Cửa hàng, hiện tại nơi này đã không còn zombie, Chu Oánh ôm Mộng Mộng có vẻ mặt chưa hết kinh hoàng.

Không phải cô ấy cảm thấy zombie đáng sợ, chủ yếu là cô gái tóc trắng trước mắt này vừa rồi quá dọa người.

Vừa rồi sau khi Bạch Ngọc Câu hắt Coca lên người zombie, Coca không hề có bất cứ tác dụng nào, nhưng cô lập tức lấy lưỡi hái thành thạo giải quyết mấy con zombie này.

Cô chống nạnh cười ha ha: “Không ngờ chứ gì! Coca không có độc! Là tao lừa chúng mày thôi!”

“Cái này gọi là binh bất yếm trá!”

Chu Oánh: “...”

Zombie nghe hiểu Coca có độc hay không được à? Sao có thể là binh bất yếm trá chứ!

Bạch Ngọc Câu không quan tâm mấy thứ này. Cô vui vẻ thu lưỡi hái sau đó lấy ra một chai Coca ra bắt đầu tu ừng ực.

“Hai người còn muốn mua không?”

Chu Oánh nghe được cô hỏi mới hoàn hồn: “Mua.”

Cô ấy lấy di động ra. Di động của cô ấy đã sớm tắt nguồn, nhưng trong điện thoại này có ảnh người thân của cô ấy, cho nên mới luôn mang bên người.

“Di động của tôi hết pin rồi.” Cô ấy nói những lời này lại thoáng nhìn đèn đang sáng.

Bạch Ngọc Câu chỉ cục sạc ở bên cạnh: “Này.”

Chu Oánh nhìn cô một cái, sau đó nói: “Di động của tôi hết pin, không có cách nào quét mã.”

“Không cần quét mã, cứ sạc thôi.” Bạch Ngọc Câu uống Coca ừng ực, chỉ cảm thấy buồn cười, hương vị đúng là mỹ vị nhân gian!

Trên thế giới này còn có thứ uống ngon hơn Coca à?

Không có! Không có khả năng!

Cô đeo tai nghe mèo bấm máy tính lạch cạnh, động tác ngón tay của cô cực kỳ nhanh, chuột cũng click liên tục.

Vừa nhìn đã biết cô là một thiếu nữ chơi game giỏi tiêu chuẩn.

Lúc Chu Oánh cầm điện thoại sang sạc, vô tình liếc nhìn máy tính trước mặt cô.

“4399(*)?!!”

(*) 4399 là trang web game khá nổi tiếng của Trung.

“...” Vì sao chỉ chơi một trò chơi nhỏ trên 4399 cũng có thể kịch liệt như vậy chứ!

Cô ấy im lặng quay đầu đi, sau đó bật di động, mở album. Bên trong là rất nhiều ảnh chụp, trong số này có người nhà của cô ấy, cũng có bạn bè của cô ấy.

Chẳng qua... hiện giờ bọn họ đều không còn nữa.

“Tôi có thể mua những thứ này không?” Cô ấy buông điện thoại di động xuống, do dự nhìn đồ ăn.

Dẫu sao thấy thế nào thì những đồ ăn này đều không cần dùng giá gốc đã có thể mua được.

Bạch Ngọc Câu gật gật đầu: “Đương nhiên rồi! Cô là khách, tất nhiên có thể mua đồ.”

Người trái đất đều như này à? Mua một món đồ thôi mà phải hỏi mấy lần.

Cửa hàng của cô không làm ăn đen tối gì. Làm Bạch Ngọc Câu 2.0, cô nói có thể mua là có thể mua.

Cô không phải người máy Bạch Ngọc Câu 1.0 cũ chỉ biết dựa theo mệnh lệnh hành động.

Chu Oánh nghe lời này thì mới hạ quyết tâm. Cô ấy cầm hai thùng mì gói, lại cầm hai cái kẹo que cộng thêm hai chai nước khoáng.

Cô ấy định thử xem có thể mua không đã, nếu có thể thì cô ấy sẽ mua thêm một ít.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Bạch Ngọc Câu tạm dừng game, cô nhìn lướt qua: “12 tệ.”

Chu Oánh bấm di động bắt đầu quét mã trả tiền. Cô ấy hơi căng thẳng, dẫu sao bây giờ là mạt thế, không biết tiền này có thể chuyển qua được không.

