Một lúc sau Thượng Quan Vũ đã gửi một địa chỉ vào hộp thư cho nàng, Điền Hi Vy nhìn theo địa chỉ mà nhíu mày.

Theo trí nhớ của nàng, địa chỉ này là hướng đến Thượng Thiên Sơn Trang.

Thượng Thiên Sơn Trang chính là một cái khu phố chỉ toàn những căn nhà lầu cao cấp giá lên đến tận trời, Điền Hi Vy không ngờ rằng bản thân vậy mà lại được giới thiệu cho chỗ này.

Bất quá nàng hiện tại cũng chẳng còn đường nào đi nên đành phải theo chỉ dẫn của Thượng Quan Vũ mà đi đến.

Nàng nắm tay Hứa Giai Lâm giọng nhỏ nhẹ: “Chúng ta cùng đi đến một chỗ này nhé?”

Cậu nhóc cũng không thắc mắc gì nhiều, tùy ý cho nàng dẫn đi. Tựa hồ như đối với cậu bé Điền Hi Vy đã trở thành một sự lệ thuộc lớn, dù nàng có muốn mang cậu đi đâu.

Tuyệt nhiên Hứa Giai Lâm sẽ không chối từ.

May mắn là không quá trễ để đón một chuyến taxi.

Vừa đến trước cổng khu Thượng Thiên Sơn Trang thì Thượng Quan Vũ cùng với một vài đàn em bên cạnh đã đứng đợi nàng từ trước.

Mà sở dĩ Điền Hi Vy không lo lắng khi đối mặt với hắn vì nàng cũng biết được người này tuyệt nhiên sẽ không động thử với nàng.

“Phiền Thượng Quan Lão Đại quá rồi, tối vậy mà còn để anh đứng ở bên ngoài chờ.”

Thượng Quan Vũ không trách móc, hắn mỉm cười: “Không thể xem là phiền được, một phần cũng nhờ cô Điền mà tôi mới có thể thoát khỏi mấy vụ việc trước đây.”

Nói rồi Thượng Quan Vũ lịch sự mở cửa xe cho nàng, cậu nhóc Hứa Giai Lâm có vẻ vì sợ nên vẫn chưa giám nói một câu nào từ khi gặp mặt Thượng Quan Vũ.

Hắn đưa nàng đến một biệt thự nằm sát bên bờ biển thuận tiện cho việc ngắm sao trời.

Ngồi ở phòng khách nàng nhìn Thượng Quan Vũ cảm kích: “Cảm ơn anh nhiều, nhưng mà thuê một căn lớn như này có chút…”

Chưa để nàng nói xong Thượng Quan Vũ đã vội vàng ngắt lời.

“Đừng nói như thế, tôi biết hiện tại Điền Tiểu Thư vừa mới rời khỏi Điền Gia nên kinh tế có chút eo hẹp. Tôi dự tính như thế này, vì để cảm tạ cô vì nhưng lần cứu trước tôi thấy chuyện tiền vẫn chưa đủ. Bây giờ căn biệt thự này tôi cho cô thuê với giá một vạn vào mỗi tháng. Cô thấy thế nào?”

Điền Hi Vy kinh ngạc nhìn hắn: “Như vậy có phải quá rẻ rồi không?”

Thượng Quan Vũ chỉ cười nhạt lắc đầu.

“Không rẻ, so với ơn cứu mạng thì bao nhiêu đấy là quá ít.”

Điền Hi Vy thở dài, nàng cảm thấy bản thân dường như đã chiếm tiện nghi của người ta hơi nhiều rồi. Sợ rằng nếu còn từ chối nữa người nọ liền sẽ không lấy tiền ngôi nhà này.

“Được rồi, vậy bây giờ tôi chuyển cho anh mười hai vạn xem như tiền nhà cho năm nay được chứ?”

“Được.”

Thượng Quan Vũ đưa cho nàng số tài khoản sau đó liền nhận được mười hai vạn tiền nhà, sau khi thanh toán tiền nhà xong hắn cũng chẳng muốn làm phiền nữa mà lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Thượng Quan Vũ đi xa dần, hai mắt Điền Hi Vy híp lại lộ rõ vẻ nguy hiểm nhưng một lát sau lại biến mất.

Không ai cho không ai thứ gì cả!

“Chị ơi, nhà to như vậy… em phải ngủ ở đâu ạ?”

Điền Hi Vy mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Bây giờ chúng ta lên phòng, chị dọn dẹp xong thì em cũng ngủ sớm đi.”

Hứa Giai Lâm tươi cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Nói xong nàng nắm tay cậu bé cùng đi đến tầng hai, rất may là nhà này chỉ có mỗi hai tầng. Nếu không nàng thực đi bộ sẽ rất mỏi chân a.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play