"Bên kia có khói, có phải ở đằng kia không?"
"Đi thôi, đi qua xem thử!"
“Đuổi theo, cùng đi nào!"
Giữa tiếng bước chân hỗn loạn, một đại đội quan sai của huyện phủ Nam Đạo vội vã đi đến cuối đường, nhưng khi đến nơi, chỉ có một đám khói chưa tản đi hết hoàn toàn, mùi khét rất rõ ràng.
"Ở đây vừa đốt cái gì vậy? Có liên quan gì đến nghi phạm bỏ trốn không nhỉ?”
"Hơn nửa đêm rồi, ai lại đốt ở đây chứ?"
Quan sai đi chung quanh một lúc, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Những hắc y nhân kia đã rời khỏi huyện thành Nam Đạo với tro cốt của Từ Ngưu. Tất cả những gì Kể Duyên có thể làm là bảo tồn tàn hồn của Từ Ngưu, còn thân thể của gã thì không thể cứu được.
Giờ phút này, Kế Duyên đã đến trạch viện có địa đạo kia. Hắn đứng trong sân nhìn khoảng sân vốn yên tĩnh, thần niệm khẽ động, hắn đã trực tiếp đi vào giấc mơ của những người bị nhiễm bệnh từ dịch côn trùng.
Chỉ nửa canh giờ sau, Kế Duyên rời khỏi sân nhỏ này. Hắn lang thang khắp huyện Nam Đạo, nhân tiện hắn cũng lấy đi những con côn trùng có thể tìm thấy, sau đó đi
thẳng về phía nam. Khung cảnh dưới chân như gió bay điện chớp, nhanh chóng lùi về phía sau. Qua hơn một giờ, Kế Duyên đi đến một doanh trại lớn của quân đội Tổ Việt. Hắn ở trên không trung một thời gian ngắn rồi tiếp tục bay đến nơi tiếp theo. Cứ như vậy, hắn lặp đi lặp lại việc tìm kiếm ở mọi nơi.
Loài côn trùng này là một loại tà pháp cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù sự lây lan của dịch côn trùng nhìn như là tự phát nhưng thi thuật giả có thể gây ảnh hưởng và thậm chí là kiểm soát tất cả các con trùng.
Kế Duyên bay qua rất nhiều đại doanh. Hắn có thể cảm nhận được càng ngày càng có nhiều người bị nhiễm dịch này. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được có thể có rất nhiều người chạy trốn khỏi doanh trại bằng nhiều cách khác nhau, mang bệnh dịch côn trùng đến nhiều nơi khác trong nước Tổ Việt.
Cái này đã không đơn thuần là sức của một mình Kế Duyên giúp mọi người loại bỏ côn trùng. Ngoài việc truyền tin tức đi, điều quan trọng nhất là tìm ra người thi
thuật.
Đạo hạnh của người thi thuật này chắc chắn không thấp vì gã có thể khống chế nhiều côn trùng như vậy. Hoặc là thi thuật giả luyện chế côn trùng giống như luyện chế pháp khí, hoặc là dựa vào Mẫu Trùng hoặc pháp khí đặc thù. Nhưng về bản chất, nếu người thi thuật không chịu dừng tay, việc giết người thi thuật đồng thời loại bỏ Mẫu Trùng hoặc phá hủy pháp khí có thể khiến đám côn trùng héo rũ thậm chí chết đi, và sẽ rất thuận tiện cho việc cứu chữa mọi người.
Đại doanh của các liên quân Tổ Việt bây giờ nằm trong biên giới của Tổ Việt ban đầu. Trời đã gần sáng, và một cái lều lớn trong đại doanh vẫn còn sáng đèn. Có các tu hành giả ăn mặc khác nhau đang ngồi xếp bằng, trong đó có nam có nữ, độ tuổi cũng không giống nhau, đương nhiên cũng không thiếu những người có tướng mạo đáng sợ.
Đám người đang tranh luận về cách chống lại đoàn quân tiên phong của Đại Trinh.
Trong nhóm, có hai ông lão tóc bạc nổi bật hơn cả, khuôn mặt tiều tụy, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn như hai bộ xương mặc quần áo và tóc tai bù xù. Đôi mắt của họ nhắm nghiền, như thể họ làm lơ trước cuộc thảo luận của người khác.
"Ừm, hai vị tiền bối, như hai vị tiền bối đã nói lúc trước, trùng binh cần đủ số lượng một ngàn. Bây giờ đã đủ từ lâu rồi. Nuôi trùng binh tính bằng đơn vị hàng ngàn, khi nào mới có thể phát huy tác dụng? Và làm thế nào để đối phó số lượng tu sĩ càng ngày càng đông của quân Đại Trinh đây?”
Hai ông lão với khuôn mặt gầy trơ xương không nói một lời, như thể họ không muốn để ý đến câu hỏi của đối phương. Trong lều rơi vào trạng thái im lặng khó xử.
Sau một lúc lâu, một ông lão chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt có chút đục quét qua đám tu sĩ xung quanh. Bất kể là người hay yêu, trong vô thức đều né tránh ánh mắt này.
"Ha ha ha, làm sao có thể luyện chế trùng nhân đơn giản như ngươi tưởng tượng được. Bây giờ người bị nhiễm dịch côn trùng trong quân đội đều là thân cổ chi khí, lấy thân thể con người làm cổ để sinh sôi nảy nở ra bầy côn trùng, và chúng sẽ cạnh tranh với nhau trong cơ thể con người. Nếu nó diễn ra thuận lợi, một người có thể sinh ra một con trùng, và chỉ bằng cách nuốt chửng não người mới có thể có được một con Trùng vương."
"Thôn phệ mấy vạn binh lính để dưỡng trùng, nhưng để sinh ra được Trùng vương chỉ có một hai phần mười mà thôi. Tuy nhiên Trùng vương có thể tu luyện và cũng có thể xâm nhập vào bộ não để khống chế, điều khiển con người như con rối. Trùng vương cũng có thể ảnh hưởng đến hàng ngàn côn trùng nhỏ xung quanh, khiến
những người bình thường bị nhiễm dịch côn trùng tuân lệnh, và rất dễ dàng để đánh bại quân đội phàm trần"
Ông lão nói rất chậm, dừng lại một chút, sau đó cười, rồi tiếp tục nói.
"Về phần tu sĩ Đại Trinh thì không cần lo lắng. Chỉ cần có thể có được mười vạn Trùng vương, cho nó ăn bằng máu thịt của người đương tuổi tráng niên, sau đó sinh ra Trùng hoàng, rồi lại hợp nhất vạn trùng hóa thành Trùng nhân chân chính. Lúc đó, phi thiên độn địa không gì không làm được. Cho dù trong quân Đại Trinh có người tài ba thì cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình khỏi cái chết."
Nói xong, lão giả lại nhắm mắt lại. Mặc dù các tu sĩ có mặt có chút nghi ngờ về chuyện này, nhưng bọn họ không dám nói gì. Thật sự là bởi vì hai người này có đạo hạnh cao hơn bọn họ quá nhiều, thậm chí ngày đó còn dám hiện thân, một mình lên núi Đình Thu tìm Sơn Thần và hơn nữa còn trở về an toàn.
Lão giả còn lại lúc này cũng mở mắt ra.
"Bây giờ đã có thể xác định Sơn Thần núi Đình Thu không tiến vào Đại Trinh. Chỉ cần các ngươi không trêu chọc gã và tránh xa núi Đình Thu thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Hai sư huynh đệ bọn ta sẽ chờ tới lúc trùng binh luyện tới thành tựu thì cũng sẽ rời đi. Trùng hoàng đã được giao đến tay Hoàng đế Tổ Việt. Vì vậy các ngươi cũng
đừng nghĩ đến việc dựa vào chúng ta để giúp các ngươi đối phó với các tu sĩ trong quân Đại Trinh."
Kỹ thuật nuôi trùng binh này rất tàn nhẫn, nhưng nó cũng rất bí mật. Biểu hiện bên ngoài của nó giống hệt một loại ôn dịch, thậm chí nó có thể bị ảnh hưởng bởi thuốc
sắc của lang trung. Điều này cực kỳ khó phát hiện ngay cả đối với các tu sĩ, và chỉ trong một số tình huống khi đứng ở dưới ánh trăng thì mới có thể hơi bất thường.
Vào đầu mùa xuân, khi tiết trời ấm áp hơn và vào lúc hai nước giao chiến thầy chất thành đống, việc bộc phát ôn dịch là điều rất có khả năng xảy ra. Ngay cả khi bọn họ ý thức được chứng bệnh này đáng sợ như thế nào, người ngoài nhiều nhất sẽ giữ khoảng cách để tránh bị nhiễm bệnh mà thôi.
Nghe được thái độ của hai ông lão, một số tu sĩ trong lều cũng đưa ra những băn khoăn mới.
"Nhưng trong nước Tổ Việt vẫn còn có một Vô Nhai Quỷ Thành, thực lực kinh người. Quỷ vật trong thành này không phải là thần dân của Tổ Việt và cũng không phải là thần dân của Đại Trinh, nhưng những gì bọn chúng làm rõ ràng là thiên vị cho Đại Trinh. Hai vị tiền bối có thể cho lời khuyên về kế sách đối phó không?"
"Ha ha, vị thành chủ kia bị lợi ích làm nóng đầu. Gã vọng tưởng có thể làm chuyện mà trước đó chưa có ai làm, chứng minh Quỷ tu chi đạo, làm việc cùng các loại thần linh, nên sẽ không có bao nhiêu ảnh hưởng đâu."
Khi hai người đang nói chuyện, bọn họ đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhảy hụt một nhịp. Một kiện bảo vật trên người cũng nhanh chóng bị nóng lên và thậm chí là rất nóng. Hai người liếc nhìn nhau, rồi lập tức đứng dậy.
"Ngươi có phát hiện ra cái gì không?"
"Hai vị tiền bối, có chuyện gì sao?"
Hai ông lão nhìn xung quanh, khuôn mặt như bộ xương khô khẽ giật giật kéo ra một nụ cười.
"Hai người chúng ta gặp chút rắc rối. Chúng ta phải đi trước. Cáo từ"
Một vài tu sĩ trong lều tự thấy tu vi của mình cũng không tệ, cũng đứng lên.
"Hai vị tiền bối, chúng ta có thể giúp gì không?"
"Các ngươi? Này, các ngươi cứ ngồi đi. Chuyện trùng binh, các ngươi cứ xem như không biết gì cả.”
Hai người rời khỏi lều vài bước, sau đó trực tiếp bay lên từ trên mặt đất, trốn vào không trung.
Chỉ là sau khi hai người bay đi trong hơn một phần tư giờ, cảm giác nguy cơ càng lúc càng mạnh. Không bao lâu sau, một đạo kiếm quang đuổi theo bọn họ. Hai người chỉ liếc mắt nhìn lại, cũng không có ý định nói chuyện. Một giọt tinh huyết rỉ ra từ lông mày, dung hợp pháp lực hóa thành hồng quang. Độn thuật được triển khai, lập tức biến mất tại chỗ.
Một lát sau, ảnh kiếm của Kế Duyên quét thẳng trên không trung nơi hai người vừa đứng. Một đôi Pháp nhãn hoàn toàn mở ra. Sau khi quét xung quanh mà không tìm thấy gì, Kế Duyên bảo trì kiếm độn, dùng ý cảnh ảo mộng trong Du mộng chi thuật, làm cho ý cảnh của bản thân bao trùm hiện tại. Trong sự tiêu hao kịch liệt của lực lượng tinh thần, một pháp tướng đầu đội trời chân đạp đất hiện ra từ trong hư vô, nhìn quét khắp không gian. Sau đó kiếm độn của Kế Duyên chuyển một cái, hơi thay đối phương hướng rồi tiếp tục đuổi theo.
Hai ông lão gầy gò vốn đã chạy được một đoạn khá xa nhờ độn thuật, nhưng ở cấp độ tâm niệm, đột nhiên bọn họ cảm thấy thiên địa sáng ngời và có cảm giác như dưới ánh sáng này không có chỗ nào có thể ẩn giấu được. Mặc dù cảm giác này biến mất ngay tức khắc, nhưng hai người họ lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Vị sư huynh nhanh chóng nhắc nhở sư đệ mình một câu.
"Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, mặc dù ta cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng ta e rằng người đến là bản thể của vị tiên sinh kia!
"Hắn thật sự tự mình động thủ sao? Sư huynh, làm thế nào cho phải đây? Chúng ta có thể thoát khỏi hắn không?"
Sư huynh kia lắc đầu.
"Chỉ sợ là rất khó. Cho dù là Đại sư huynh cũng không dám đối mặt với vị tiên sinh kia. Hai sư huynh đệ chúng ta e là chỉ có thể để một người thoát khỏi đêm nay." "Nếu như vậy, sư đệ sẽ ở lại để lĩnh giáo xem thủ đoạn của vị tiên sinh kia như thế nào. Sư huynh cứ đi đi!"
"Sư đệ đừng nói lung tung, với đạo hạnh của ngươi thì không thoát được đâu. Cùng lắm là ngươi chỉ có thể dây dưa được một lát khi người kia chưa động thủ. Nếu người kia thực sự ra tay, người cũng không tiếp được mấy chiêu. Giờ ngươi lưu lại ngăn cản thì cả hai đều chạy không thoát. Vì vậy cứ để ta ở lại đi!"
"Sư huynh, ngươi..."
Vị sư đệ kia vẫn đang muốn tranh luận, một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến, giống như đang vang lên bên tai.
"Kẻ hèn là Kế Duyên, mời hai vị dừng bước."
Sư huynh liếc nhìn về phía xa, quay đầu lại trịnh trọng nói với sư đệ.
"Đừng vội nhiều lời, mau đi đi, nếu không thì không ai trong hai ta có thể rời đi. Sư huynh ta sẽ dùng hết đạo hạnh cả đời mình để chiến đấu, cũng chưa chắc thập tử vô sinh, đi mau!"
"Sư huynh bảo trọng!"
Không nói thêm gì nữa, sau khi lưu lại lời tạm biệt này, vị sư đệ lại một lần nữa dùng một giọt tinh huyết rồi chạy trốn thật xa về phía trước. Còn người sư huynh chậm rãi hạ tốc độ, xoay người đối mặt với phương hướng lúc nãy mình chạy đến.
Chẳng mấy chốc, một kiếm quang sắc bén đã đuổi tới gần. Kế Duyên cũng đứng lăng không, xuất hiện trước mặt lão.
Kế Duyên đánh giá người trước mặt một lượt, sau đó nhìn về phía sau lưng lão.
"Hai người các ngươi từ đâu tới? Nếu không đến từ Tổ Việt thì sao lại dùng trùng cổ chi thuật này giúp bọn họ? Hừ, tạm thời chúng ta bỏ qua những chuyện này, nếu các ngươi đưa ra cách giải, tối nay ta để các ngươi sống thì sao?"
Mặc dù trong lòng lão sư huynh rất lo lắng, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, ngược lại còn chế nhạo.
"Kế tiên sinh, ngươi cần gì phải lừa gạt ta, tối nay buông tha cho chúng ta nhưng đêm nay chưa đầy hai khắc nữa cũng sẽ trôi qua. Ta không ngại nói với ngài rằng Trùng hoàng đã được giao cho Hoàng đế Tống thị, và thậm chí còn thân hỗn hợp nhất với Hoàng đế Tổng thị nữa."
"Vậy ngươi có giải được không?"
Sau khi Kế Duyên nheo mắt hỏi câu này, khoảnh khắc tiếp theo, khi đối phương mới chỉ bật ra chữ "Không ...." trong một câu, hắn đã trực tiếp ra tay.
"Boong ~
Kiếm quang sáng như tuyết chiếu sáng màn đêm trong nháy mắt. Trước mắt ông lão tiều tụy là một mảnh sáng chói, báo động mãnh liệt thời khắc trúng kiếm.
"Bang ....."
Một mặt dây chuyền ngọc bích nổ tung bên hông. Lão giả đáng lẽ bị chia làm hai mảnh đã xuất hiện cách đó trăm dặm, điều trị khí tức mà lòng còn sợ hãi.
"Quả nhiên, có vật thế mạng!"
Kế Duyên cười lạnh, lập tức đuổi theo.