“Tinh! Tài khoản đã được cộng thêm 12 tệ!”

Nghe được tiếng chuyển khoản thành công, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi có thể cầm đi không?”

Bạch Ngọc Câu nhìn con người quá mức lễ phép trước mắt: “Có thể, nhưng mà...”

Chu Oánh nghe cô nói nhưng mà, bàn tay cầm mì gói khựng lại.

Quả nhiên, cô biết ngay không đơn giản như vậy. Rốt cuộc thì cô gái tóc trắng này muốn cái gì?

“Nếu cô muốn ăn mì gói thì tôi kiến nghị cô lấy thêm hai cái xúc xích. Mùi vị sẽ rất thơm ngon đó ~”

“Phải rồi!” Bạch Ngọc Câu vỗ vỗ đầu: “Chỗ tôi có nước sôi!”

Cô chỉ vào máy đun nước, Chu Oánh nghe cô nói chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

Sao người này nói chuyện giống tàu lượn siêu tốc vậy?

“Được, cảm ơn,” Chu Oánh lại cầm hai cái xúc xích.

Cô ấy trả tiền sau đó xé hộp mì, dùng nĩa cắt xúc xích thành miếng nhỏ ném vào hộp mì, sau đó lại đến chỗ máy đun nước lấy nước sôi.

Cô ấy mới nhìn qua thùng mì này, không có thùng nào bị quá hạn.

“Con ăn trước đi.” Chu Oánh đặt hộp mì lên bàn. Mộng Mộng ngửi mùi thơm của mì tôm mà chảy nước miếng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Oánh pha mì cho con gái xong mới bắt đầu pha mì cho mình.

Sở dĩ cô ấy lựa chọn ở lại đây ăn cũng là vì tuy rằng chủ tiệm hơi kỳ lạ nhưng vũ lực của cô rất cao.

Nếu có zombie tới thì có lẽ cô sẽ hỗ trợ đuổi zombie đi.

Huống chi cô ấy còn muốn mua thêm một ít đồ để mang đi.

Hai mẹ con các cô ăn mì tôm, chỉ cảm thấy đây là giây phút hạnh phúc nhất của họ trong mạt thế.

Bạch Ngọc Câu thấy các cô ấy ăn mì, cũng bị mùi này làm cho ngứa ngáy.

Hệ thống Mỹ Thực đúng lúc đưa lên cho cô một hộp mì nóng hôi hổi bên trong đặt hai cái xúc xích.

Mì tôm có vẻ cực kỳ tiêu chuẩn, phía trên còn đặt vài miếng thịt bò.

Bạch Ngọc Câu vừa uống Coca vừa ăn mì, đôi mắt còn nhìn chằm chằm màn hình máy tính load game.

Cũng đúng lúc này, ngoài cửa hàng đột nhiên xuất hiện hai người.

Chu Oánh nhìn hai người đột nhiên xuất hiện thì lập tức cảnh giác. Cô ấy lặng lẽ kéo Mộng Mộng dịch vào trong còn bản thân thì cản ở ngoài.

“Chị đại!” Tang Tinh đi thẳng vào cửa hàng, Phục Toa cũng theo sát: “Chị đại!”

“Bọn em tìm chị đến khổ!”

Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu nhìn bọn họ, hóa ra là Tang Tinh 2.0 và Phục Toa 2.0. Sao bọn họ cũng đến.

“Vì sao hai người không trực tiếp phát tín hiệu cho tôi?”

Tang Tinh nhìn đôi mắt máy móc được che giấu rất tốt của chị đại, cậu há mồm nói: “Máy truyền tín hiệu của bọn em bị hỏng rồi.”

Bạch Ngọc Câu thương cảm nhìn bọn họ một cái, quá thảm.

Cô vốn tưởng hệ thống ngôn ngữ của mình bị hỏng cũng đã rất đáng thương, không ngờ hai người bọn họ vậy mà hỏng máy truyền tín hiệu.

Chu Oánh ở bên cạnh thấy bọn họ quen nhau lúc này mới hơi buông lỏng cảnh giác. Cô ấy ăn hai ba miếng là xong hộp mì, lại uống sạch nước mì.

Sau khi ăn một hộp mì, cô ấy chỉ cảm thấy cả người đều sảng khoái.

Cô ấy lại mua không ít đồ, sau đó mới rời khỏi cửa hàng này.

Lúc đi, cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua tên cửa hàng này.

