“Đúng rồi, người ta mang thai ~ yếu đuối lắm ~” Cô vuốt bụng cười lạnh ở trong lòng.
Cô quá thông minh!
Đây là kế một hòn đá ném hai con chim!
Thứ nhất, cô có thể hủy hoại thanh danh Tiểu Mỹ Tiên Tôn, làm tất cả mọi người biết cô ta chửa con hoang!
Thứ hai, hừ hừ hừ hừ, thai phụ luôn là một quần thể khiến người ta muốn chăm sóc. Cô nói cô là thai phụ đến lúc đó cô tiếp cận người khác chẳng phải càng tiện hơn à.
Dẫu sao không có ai lại ôm lòng cảnh giác với thai phụ cả!
Quá thông minh! Quá thông minh!
Vì sao ông trời lại ban cho cô một cái đầu thông minh vậy chứ!
Khả Nhạc do dự một chút nhìn lõi táo trên mặt đất: “Mang thai quả táo à?”
Cô ấy vừa dứt lời, đã thấy cô gái trước mắt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhặt hết lõi táo trên đất lên, sau đó lõi táo biến mất không thấy.
“Sao có thể! Tôi mang thai...” Bạch Ngọc Câu nhìn khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.
Cô nhìn người trên sân thể dục, chỉ thấy có một người đàn ông vừa hay đi tới.
Bạch Ngọc Câu kéo anh ta sang: “Tôi mang thai con của anh ấy!”
Người đàn ông: “???”
Tuy Khả Nhạc không hiểu, nhưng cô rất khiếp sợ: “Thế... thế á?”
“Khà khà...” Bạch Ngọc Câu cười hai tiếng rồi dừng ngay lại: “Không phải tôi đang cười!”
“Tôi đang gọi tên anh ấy, anh ấy tên là Kiệt Kiệt!”
Khả Nhạc nhìn trưởng căn cứ với vẻ một lời khó nói hết: “... Vậy hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc.”
Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy tránh ra, trong lòng cảm thán con người đúng là ngu xuẩn!
Quá dễ dàng tin lời cô nói, sớm biết vậy cô đã nói cô mang thai là Long Ngạo Thiên.
Dáng vẻ này chẳng phải cô sẽ vào được ngay nhóm nhân vật chính à?
Nhung Mặc nhìn mái tóc đen của cô nhóc đang cúi đầu trước mặt: “Tôi tên Nhung Mặc, không phải Kiệt Kiệt. Vừa rồi cô đang cười chứ gì?”
Bạch Ngọc Câu che ngay miệng anh ấy lại: “Câm miệng! Tôi bảo anh là Kiệt Kiệt thì anh là Kiệt Kiệt!”
“Còn nữa, bản tôn chưa bao giờ cười!”
Cô dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm anh ấy: “Nếu anh dám phá hỏng kế hoạch của bản tôn, tôi sẽ tru di cửu tộc nhà anh!”
Nhung Mặc: “Kế hoạch gì?”
Bạch Ngọc Câu vừa nghe kế hoạch thì lập tức lại cảm thấy mình là thiên tài: “Đương nhiên là tìm được nhóm nhân vật chính rồi giết sạch bọn họ...”
Nụ cười của cô cứng lại, tròng mắt nhìn về phía trước.
Nhung Mặc nhìn trời: “Ui da, hôm nay thời tiết đẹp thật. Hình như tôi điếc rồi, chả nghe được gì. Cô có thể lặp lại lần nữa không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu khẽ thở phào nhẹ nhõm, dọa chết cô.
Hóa ra không nghe được.
Cô sờ sờ cằm: “Kế hoạch... là làm thế giới trở nên càng ngày càng tốt ~”
Hì hì hì, giết sạch nhóm nhân vật chính, sau đó cô chính là Ma Tôn độc tôn thiên hạ.
Đến lúc đó Tiểu Mỹ cũng rơi vào Ma tộc với cô, chẳng phải thế giới này rất tốt đẹp à?
Hì hì hì!
Nhung Mặc: “Vậy cô cố lên.”
- ---
Văn phòng trưởng căn cứ.
“Cô ấy nói nhân vật chính là có ý gì?” Đồ Đằng nhướn mày: “Nhóm nhân vật chính lại có ý gì?”
Bọn họ dĩ nhiên biết ý nghĩa của hai chữ này, vấn đề duy nhất là rốt cuộc cô gái này muốn làm gì.
Khả Nhạc do dự nói: “Có lẽ cô ấy đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma, cho rằng mình là vai ác?”
