sạch của người khác như thế. Chính nó nguyện ý đi theo ta, sao có thể gọi là trộm được?” Bạch Ngọc Câu thẹn quá hóa giận.

Cô tiếp tục nói một số thứ khó hiểu, ví dụ như “giả heo ăn thịt hổ", “heo con đáng yêu” các thứ.

Trần Thông: “Ngươi quả nhiên là một con heo thành tinh! Trách không được ăn nhiều như vậy!”

“Bốp!”

Bạch Ngọc Câu đánh vào đầu hắn ta: “Đừng nói bậy! Ta bị đói bụng! Không phải là ăn nhiều!”

Trần Thông ôm cục u mọc ra trên đầu, huhu!

Quả nhiên là heo thành tinh!

“Này! Đừng chạy nữa! Sư muội! Sư đệ! Mau dừng lại!” Phía sau có người ngự kiếm phi hành đang hô.

Bạch Ngọc Câu quay đầu lại nhìn: “Chạy mau chạy mau! Bọn họ sắp đuổi tới rồi!”

Hổ thần bảo vệ núi tăng tốc. Các đệ tử ngự kiếm phi hành phía sau vừa thấy cũng lập tức tăng tốc.

“Haiz. Vẫn là sư thúc làm tổn thương sư đệ sư muội!” Một đệ tử nhìn thân ảnh dứt khoát cắt đứt quan hệ phía trước, không nhịn được thở dài.

Bọn họ còn nhỏ đã bị sư thúc mất trí nhớ đuổi ra khỏi cửa. Chắc giờ trong lòng rất hận sư thúc.

Haiz. Ai bảo Chúc Kinh Tiên Quân luôn quên chuyện chứ.

Nhất định là hắn đã quên mình nhận đồ đệ khi nào, lại nuôi bọn họ lớn như thế nào.

Sư đệ sư muội thật khổ!

Mà lúc này sau khi Chúc Kinh Tiên Quân nghe tông chủ lải nhải một trận, lại quyết đoán cho mình mấy phát thuật xóa ký ức.

“Hả? Hình như ta lại quên cái gì đó.” Chúc Kinh Tiên Quân thì thào lẩm bẩm.

Nhưng cũng không quan trọng. Ừ... Hôm nay xem quyển sách nào đây.

Tông chủ càm ràm một ngày, đứng ở một bên miệng khô lưỡi khô: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play