Cô ấy định sau khi tìm được căn cứ có thể đến nơi này mua sắm.

“Hai người cũng đến cứu vớt con người ở địa cầu à?” Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ.

Cô không rõ. Vì sao đã phái Bạch Ngọc Câu 2.0 cô đến, còn muốn phái hai người máy nữa.

Hay là!

Tiến sĩ Tiểu Mỹ phát hiện cô lén chơi game?

Bạch Ngọc Câu: “!!!”

“Tiến sĩ Tiểu Mỹ nói gì với hai người?” Cô hoảng loạn tắt giao diện 4399 đi.

Tang Tinh nói: “Tiến sĩ Tiểu Mỹ bảo bọn em đến giúp chị, tất cả đều nghe chị sắp xếp.”

Bạch Ngọc Câu nghe được lời này mới vỗ vỗ ngực: “Nguy hiểm thật!”

Hóa ra không phát hiện cô lén chơi game à?

Cô liếm liếm môi lại mở giao diện 4399 ra: “Nếu tiến sĩ Tiểu Mỹ đã nói thế, vậy hai người đến giúp đỡ tôi đi.”

“Tang Tinh 2.0 nghe lệnh!”

Tang Tinh lập tức đứng thẳng người: “Có mặt!”

Bạch Ngọc Câu cười hì hì: “Nào, chúng ta tác chiến hai người!”

Cô đã sớm cảm thấy một người chơi game hai người quá không thú vị. Bây giờ Tang Tinh 2.0 cũng đến, thế phải lợi dụng triệt để thôi, hi hi.

Phục Toa: “...”

Cho nên lần này thân phận của chị đại là gì đây? *Vò đầu*

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ôi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Các anh em ta phải đi đây!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Nhanh vậy!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ta là chị em tốt ~”

Hệ thống Tu Tiên: “Đi đường may mắn. Lần sau gặp lại sẽ là lúc ta báo thù!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “... Tạm biệt! Tạm biệt ký chủ!”

Cùng với bóng dáng nó rời đi, Bạch Ngọc Câu cũng lấy được khen thưởng mà nó để lại.

Triệu hồi Con Ngoan: Ký chủ có thể tùy thời tùy chỗ triệu hồi đứa con ngoan của mình. Sau khi Con Ngoan nghe được triệu hồi thì sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh ký chủ.

Bạch Ngọc Câu đang chơi game nên không chú ý hệ thống Làm Mẹ Tốt rời đi, khen thưởng này cũng tự động bị ném vào trong không gian.

Hệ thống Tu Tiên nhìn hai “hệ thống u ác tính” kéo bè kéo cánh, quyết định lôi ra một sự trợ giúp cho mình.

Nó lay lúc lâu: “Là mi! Pikachu!”

Một quả cầu sáng màu trắng xuất hiện ở trong đầu Bạch Ngọc Câu. Nó đột nhiên mở đôi mắt hợp kim titan ra: “Hello! Chào mọi người! Ta là hệ thống Giao Dịch Vị Diện!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đông đảo hệ thống tự giới thiệu với nhau, lúc này hệ thống Tu Tiên vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh hệ thống Giao Dịch Vị Diện.

Sau khi hệ thống Giao Dịch Vị Diện biết đầu óc ký chủ không ổn, biểu đạt tiếc hận.

Đông đảo hệ thống mồm năm miệng mười giải thích, nó vô cùng hứng thú với đầu óc ký chủ.

“Thật vậy chăng? Thật sự uống rượu là sẽ biến thành một người khác à?”

*Ngo ngoe rục rịch.jpg*

Hệ thống Tu Tiên: “Mi tuyên bố nhiệm vụ trước đi. Hiện tại ký chủ vẫn rất tích cực. Nhỡ đâu ngay sau đó không chịu làm nhiệm vụ, vậy khiến hệ thống rất đau đầu.”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện gật gật đầu: “Ừm, ừm!”

“Mời ký chủ hoàn thành kết nối vị diện bắt đầu tiến hành giao dịch nha ~”

Bạch Ngọc Câu nghe trong đầu nói, cô cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Dẫu sao bản thân cô là người máy cao cấp, trên người cô tự mang Giao Dịch Vị Diện cũng rất bình thường.

Cô tạm dừng trò chơi, sau đón thấy trong đầu có thêm một thanh Giao Dịch Vị Diện.

Trên thanh giao dịch có không ít vật phẩm. Cô tiện tay mở một vật phẩm. Đây là một thanh kiếm, thân kiếm nhìn có vẻ trong suốt óng ánh.

Băng Giá Đau Thương: Kiếm băng được chế tạo từ hàn băng ngàn năm, kiếm này rất lạnh, một kiếm chém ra ngàn dặm đóng băng.

Bạch Ngọc Câu: “!!!”

“Rất khí phách! Tôi muốn cái này!”

Cô nói xong thì muốn mua sắm, nhưng mà phần số dư tài khoản của cô bằng 0.

“QAQ! Người ta thật sự rất muốn Băng Giá Đau Thương mà ~”

Đột nhiên, cô nhìn về phía dòng chủ của vật phẩm ở phía dưới, chợt thông minh. Cô nhấn vào dòng đó.

“Tút tút... Tút tút...”

Chỉ chốc lát sau, trước mặt Bạch Ngọc Câu xuất hiện một ảo ảnh.

Là một anh đẹp trai mặt lạnh mặc cổ trang có vẻ tiên phong đạo cốt!

Nhưng Bạch Ngọc Câu không hề hứng thú với người đó. Cô chớp mắt: “Anh ơi ~ người ta là học sinh tiểu học, có thể đưa Băng Giá Đau Thương cho người ta không ~”

“Cầu xin anh ~ hu hu hu ~”

Anh đẹp trai mặt lạnh: “... Ta lại đưa ngươi một vạn linh thạch à?”

Hai mắt Bạch Ngọc Câu sáng choang: “Được, được! Anh trai đúng là người tốt!”

Anh đẹp trai mặt lạnh: “???”

Bạch Ngọc Câu thấy anh ấy không nói lời nào, trong lòng thấp thỏm.

Chẳng lẽ tư thế của mình không đúng?

Mấy ngày nay, cô nghiên cứu con người thì nhìn thấy có học sinh tiểu học đang cầu xin anh trai với dáng vẻ này, sau đó sẽ được Lửa Địa Ngục trong truyền thuyết!

Lửa Địa Ngục đó!

Vừa nghe tên này đã biết không phải lửa thường! Lửa Địa Ngục, lợi hại biết bao!

Học sinh tiểu học kia đều có thể đòi được Lửa Địa Ngục, học sinh tiểu học đáng yêu như cô, vì sao không được?

Chắc chắn chưa giống học sinh tiểu học!

Cô gọi cả Tang Tinh và Phục Toa đến: “Chúng ta cùng nhau!”

Ba “bé học sinh” đã tốt nghiệp nhiều năm cùng nhau dùng cặp mắt vô cùng đáng thương nhìn anh đẹp trai mặt lạnh.

Bọn họ vặn vẹo cơ thể, hai tay làm thủ thế cầu khẩn, còn không ngừng chớp mắt.

“Anh trai ~ anh trai ~ cầu xin anh mà! Bé thật sự rất muốn Băng Giá Đau Thương ~”

Anh đẹp trai mặt lạnh im lặng trong chốc lát, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc gọi video này.

Hắn dập máy xong mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật!

Vừa rồi ba người này vặn vẹo giống... sinh vật nào đó không thể miêu tả, kém tí nữa đã thành tâm ma của hắn!

Bạch Ngọc Câu nhìn hình chiếu biến mất, hai mắt cô đẫm lệ. Hu hu!

Vì sao!

Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ không phải học sinh chân chính?

Bạch Ngọc Câu rút kinh nghiệm xương máu. Cô móc ra máy triệu hồi Con Ngoan mà hệ thống Làm Mẹ Tốt mới để lại.

“Tút tút... Tút tút...”

Anh đẹp trai mặt lạnh nhìn cuộc gọi không ngừng truyền đến trong đầu, hắn duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương sau đó nhận cuộc gọi.

Đập vào mắt là hai bé zombie. Chúng nó cứng đờ vặn vẹo cơ thể, trên mặt màu xanh xám tràn đầy sống không còn gì luyến tiếc.

Tiểu Lam Tiểu Hoàng: “Grào grào ~ grào grào grào ~ grào grào grào grào grào ~”

Anh đẹp trai mặt lạnh: “...”

Ôi mắt ta!!!

Rốt cuộc đây là vị diện nào! Đợi hắn có thể phá giới, hắn nhất định phải... nhất định phải...

Rời xa vị diện này!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play