Phần tóc, mặt và cổ của anh rất dễ lau, lấy khăn lau là được, mặc dù tóc còn hơi ướt nhưng sẽ không còn nhỏ giọt nữa. Vấn đề là ở vai và nửa trên phần ngực anh, chiếc áo sơ mi đen đã bị ướt, dính vào cơ bắp, khiến cơ bắp săn chắc của người đàn ông lộ ra qua chiếc áo sơ mi.

Trần Tĩnh lau một lúc, nhưng không dám lau xuống dưới.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Tôi gọi Vu Tùng mang áo cho anh."

Vẫn còn những giọt nước nhỏ lăn dài xuống yết hầu của anh, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn đường viền cổ áo ướt sũng, nói: "Vu Tùng và ông Chung đi trung tâm thành phố rồi."

"Em cầm máy sấy tóc qua đây, chỉ hơi ướt chút thôi."

Trần Tĩnh nghe vậy cũng cảm thấy đúng.

Cô nắm lấy cổ tay anh, gỡ tay anh ra khỏi eo mình, xoay người lấy máy sấy tóc, Tiểu Mang dìu Tiếu Mai đi tới, giọng nói của Tiếu Mai vọng vào từ bên ngoài: "Trần Tĩnh, cậu Phó rửa tay xong chưa?"

Tiếu Mai cũng lo lắng cái vòi nước kia.

Trần Tĩnh đặt chiếc khăn tắm lên bồn rửa mặt, trả lời: "Mẹ ơi, vòi nước lại có vấn đề rồi, mọi người đợi một lát, tổng giám đốc Phó sấy tóc chút đã."

Tiếu Mai không đi đến cửa phòng tắm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bà ấy đứng ở góc đó cũng không nhìn thấy bên trong phòng tắm đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn thấy một phần cửa và buồng tắm, bà ấy lập tức hỏi: "Cậu Phó không sao chứ?"

"Không sao, dì Tiếu, khiến dì lo lắng rồi." Nói xong, Trần Tĩnh mang máy sấy tới, Phó Lâm Viễn đưa tay ra nắm lấy khung cửa, đóng hẳn cánh cửa đang khép hờ lại.

Tiểu Mang hơi tò mò, thò đầu muốn xem.

Bị Tiếu Mai kéo lại, hai người thấy Phó Lâm Viễn duỗi cánh tay mạnh mẽ ra, thản nhiên đóng cửa lại, ống tay áo xắn lên một nửa, để lộ đồng hồ đeo tay ra.

Tiếu Mai nghĩ Trần Tĩnh vẫn còn ở bên trong.

Trái tim đập mãnh liệt.

Trần Tĩnh cắm máy sấy tóc lên, gió thổi vù vù, cô quay người, Phó Lâm Viễn cởi cúc áo, cũng không cởi hẳn, chỉ cởi phần trên, anh dựa vào tường, hơi cúi người, lấy khăn lau tóc vài cái nữa, Trần Tĩnh chỉ nhìn thẳng vào cổ áo, và vai của anh để sấy khô.

Cũng may vừa rồi nước không mạnh lắm, chỉ phun vào người trong chốc lát mà thôi.

Chiếc áo tách khỏi làn da, những giọt nước đọng lại trượt dài xuống, gió từ máy sấy tóc rất nóng, Trần Tĩnh chưa chỉnh lại đã sấy tóc cho anh.

Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn cô trong chốc lát.

Anh siết eo cô chặt hơn, Trần Tĩnh đang nghiêm túc sấy khô, lại vì động tác của anh mà khựng lại vài giây, lúc này hai người nhìn nhau, Phó Lâm Viễn nói: "Có thể điều chỉnh thành gió lạnh không?"

Trần Tĩnh lấy lại bình tĩnh, thấy anh nhíu chặt lông mày vì hơi nóng của máy sấy, cô lập tức nói: "Xin lỗi, bình thường chúng tôi dùng gió nóng…"

Cô cảm thấy hơi chột dạ.

Mặc dù anh không cởi hẳn áo, nhưng cơ bụng vẫn thấp thoáng hiện lên, Trần Tĩnh chỉ đành ngước lên, tập trung sấy vai áo của anh, lúc này cũng quên mất phải dời đi, nghiêm túc đến mức thất thần, Phó Lâm Viễn lại nghiêng đầu, để cô sấy phần vai áo, anh nheo mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt đang gần kề của cô.

Giữ nguyên tư thế này trong một thời gian.

Cuối cùng cũng sấy xong vai áo, Phó Lâm Viễn nhận lấy máy sấy để sấy phần cổ áo và trước ngực, Trần Tĩnh lùi lại một bước, sắp xếp lại khăn rồi treo lên.

Lúc quay đầu lại, Phó Lâm Viễn đã tắt máy sấy tóc xuống, đưa nó cho cô.

Trần Tĩnh nhận lấy, cuộn lại rồi treo lên tường, Phó Lâm Viễn đứng thẳng dậy, cài khuy áo, anh đưa tay vặn vòi nước theo bản năng, sau đó anh mới nhận ra, đầu ngón tay dừng lại.

Trần Tĩnh nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao cô lại muốn cười.

Cô cố nhịn cười đi qua vươn tay vặn một bên vòi nước cho anh, cô biết mở bên này sẽ không bị phun ra, bàn tay thon dài của Phó Lâm Viễn để xuống dưới vòi nước, nước trượt xuống các đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh. Phó Lâm Viễn từ trong gương nhìn cô, cô mím môi, nhìn anh một cái.

Nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi ra ngoài trước, lúc anh khóa nước chỉ cần nhấn một cái là được."

Trần Tĩnh nói xong.

Xoay người đi ra ngoài.

Phó Lâm Viễn đột nhiên đưa tay giữ lấy cổ cô, anh nghiêng đầu cách cô rất gần, giọng anh trầm thấp: "Trần Tĩnh."

"Em lúc nào cũng trêu chọc anh."

Trần Tĩnh nghe vậy, nhìn vào mắt anh trong chốc lát.

"Đầu óc đen tối thì nhìn gì cũng thấy đen thôi."

Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.

Trần Tĩnh gỡ tay anh ra, xoay người đi ra ngoài.

Cô biết anh sẽ không ở trong nhà cô làm bậy, bởi vì vừa rồi anh có rất nhiều cơ hội nhưng anh lại không làm, anh là người có giáo dưỡng từ bé. Sau khi ra ngoài, Tiểu Mang dìu Tiếu Mai đứng bên bàn nói chuyện, hai người cách phòng tắm rất gần, Trần Tĩnh vừa đi ra, bọn họ lập tức nhìn sang.

Tiếu Mai thấy vