Bạch Ngọc Câu tóm cổ con mèo đang giương nanh múa vuốt về phía mình, cô lấy cái kéo lần trước cô dùng để cắt móng tay cho Tiểu Mỹ ở trong không gian ra.
“Cạch cạch!”
Chỉ trong chốc lát đã hủy mất hung khí làm việc xấu của mèo zombie.
“Meo meo meo!” Con mèo zombie điên cuồng gào.
Nó không ngờ đồ ăn độc ác này lại dám cắt móng vuốt của nó!
Con mèo zombie há to mồm, định cắn vào cánh tay mảnh khảnh của Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy hàm răng của nó thì lại cầm kéo lên, cô mở banh miệng con mèo zombie ra, muốn xuống tay với hàm răng sắc nhọn của nó.
Con mèo zombie cảm thấy sức lực của đồ ăn này mạnh đến mức nó muốn trật quai hàm.
Nó liều mạng vùng vẫy, nó không muốn mất hết răng đâu!
“Meo… Meo… Meo meo!”
Bạch Ngọc Câu thấy nó vùng vẫy thì buông kéo xuống: “Ngoan ngoãn cho tao! Nếu không tao cắt trứng của mày luôn đấy!”
Con mèo zombie nhìn ánh mắt lóe sáng của cô mà không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng nó ngoan ngoãn cọ cọ tay Bạch Ngọc Câu: “Meo meo ~”
“Ngoan lắm! Quyết định là mày vậy!” Bạch Ngọc Câu ôm con mèo vào lòng, đi về phía xe lửa.
Mọi người trên xe lửa không hiểu sao xe lại dừng trong rừng.
Chỉ là bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Dù sao ở đây vẫn còn đàn em của bác tài, Tang Tinh đi qua đi lại tuần tra trong xe, cậu ghi nhớ lời dặn dò của Bạch Ngọc Câu.
Phải bảo vệ bọn họ thật tốt! Đừng để bọn họ chết!
Khi mọi người đang nghĩ tại sao xe lửa lại dừng thì Bạch Ngọc Câu đã ôm con mèo lên xe.
Cô vừa bước vào đã đau lòng nói: “Huhuhu, con mèo này thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi!”
Cô vuốt ve con mèo con trong tay, con mèo này có vẻ rất ngoan, không dám giãy dụa.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt con mèo có màu xám trắng, bộ lông trên người cũng khá cứng.
Có người không nhịn được dè dặt nhắc nhở: “Bác tài, con mèo này là zombie đó…”
Bạch Ngọc Câu nghe vậy thì nhìn qua anh ta, trên mặt lộ ra vẻ thương yêu: “Tôi biết nó là zombie, nhưng mà có phải nó sinh ra đã muốn làm zombie đâu!?”
“Nó vẫn là con mèo con mới mấy tháng tuổi, thật đáng thương!”
“Có lẽ nó là thú cưng của ai đó, chỉ vì nạn zombie bùng phát nên mới biến thành thế này thôi.”
“Sao các người lại không thể chấp nhận nó chứ! Tôi chỉ không đành lòng bỏ rơi một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trên đời!”
Bạch Ngọc Câu nói xong, trong lòng không khỏi nói với hệ thống Thánh Mẫu: “Hahahaha! Diễn xuất của ta đỉnh không? Ta đã nói ta là thánh mẫu đệ nhất thiên hạ mà!”
“Đợi lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ trách cứ ta, sau đó mi phải cho ta một đống điểm đấy nhé!”
“Hệ thống Thánh Mẫu, mi chờ đi, phúc lành của mi đến ngay đây!”
Hệ thống Thánh Mẫu bắt đầu phát sáng: “Ký chủ, cố lên!”
Mọi người trên xe nghe cô nói thế, có người muốn nói dù nó có đáng thương đến đâu thì cũng là zombie thôi.
Nhưng vũ lực của bác tài mạnh như vậy, bọn họ vẫn còn nhớ rõ bác tài giết zombie thế nào, vung lưỡi hái một cái là đầu của lũ zombie rơi xuống đất.
Dù sao thì mạng của bọn họ cũng là do cô gái trước mặt này cứu, hơn nữa bác tài là người vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không để con mèo này làm tổn thương bọn họ.
Còn có người nhìn con mèo zombie, trong đầu văng vẳng lời Bạch Ngọc Câu nói.
Đúng vậy, cũng có thể nó là thú cưng của ai đó, biến thành zombie đâu phải lỗi của nó.
Bọn họ nghĩ đến đây thì nhớ đến người thân của mình, chẳng phải người thân của bọn họ cũng thế sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có ai muốn trở thành zombie đâu chứ.
Nghĩ vậy, có người khóc òa lên.
Bạch Ngọc Câu: “!!!!?”
Không phải chứ? Lẽ nào bọn họ cảm thấy mình quá thánh mẫu, nên sợ khóc rồi?
Vậy chẳng phải là điểm của cô sẽ tăng vèo sao!
Cô gọi hệ thống Thánh Mẫu: “Điểm tích lũy của ta đang là bao nhiêu?”
Hệ thống Thánh Mẫu: “0.”
Bạch Ngọc Câu: “??? Mi hỏng rồi à?”
“Thần tượng, cô nói đúng, cô muốn nuôi nó thì cứ nuôi, tôi ủng hộ cô!” Tạ Trì Trì đứng ra nói.
Cô ấy có thể hiểu được thần tượng của mình, thần tượng chắc hẳn cũng từng là người bình thường, có lẽ cô đã mất người nhà hoặc thú cưng.
Cho nên bây giờ cô mới trở thành thế này.
Đây không phải là lỗi của cô mà đây là lỗi của thế giới này.
“Đúng! Bác tài, cô muốn nuôi thì cứ nuôi! Chúng tôi ủng hộ cô!” Mọi người trong xe lau nước mắt, thi nhau nói.
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo zombie thoáng hoảng hốt, cô bóp móng thịt của nó, cúi đầu nói với con mèo: “Đám người này điên rồi, chúng ta tới toa xe tiếp theo đi.”
Mọi người: "..."
Toa xe tiếp theo.
“Huhuhu, con mèo thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi. Nếu có thể thì cứ để nó ăn nhé! Có lẽ đến giờ nó chưa từng được ăn gì ngon!”
Mọi người: “Cô nói đúng!”
Toa xe tiếp theo nữa.
“Huhuhu, đây là mèo con tôi nhặt được, nó đáng thương quá. Các người sẽ đồng ý cho tôi giữ lại nó đúng không?”
Mọi người: “Cô nói đúng!”
“...”
Bạch Ngọc Câu đi liên tục bốn toa xe, cô nghĩ không biết đám người kia có phải đã bị zombie dọa đến ngốc luôn rồi hay không, sao lại không có chút phản ứng nào.
Bọn họ không nên lý trí ngăn cản cô sao?
Cô lắc đầu đi đến toa xe cuối cùng, người ở toa số 5 mới đến cách đây không lâu.
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo, rặn ra hai ba giọt nước mắt: “Con mèo này thật đáng thương, tôi vừa thấy nó ở bên ngoài, không nhịn được nên đưa nó vào, các người không trách tôi chứ?”
Chúc Tĩnh nhìn vào mắt con mèo, kinh hãi nói: “Nó là zombie!”
Những người trong xe nghe xong cũng bật dậy lùi về sau: “Zombie!”
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ cuối cùng cũng có chút phản ứng bình thường mới hài lòng nói: “Nó chỉ là một sinh mạng vô tội thôi, sao các người lại đối xử với nó như thế, nó không làm gì sai cả!”
Chúc Tĩnh không nhịn được nói: “Nhưng nó là zombie, một khi chúng ta bị nó cào trúng thì chúng ta sẽ bị biến thành zombie hết! Cô làm vậy là đang hại chúng ta!”
Nói xong, cô ta mới nhận ra người này đã cứu mình, bèn xoắn xuýt nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ... Chỉ là..."
"Xin lỗi."
Cô ta nhìn con mèo zombie ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ngọc Câu, tuy sợ hãi nhưng cô ta vẫn nói: “Nếu cô thích mèo thì chúng ta tìm một con mèo chưa bị biến thành zombie được không?”
Bạch Ngọc Câu lắc đầu: “Sao các người lại có thể như vậy chứ? Chỉ bởi vì nó là zombie nên các người ghét nó sao? Nó cũng chỉ là một con mèo con vô tội thôi!”
Chúc Tĩnh nghe xong những lời này thì không khỏi chửi rủa trong lòng, đây rốt cuộc là thánh mẫu tuyệt thế gì vậy trời?
Nhưng nếu cô không phải là thánh mẫu thì có lẽ đã không cứu bọn họ.
Chúc Tĩnh im lặng một lúc, cô ta thật không ngờ người này lại có thể thánh mẫu đến mức này.
Zombie có cái gì tốt mà cứu chứ!
Cô ta thật muốn xông tới lắc cho Bạch Ngọc Câu tỉnh lại.
Đúng lúc này, Phục Toa vốn đang ngủ ở một toa khác đi tới, chị ấy nhìn xung quanh rồi vỗ vai Bạch Ngọc Câu: “Sao vậy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu xoay người lại, Phục Toa nhìn thấy con mèo zombie trong tay cô.
"Con mèo này thật đáng thương, chúng ta có thể giữ nó lại không?" Bạch Ngọc Câu chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Phục Toa lặng lẽ lùi lại mấy bước: “...”
Chị đại uống lộn thuốc à?
Người động một chút là chém đầu zombie như chị đại lại cảm thấy zombie đáng thương ư?
Chắc chắn là do mình chưa tỉnh ngủ rồi.
Phục Toa lắc đầu, nhéo mình một cái, con mèo zombie kia nhìn chị ấy, kêu một tiếng khó nghe: “Méo meo!”
“Ha ha!” Phục Toa lúng túng nở nụ cười: “Chị đại, em nghiêm túc đấy à?”
Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô giơ móng vuốt con mèo lên: “Chị xem! Nó đáng yêu đáng thương thế này, một con mèo lưu lạc trong rừng, chúng ta phải có chút tình thương, giữ nó lại được không?”
Phục Toa: “!!!”
“Chị đại, em vui là được rồi!” Sau khi chị ấy nói xong thì vội chạy đi tìm Tang Tinh.
Phục Toa nghi ngờ chị đại bị động kinh rồi!
Hệ thống Thánh Mẫu: “Ký chủ, cô từ bỏ đi, đám người này bị cô tẩy não rồi!”
Bạch Ngọc Câu không phục: “Sao lại bị ta tẩy não? Không phải là còn có người sợ sao? Mi cho ta xem điểm nào!”
Hệ thống Thánh Mẫu: “800.”
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy số điểm thì ủ rũ: "Tại sao chứ? Ta đã cố gắng rất nhiều, tại sao chỉ mới có 800 điểm!"
Không được, cô phải nghĩ cách, có lẽ con mèo này không đáng sợ lắm!
Đợi cô tìm một con zombie lớn hơn tới đi!
Bọn họ nhất định sẽ sợ hãi, sau đó ào ào trách cứ cô như lụt hồng thủy!
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo zombie trở lại buồng lái, đậu xe lửa trên trời, ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát cơm sáng cho mọi người trong xe rồi mới xuất phát lần nữa.
Bay gần mười phút, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy một thành phố - Thành phố Vũ Kinh.
Đại học Vũ Kinh.
Khổng Tuyết Nhu đang trốn trong ký túc xá, hành lang bên ngoài đầy tiếng chó zombie sủa, cửa ký túc xá cũng bị đập dữ dội.
Trong căn phòng ký túc xá này chỉ có mình cô ta, cô ta hơi sợ hãi.
Ngày đầu tiên nạn zombie bùng phát, bạn cùng phòng của cô ta đều bị biến thành zombie.
Mặc dù… Mặc dù đó là vì cô ta đã đóng cửa phòng ký túc không cho bọn họ vào.
Nhưng Khổng Tuyết Nhu không cảm thấy mình có lỗi.
Các bạn cùng phòng của cô ta hy sinh một chút thì đã sao, thường ngày cô ta cũng đối xử với bọn họ rất tốt mà.
Hơn nữa cô ta sống sót nhưng vẫn phải chịu đựng nỗi giày vò này, rõ ràng là cô ta đang chịu khổ thay bạn cùng phòng.
Khổng Tuyết Nhu tuyệt vọng co ro người, cô ta nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn bạn cùng phòng cũng muốn cô ta có thể sống sót.
Cô ta mím môi, sắp rơi nước mắt, nhưng ngay sau đó cô ta lại tự nhủ mình phải kiên cường lên, chỉ cần cô ta bình an sống sót mới không phụ lòng bạn cùng phòng.
“Alo alo! Có người sống không? Có người sống không?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Khổng Tuyết Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một chiếc xe lửa đang bay trên trời.
Cô ta kinh ngạc há to miệng nhưng lập tức phản ứng kịp, đây là có người đến cứu cô ta!
Cô ta biết quốc gia sẽ không bỏ rơi bọn họ, cô ta vẫy tay với xe lửa nhưng nó vẫn lơ lửng trên trời.
Khổng Tuyết Nhu muốn hét lên, nhưng lại sợ zombie bên ngoài, cô ta nghĩ một lúc, xé váy của bạn cùng phòng cột vào cây phơi đồ, rồi vẫy về phía xe lửa.
Mau tới cứu tôi!
Trên người tôi còn mang theo kỳ vọng của bạn cùng phòng đối với tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT