Những lời nói giả tạo của Trương Gia Kỳ không một câu nào lọt vào tai nàng, Trương Tú Vi nhớ lại nguyên thân bị chị gái ức hiếp càng thêm tức giận.

Dù trước kia thân thể này không phải nàng nhưng giờ nó đã là của Trương Tú Vi này thì tuyệt đối những kẻ đã hành hạ nàng trước đây từng người một sẽ phải trả giá!

Nàng hướng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Trương Vũ Nhi khiến nụ cười trên môi cô ta cứng đờ. Đối với Trương Gia, đứa con gái cả này là cây vàng hái ra tiền đối với họ nên tuyệt nhiên cô ta sẽ không bị vứt bỏ như nguyên thân.

Mà ánh mắt của nàng cùng thái độ của Trương Vũ Nhi đồng loạt đều được Trương Gia Kỳ nắm bắt. Anh không nói, chỉ cười nhạt.

“Mày nhìn chị gái với cái ánh mắt gì đó hả con khốn hỗn láo!”

Trương Vĩnh Thành tức giận lao đến, ánh mắt hiển nhiên muốn xé nàng ra thành từng mảnh nhưng bị anh trai kéo lại.

“Dừng lại đi Vĩnh Thành, em không thấy cha mẹ đang ở đây sao?”

Nói đến đây hành động của Trương Gia Thành cũng dừng một chút nhìn về ông bố đang đứng cách đó không xa, mà Trương Mã Phu lại không thể hiện rõ thái độ của mình chỉ lạnh nhạt đứng một bên như đang xem kịch.

Thấy cha cũng không nói gì mình, Trương Vĩnh Thành được nước lấn tới vùng ra khỏi bàn tay của anh trai đang giữ chặt mình mà đi đến chỗ của nàng.

Trương Gia Kỳ cũng hết nói nổi đứa em trai ngu ngốc này của mình, muốn ngăn cản nhưng rồi lại thôi.

“Cái tên không có não này…”

[Rầm]

Tiếng động vang lớn nhất thời làm kinh động đến gia đình họ Trương, đồng loạt những ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng cùng Trương Vĩnh Thành.

Hiện tại, Trương Tú Vi một tay đè anh ta xuống đất còn tay còn lại đang cầm một mảnh kính vỡ kề cạnh cổ Trương Vĩnh Thành.

Bất ngờ bị phản công, Trương Vĩnh Thành mất mặt la lớn: “Mày còn không mau cút xuống, đừng để tao đập mày một trận.”

Không đếm xỉa đến lời cảnh cáo của anh trai, Trương Tú Vi đè mạnh mảnh vỡ vào cổ anh ta hơn: “Không muốn đứt cổ thì ngậm cái miệng hôi thối của anh vào.”

Trương Vĩnh Thành kinh ngạc nhìn nàng, cảm nhận được vùng da ở cổ đã bị cứa rách liền ngậm miệng lại không nói một lời nào.

Thấy tình hình sắp không ổn Trương Gia Kỳ vội vàng đi đến can ngăn: “Được rồi em út, dù sao chúng ta cũng là người trong nhà. Em buông em ba ra đi.”

Không đáp lại lời anh hai, Trương Tú Vi nhìn hai cha mẹ Trương rồi nhìn thẳng về phía Trương Vũ Nhi.

“Quỳ xuống xin lỗi tôi đi.”

Trương Vũ Nhi kinh ngạc, cô ta từ bé đến lớn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay làm sao lại có người bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi được… đã thế đối phương còn là đứa em út mà Trương Vũ Nhi coi thường nhất.

Thấy cô ta không có phản ứng nàng cũng không muốn nói nhiều trực tiếp đấm cho Trương Vĩnh Thành bất tỉnh.

Trương Tú Vi đứng lên từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Trương Vũ Nhi, sức lực nàng dường như tăng mạnh một tay bóp cổ cô ta nâng lên cao.

Sắp thấy con gái cả không thở nổi nữa, Trương Mã Phu cũng lên tiếng: “Đủ rồi! Con nháo đủ chưa?”

Bàn tay tóm lấy cổ cô ta buông lỏng, nàng thẳng tay vứt cô ta sang một bên nhìn về phía người cha đáng kính của nguyên thân.

“Đủ thì đã sao? Mà chưa thì đã sao?”

“Trương Tú Vi! Hỗn láo.” Mẹ nàng lúc này cũng đã lên tiếng.

[Rầm]

Cửa hầm lại lần nữa bị đá ra, lần này người bước vào là một nam nhân cao lớn. Đằng sau còn dắt theo rất nhiều thuộc hạ bên mình.

“Có lẽ tôi đến không đúng lúc?”

Nhận ra người trước mặt Trương Gia Kỳ nở một nụ cười xã giao muốn đến gần nhưng lại bị chĩa họng súng bởi thuộc hạ của người nọ mà lùi lại.

“Hôm nay Bách Lão Đại đến đây thật vinh dự cho Trương Gia chúng tôi.”

Phu thê nhà họ Trương cũng đứng dậy vào hỏi tận tình với người đàn ông nọ, mà nàng đứng gần nhất lại không có thái độ gì, thuộc hạ của người nọ cũng không đẩy nàng đứng xa.

Trương Tú Vi không kiêng dè ngẩng đầu nhìn nam nhân điển trai trước mắt, dáng người cao lớn với những khối cơ bắp tuyệt vời. Đặc biệt, người đàn ông này đối với nàng có chút quen thuộc.

Bỏ qua sự hiện diện của gia đình họ Trương, hắn bước từng bước về phía nàng.

Trương Tú Vi cảm nhận được sát khí nồng nặc bao quanh hắn khiến nàng kiêng dè mà lùi dần về sau.

“A!”

Trong một phút không để ý Trương Tú Vi đã bị nam nhân ôm lên trước cái nhìn kinh ngạc của tất cả những người đang có mặt.

Nàng dãy dụa muốn thoát nhưng lại nghe được một cái “Hừ” lạnh của nam nhân khiến nàng theo bản năng mà ngoan ngoãn để cho hắn bế nàng rời khỏi Trương Gia.

Trương Tú Vi tâm trí hoảng loạn không ngừng réo tên hệ thống: [Hệ thống! Mi đâu rồi, mau nói cho ta biết người này là ai? Tại sao ta lại bất giác sợ hắn như thế!]

Dù nàng có la hét trong lòng như thế nào, hệ thống cũng chẳng xuất hiện giải đáp.

[…]

Ở một góc nào đó, hệ thống xuất hiện dưới dạng một con người đang ngồi ăn quà vặt cảm thán không thôi: [Ký chủ đáng ghét cuối cùng cũng gặp được người trị rồi, hahaha… khụ khụ…]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play