Hắc Miêu dùng ngón tay gõ bàn: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng có khả năng thế giới của chúng ta là một quyển sách không?”
“Ý cậu là cô ấy thức tỉnh vai ác? Muốn tìm được nhân vật chính rồi xử lý bọn họ nhân lúc còn sớm?”
Khả Nhạc cảm thấy cũng có khả năng này, dẫu sao các hành động của Tiểu Mỹ đều rất quái dị.
“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần đầu óc có vấn đề.” Đồ Đằng nói.
Hắc Miêu nhíu mày: “Có lẽ cô ấy tẩu hỏa nhập ma?”
“Nhưng thật sự có vai ác ngu xuẩn vậy à?” Khả Nhạc cảm thấy rất thái quá.
Cái miệng kia như miệng mẻ, bọn họ còn chưa nói gì, cô ấy đã tự lộ trước.
Tiền Đại im lặng trong chốc lát: “Có khi thế thật đấy. Dẫu sao có vài vai ác trong tiểu thuyết cũng rất ngu.”
“Chúng ta làm sao bây giờ? Giết cô ấy?”
“Dù nói thế nào, hiện tại cô ấy muốn tìm được nhóm nhân vật chính, hơn nữa giết chết bọn họ. Vậy đi, Hắc Miêu Khả Nhạc, hai người trông cô ấy cho kỹ.” Nhung Mặc ra lệnh.
Mọi người gật đầu.
Sở dĩ bọn họ không lựa chọn cứng đối cứng với Tiểu Mỹ, cũng là suy xét đến giá trị vũ lực của Tiểu Mỹ và việc cô ấy có thể lấy ra mấy chục quả táo.
Trước khi chưa hoàn toàn biết rõ suy nghĩ của cô, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Bạch Ngọc Câu bị bọn họ nhớ thương hiện tại đang quấy rầy Long Ngạo Thiên và Long Ngạo Phượng.
“Bây giờ chúng ta là bạn rồi chứ? Vậy em có thể nói cho chị biết em có phải là nhân vật chính không? Có phải em từng bị từ hôn? Có phải em có một thời thơ ấu thê thảm không?”
“Có phải còn có một ông cụ theo bên cạnh không?”
Long Ngạo Phượng: “Bên cạnh anh trai em không có ông cụ nào, nhưng bên cạnh em có một người kỳ lạ.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên: “Ai? Ai?”
Ha ha!
Lộ rồi!
Hóa ra nhân vật chính thật sự là em gái cậu bé, Long Ngạo Phượng!
Bây giờ để cô nghe xem, bên cạnh nhóc nhân vật chính này rốt cuộc có gian lận nào!
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô quá thông minh!
Ha ha ha ha ha!
Cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Long Ngạo Phượng: “Bé ngoan, mau nói cho bản tôn, người nọ là ai!”
Long Ngạo Phượng liếm ngón tay, ngây thơ nói: “Bên cạnh em có một chị gái kỳ lạ một lần có thể ăn 54 quả táo, cười quái đản ~”
Bạch Ngọc Câu tức muốn hộc máu, cô bị chơi!
Đáng giận! Nhân vật chính đáng chết!
Á á á á á á! Sớm hay muộn cũng có một ngày, cô phải để hai đứa nhóc thối này quỳ xuống xin Bích Huyết Ma Tôn tha!
Bạch Ngọc Câu hung tợn nhìn chằm chằm Long Ngạo Phượng, hai anh em sợ tới mức rụt người về phía sau.
Lại không ngờ cô đột nhiên vươn bàn tay lạnh băng túm lấy cổ tay Long Ngạo Phượng.
“Không được động tới em gái tôi!” Long Ngạo Thiên giận dữ hét lên.
Bạch Ngọc Câu nhìn cậu bé cười lạnh một tiếng, sau đó cô thò đầu lại gần, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Long Ngạo Phượng.
“Nói cho các em biết, đây là kết cục của việc các em chọc giận bản Ma tôn!”
“Ngón tay ăn ngon như vậy, đã bị ta liếm qua, ha ha ha ha ha ha ha!”
Cô! Đúng là ngọn nguồn của vạn ác!
Cướp đi ngón tay mà trẻ con thích gặm nhất, để bọn nó cảm nhận sự đau khổ khi vật âu yếm nhất bị làm bẩn!
Khóc đi! Khóc càng to càng tốt! Cô thích nghe tiếng trẻ con khóc!
“Nói cho các em biết! Ta tên Tiểu Mỹ!”
Ồ! Cho dù vào lúc này, cô cũng không quên trả đũa!
Khà khà khà khà khà khà khà! Cô thật thông minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT