Rời khỏi biệt thự Điền Gia, tâm trạng của Điền Hi Vy tốt lên nhiều.
Nàng ngoái đầu nhìn lại căn nhà vốn không phải của mình, trong lòng một cỗ chua xót từ kiếp trước nổi lên nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực nàng.
Mọi ân oán kiếp trước đều được xóa bỏ từ bây giờ, trong mắt nàng Điền Gia đã không còn là nhà.
Bơ vơ một mình trên hàng ghế đá ở công viên, trước mắt nàng là một gia đình nhỏ đang vui đùa trên bãi cỏ.
"Cha ơi, sao chị kia ngồi một mình thế ạ?"
Mẹ của đứa bé cũng để ý nhìn về phía nàng, cô ấy dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ: "Chị có lẽ có chuyện buồn, con có thể tặng cho chị ấy một cây kẹo an ủi được không nào?"
Đứa nhỏ hai mắt sáng rực cầm kẹo lon ton chạy về phía nàng, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chị ơi, chị đang buồn ạ? đừng buồn nữa, bé cho chị kẹo nè."
Có lẽ cảm thấy hơi ngại nên cô bé vội dúi cây kẹo nhỏ vào tay nàng rồi lon ton chạy về phía cha mẹ.
Điền Hi Vy sững người trong giây lát nhìn cây kẹo dẻo nhỏ trong tay trong lòng không khỏi ấm áp, nàng nhận ra rằng một người ngoài còn tốt hơn nhiều với chính gia đình ruột thịt của mình.
"Cảm ơn bé con nha."
Nàng mỉm cười nói vọng về phía gia đình nhỏ, cô bé ban đầu hơi ngại ngùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại: "Vâng ạ!"
Cũng được một lúc lâu gia đình nọ cũng dắt tay nhau về nhà.
Điền Hi Vy nhìn hào quang công đức trên gia đình nhỏ đang sáng rực rồi ngẫm ra được thứ gì đó.
"Quả nhiên là ở hiền gặp lành."
Ngồi ở ghế đá một lúc thân thể nàng sớm đã trở nên uể oải, có lẽ đây là lần nàng chuyển kiếp có thân thể yếu ớt đến thế.
“Có lẽ nên rèn luyện lại thân thể yếu ớt này.”
Vừa nảy ra ý định Điền Hi Vy trực tiếp muốn thực hiện, nàng quyết định chạy bộ một chặng dài để xem giới hạn của thân thể này như thế nào.
Vậy là với bộ độ vướng víu trên người Điền Hi Vy đã chạy được một tiếng đồng hồ, mà cơ thể dường như cũng đã đạt đến cực hạn.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi, bởi lẽ những thứ nhỏ nhặt này không cực khổ bằng những thế giới mà nàng đã trải qua khi lịch kiếp.
Có lúc trở thành nữ hiệp, lúc thì nữ tiên tôn chịu hàng trăm thiên lôi giáng thân. Có kiếp trở thành quân cờ trong tay người khác bị vận mệnh chia phối và….
Điền Hi Vy không muốn nhớ lại những năm tháng cực nhọc đó, bây giờ nàng đã hoàn thành sứ mệnh của mình và đây là lúc nàng được tận hưởng một thế giới không có sứ mệnh.
Bởi đang mãi trầm tư vào suy nghĩ Điền Hi Vy không biết có người đang bên cạnh chạy bền chung với mình cho đến lúc người đó mở lời.
“Chúng ta có thể làm quen không? Tôi thấy cô đã chạy suốt một tiếng vẫn chưa dừng lại.”
Giọng nói trầm đặc của nam nhân đã lôi kéo nàng thoát khỏi suy nghĩ của mình, chỉ vừa nhìn anh ta nàng liền nhận ra.
“Anh là xã hội đen?”
Gương mặt nam nhân thoáng trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lẽo mang theo lời cảnh cáo: “Cô đã biết cái gì?”
Mặc kệ lời nói hàm ý đe dọa của đối phương, Điền Hi Vy nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ấn đường của anh biến đen, tôi khuyên anh tốt nhất trong ba ngày tới đừng tham gia gì vào hoạt động của tổ chức. Họa sát thân…”
Dừng lại một lúc nàng liền lấy trong túi một cái danh thiếp nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn: “Đã gặp nhau xem như người có duyên… nếu có tai ương khó lí giải có thể gọi đến cho tôi.”
Điền Hi Vy chuẩn bị rời đi liền bị một bàn tay to lớn của nam nhân kéo lại, vì mất đà mà nàng liền ngã thẳng vào lòng nam nhân.
“Khụ… xin lỗi.”
Nàng ngại ngùng đẩy hắn ra.
“Tôi là Thượng Quan Vũ, làm thế nào tôi có thể tin lời nói của cô?”
Nàng im lặng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy chúng ta lập một giao ước, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi những thứ kia quấn thân và ngược lại anh phải giúp tôi rời khỏi Điền Gia.”
Nàng không muốn nói rõ với hắn bởi lẽ với thân phận của mình, Thượng Quan Vũ muốn biết thông tin gì ắt sẽ có được.
“Được.”
Nam nhân cười lạnh buông tay nàng ra.
“Hi vọng những điều cô nói không phải lừa gạt, nếu phải tôi không chắc cô còn yên ổn ở cái quốc gia này đâu.”
Nói xong Thượng Quan Vũ rời đi, nhìn bóng lưng hắn lên xe nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng chính là đang đánh cược, một vụ cược một trăm phần trăm sẽ thắng.
Điền Hi Vy hiện tại chỉ muốn rời khỏi Điền Gia, vĩnh viễn là như thế.
Nhưng cũng lấy làm lạ, tại sao vận khí của hắn vốn là Cửu Ngũ Chí Tôn một mệnh cách đại vận khí lại trở nên méo mó đến thế. Hơn nữa tử khí quấn thân thích hợp cho nàng bồi bổ nguyên căn của mình.
Một cuộc giao dịch không hề thua lỗ.
Trời đã khuy, Điền Hi Vy lại không muốn về Điền Gia. Nàng quyết định vào một quán lẩu nào đó ăn uống thả ga rồi sẽ trở về căn nhà đó sau.