Thật ra nếu luận về đức hạnh trong những Quỷ tu mà Kế Duyên nhận biết thì Tân Vô Nhai nhiều nhất chỉ xếp được vào hàng trung đẳng, một số Thành Hoàng cùng đại thần bên trong Âm Ty còn có đức hạnh xuất chúng hơn nhiều. Chỉ là cái hệ thống Thần đạo hiện tại không hiểu vì sao mà hạn chế tự thân quá lớn, không có khả năng thực hiện được cái kế hoạch loại này.

Hơn nữa tình huống vi diệu hiện tại của Vô Nhai Thành cũng thực sự hiếm thấy, Tân Vô Nhai cũng là người biết phân rõ đúng sai chính tà, tài cán cũng khá là xuất chúng, cộng thêm hắn còn là lão quỷ đã tu hành cả ngàn năm rồi nữa, trong những Quỷ tu mà Kế Duyên biết cũng là người có đạo hạnh sâu nhất. Nếu thuần túy chỉ bàn về tu vi thì còn hơn cả Thành Hoàng mấy đại phủ một bậc, có thể nói là quỷ tài tuyệt chẳng quá phận chút nào cả.

Tổng hợp các yếu tố trên lại thì Tân Vô Nhai mới nhận được huyện tốt bực này, còn đối với Kế Duyên mà nói điều này cũng chẳng phải chuyện xấu.

Thời điểm Tân Vô Nhai phát ra lời thế độc, cả trong lẫn ngoài Vô Nhai Thành đều có rung động, điều này trực tiếp chứng tỏ lời thề của hắn cực kỳ thành tâm. Kế rất hài lòng mà Tân Vô Nhai thì càng vô cùng kích động, nhưng chính vào lúc này một đạo thanh âm khàn khàn hơi chút nặng nề mờ mịt phát ra từ tay áo Kế Duyên.

“Xuy … ha ha ha … Cái gì mà Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám? Như thế đã là gì, Thiên Địa cũng sẽ có lúc sinh diệt, mà Nhật Nguyệt cũng vậy, ngươi có dám hướng về phía ta thề không?”

Kế Duyên không nhịn được mà hơi biến sắc, hắn cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, cũng may là biến hóa sắc mặt của hắn không bị Quỷ tu nào nhìn thấy, nếu không sự kinh ngạc của bọn hắn còn lớn hơn.

“Giải Trĩ!”

Mặc dù sắc mặt Kế Duyên ngay lập tức khôi phục nhưng chấn động trong lòng thì tuyệt đối không nhỏ, đầu Giải Trĩ kia thế mà lại có thể tự truyền thanh âm ra ngoài? Rõ ràng Họa quyển kia đang trong trạng thái đóng lại, chính mình cũng không truyền pháp lực vào, huống hồ nó còn đang nằm trong tiểu càn khôn bên trong tay áo hắn, thế mà lại có thể truyền âm thanh ra.

Cái này khác hẳn với đám Tự Linh của Kiếm Ý Thiếp đang ẩn giấu bên trong tay áo, bởi vì về bản chất mà nói đám Tự Linh kia chỉ là ẩn nấp đơn thuần trên y phục của hắn chứ không bị hạn chế bởi cấm chế. Mà tình huống Họa quyển kia thì khác hẳn, chẳng lẽ đầu Giải Trĩ kia đã thức tỉnh tới trình độ có thể tự ý xuyên qua Tụ Lý Càn Khôn của hắn để quan sát ngoại giới rồi?

“Tiên sinh! Người vừa lên tiếng vừa rồi là ai vậy? Hình như … hình như là thanh âm đó truyền ra từ tay áo của ngài?”

Kế Duyên chậm rãi hít sâu một hơi trấn định lại tâm thần sau đó trực tiếp lôi ra một cuộn tranh từ ống tay áo, nhìn vẻ bề ngoài của nó mà nói dường như không có bất cứ điểm dị thường nào cả, tựa như vừa rồi không phải là nó phát ra âm thanh vậy.

Từ Tiểu Hạc trên vai hắn cho đến Tân Vô Nhai và đám Quỷ tu xung quanh hay thậm chí là mấy Kim Giáp Lực Sĩ đằng sau đều tập trung ánh mắt qua. Kế Duyên chậm rãi mở họa quyền ra, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào, trên đó tồn tại hình ảnh một đầu quái thú cổ quái cũng không có bất kỳ bộ dáng bất thường nào cả.

Kế Duyên hiểu rõ vừa rồi không thể nào là ảo giác được, quả nhiên còn chưa đợi cho hắn lên tiếng thì thấy đầu Giải Trĩ trên bức họa chợt chuyện động con mắt, tuy có hơi trúc trắc nhưng từ góc độ có thể thấy nó đang nhìn chằm chằm vào Tân Vô Nhai, sau đó cái miệng cứng đờ của nó hơi mấp máy, âm thanh giống hệt lúc trước truyền ra



“Tiểu quỷ! Ngươi có dám hướng tới ta thề độc không?”

Trong ánh mắt của người ngoài, hình ảnh trên bức họa giờ đây thoáng chốc trở nên hơi mơ hồ, mặc dù không có chút khí tức nào truyền ra nhưng một cỗ áp lực vô hình khiến người ta phải sợ hãi lập tức nảy sinh trong lòng của tất cả những người xung quanh.

Sau đó một số Quỷ tu liền phát hiện âm khí bên trong U Minh Phủ dường như cũng bị ảnh hưởng mà trở nên xao động.

Thời điểm Tân Vô Nhai tiếp cận Giải Trĩ, lấy thân Quỷ tu của hắn mà vẫn không khỏi cảm giác một cỗ hàn khí buốt giá, mọi thứ xung quanh phảng phất lâm vào tĩnh lặng, tất cả sự tồn tại của đám Quỷ tu lẫn sau tôn Kim Giáp Lực Sĩ hay hay thậm chí cả Kế Duyên đều trở nên mờ nhạt.

Cái khoảnh khắc ngắn ngủi trong chớp mắt này khiến cho Tân Vô Nhai cảm giác như thời gian trôi vô cùng chậm, sau khi tâm thần thoáng giãy dụa thoát ra khỏi được loại cảm giác quỷ dị kia hắn mới sợ hãi hỏi thăm Kế Duyên.

“Kế tiên sinh! Rốt cuộc hình ảnh trên bức tranh này là cái gì vậy? Không hề có chút Sinh khí hay Tử khí nào nhưng lại có thể tự mình nói chuyện được?”

Trong đầu Tân Vô Nhai theo bản năng cho rằng đây là một loại thuật pháp kỳ bí nào đó, thế nhưng sau khi cảm giác một lúc lại cảm thấy không đúng, chỉnh đành hy vọng Kế Duyên có thể giải thích một chút

Thời điểm Tân Vô Nhai đặt câu hỏi thì suy nghĩ trong lòng Kế Duyên cũng đã hoàn tất, hắn mở miệng nói:

“Hình ảnh trên bức họa kia chính là Thượng cổ Thần Thú Giải Trĩ, có thể xem như là biểu tượng của sự dũng mãnh và công chính!”

Lời của Kế Duyên vừa dứt hắn liền híp mắt nhìn về phía Họa quyển, dường như cảm nhận được ánh mắt của Kế Duyên, đồng tử Giải Trĩ cũng dời từ người Tân Vô Nhai qua phía Kế Duyên bên này, ánh mắt cả hai va chạm giữa không trung.

“Kế Duyên! Ta ở chỗ ngươi cũng đã được một khoảng thời gian, nhờ có ngươi trợ giúp ta mới khôi phục được chút thanh tỉnh, đám tiểu quỷ này mặc dù có một chút bất phàm nhưng nhãn giới vẫn có nhiều hạn chế, một khi không đạt được độ cao ngươi muốn thì càng không thể làm được sự tình như ngươi dự tính chưa kể sau này chúng còn có khả năng làm loạn, ta giúp ngươi gia tăng thêm một tầng bảo hiểm, ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Kế Duyên từ đầu tới giờ vẫn không thấy có bất kỳ biến hóa nào, mà đôi đồng tử của Giải Trĩ trông chẳng khác gì tử vật cả, sau mấy hô hấp trầm mặc Kế Duyên dột nhiên mỉm cười hỏi:

“Tình trạng thanh tỉnh của ngươi là bắt đầu từ bao giờ?”

“Cũng không lâu lắm, kỳ thật thời điểm ngươi trốn ở cái thư viện kia nhàn nhã đọc sách là ta đã bắt đầu thanh tỉnh rồi, chỉ là không tìm thấy thời cơ thích hợp để hiện thân nên vẫn lặng lẽ ngủ say thôi, miễn cho bị ngươi phát hiện!”

Âm thanh Giải Trĩ một mực tương đối nghiêm túc, dường như chỉ nghe âm thanh nó nói thôi là có thể nảy sinh cộng hưởng trong lòng vậy, đối với Tân Vô Nhai và những Quỷ Tu xung quanh mà nói cảm giác chẳng khác gì bách tính phổ thông đang đứng trên công đường đối diện với thẩm phán của Quan lại vậy.

Mà đối với Kế Duyên thì trông lại giống như đầu Giải Trĩ này đang có ý định dùng cái này để để mở rộng nội tâm ra chứng tỏ sự công chính của bản thân vậy.

Ngay sau đó Kế Duyên không hề do dự mở miệng nói thẳng:

“Nếu đã như vậy thì làm phiền rồi!”

Nói xong, Kế Duyên nhìn về phía Tân Vô Nhai.

“Tân thành chủ, địa vị càng cao thì áp lực phải chịu cũng càng lớn, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Không dám! Tân mỗ hiểu rõ!”

Tân Vô Nhai cũng là một con Quỷ thông minh, thứ gọi là Thượng cổ Thần Thú này mặc dù lai lịch không rõ ràng nhưng đầu Giải Trĩ nãy dám nói ra những lời như vậy với Kế tiên sinh hiển nhiên thân thế rất đáng gờm. Cho nên cho dù lúc nãy đã phát thệ rồi nhưng hắn vẫn tiếp tục chắp tay về phía Kế Duyên đang cầm Họa quyển mà phát thệ thêm lần nữa

“Phân phó của Kế tiên sinh Tân Vô Nhai ta muôn chết không từ, tương sẽ nắm giữ ý chí chính đạo, bảo hộ Âm dương chi lý. Nếu như vi phạm lời thề này vĩnh sinh vô đạo, vĩnh viễn không thể trở mình, nếu phá vỡ lời thề …”

“Vậy thì đề Giải Trĩ ta thôn phệ ngươi! Thế nào?”

Giải Trĩ đột nhiên cắt ngang lời Tân Vô Nhai hỏi, chỉ thấy Tân Vô Nhai hơi dừng một chút nhưng lập tức không chút do dự gật đầu khẳng định

“Nếu phá hủy lời thề này cam nguyện bị Giải Trĩ thôn phệ!”

Lần thứ hai lời thề này được lập ra ngoại giới cũng không có phản ứng nào đặc thù cả, chỉ là trước mặt Tân Vô Nhai xuất hiện từng đám quang mang tổ hợp thành những đạo văn tự sáng nhấp nháy, nội dung số lượng không khác với lời thề trước đó của Tân Vô Nhai một tí nào cả.



Sau đó đám văn tự này hóa thành một tia quang mang mờ ảo như sương khói, chậm rãi bay về phía Họa quyển trên tay Kế Duyên sau đó bị Giải Trĩ hút vào miệng.

Sau đó Giải Trĩ lập tức yên tĩnh lại, Kế Duyên nhìn nó thêm một lúc cũng không phát hiện ra phản ứng nào khác

“Vẫn còn rất cao lãnh nha!”

Lòng cảnh giác của Kế Duyên đối với đầu Giải Trĩ này bỗng yếu đi không ít, chí ít tâm tư phòng bị trước đó đã trở nên buông lỏng mấy phần. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu đồng thời cuốn lại Họa quyển rồi nhét vào tay áo rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cả Tân Vô Nhai lẫn đám Quỷ Tu bên dưới đều có chú co quắp nhìn hắn.

Kế Duyên liền cười bảo:

“Thần Thú Giải Trĩ chính là Thần thú đại diện cho sự công chính nghiêm minh, hai lần thề độc của Tân thành chủ đã đủ cho thấy sự thành tâm rồi, cũng không cần có quá nhiều áp lực đâu, tùy tâm hành sự thôi. Điều quan trọng hiện giờ vẫn là xem xét lại sự tình Quỷ Tu trong thành trước. Chiến sự giữa hai nước sẽ không tiếp tục quá lâu, còn cần phải tiếp tục dùng U Minh Ấn phong quan chức, đến lúc đó còn thuận tiện phái tới Âm Ty các nơi nữa!”

Nghe Kế Duyên nói như vậy toàn bộ Quỷ Tu trong đại điện đều trở nên kích động, dù sao ai nầy đều hiểu ý nghĩa của việc này là gì, là quỷ vật bấy lâu nay ai mà không có khát vọng bước lên thần vị cơ chứ?

***

Thời điểm hừng đông Kế Duyên trực tiếp từ bên trong Vô Nhai Thành đi ra, lấy cước lực của hắn không cần đằng vân giá vũ thì tốc độ di chuyển cũng vô cùng nhanh chóng, dưới nhìn nhận của dân chúng hai nước thì chiến tranh giữa Tổ Việt Quốc và Đại Trinh vẫn còn là ẩn số nhưng trong ánh mắt của Kế Duyên thì đã có thể đoán ra kết quả trước thời hạn.

Tất nhiên thời điểm Quỷ Quân chinh phạt Yêu tà Tổ Việt Quốc thì chưa từng xuất hiện biến số gì, như vậy thì cơ bản cũng sẽ không có biến số gì cả.

Vị trí sở tại của Vô Nhai Thành thật ra xem như là sát về phía Nam của cảnh nội Tổ Việt Quốc, khoảng cách tới quốc cảnh Đại Trinh không tính là quá xa xôi. Bởi vì chỗ hắn đi là một cái đường mòn nhỏ hẹp nên cũng không có gặp phải quân đội Tổ Việt Quốc, thực ra hắn cũng không phải nhất định phải đi quan sát trận địa Tổ Việt Quốc mà chỉ là muốn đi nhìn xem một chút mà thôi

Vừa đạp thủy băng qua một con sông nhỏ thì cánh mũi Kế Duyên khẽ động, từ phương xa đột nhiên bay tới một cỗ hương khí nhàn nhạt, trước đó lúc còn ở Vô Nhai Thành chỉ uống mỗi trà mà người chết thì làm gì có đồ nào ngon đâu, lúc này lại nghe phải mùi thức ăn thơm phức như này khiến cho hắn không khỏi có chút thèm thuồng.



Ý nghĩ vừa xuất hiện cước bộ lập tức thay đổi, Kế Duyên men theo mùi hương du tẩu theo mép sông đi tới bìa rừng nhỏ, chỉ mất chút công phu Kế Duyên liền thấy được ba nhân ảnh đang mải mê nướng một đầu heo rừng.

"Ai?"

Gã tráng hán trong ba người đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh rừng quát lên, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một tiên sinh bận thanh sam đang chậm rãi đi ra khỏi rừng, ánh mắt hai người còn lại cũng nhanh chóng tập trung lên người Kế Duyên.

“Ba vị! Tại hạ hữu lễ, trên đường hành tẩu qua đây ta chợt ngửi thấy mùi hương nên không nhịn được mà tìm đến đây, liệu … có thể chia cho ta một ít đồ ăn được không? Tất nhiên là ta sẽ trả tiền!”

Ba người kia hiển nhiên cũng không phải là kẻ khờ, ở nơi dã ngoại hoang vu như này mà lại xuất hiện một người lạ đi ra từ trong rừng trong khí đó từ tóc tai cho tới thanh sam đều ngăn nắp không loạn, thậm chí cơ thể cũng không có chút vết bẩn nào thì khẳng định người này không hề đơn giản, cũng có thể Kế Duyên mặc đồ như vậy khiến cho người ngoài nhìn vào dễ dàng tin tưởng hơn.

Thế là ba người sau khi nhỏ giọng bàn luận một lúc thì vị hán tử phụ trách nướng thịt kia liên há miệng nói to

“Đầu heo rừng này cũng phải mấy chục cân thịt, đằng nào ba người chúng ta cũng không thể ăn hết, nếu tiên sinh không chê có thể thưởng thức cùng. Phải còn một lúc nữa thì thịt mới chín hẳn, tiên sinh có thể qua đây ngồi sưởi cho ấm thân thể!”

“Đã vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!”

Kế Duyên vội vàng đồng ý, chờ khi tiến lại gần cũng không quên chắp tay thi lễ với ba người

“Tại hạ họ Kế, đa tạ chư vị hậu đãi!”

Kế Duyên bày tỏ khiêm tốn tạ ơn nhưng ba người kia cũng chỉ chắp tay đáp lễ lại mà không nói thêm gì chứ đừng nói là giới thiệu tên họ.

Nếu đổi lại thành người khác chắc hẳn liền thấy lúng túng rồi nhưng Kế Duyên thì vẫn bình tĩnh mỉm cười sau đó liếc mắt nhìn quanh một vòng. Vừa trông thấy một tảng đá cách đó không xa hắn liền vác nó tới cạnh đống lửa rồi trực tiếp ngồi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play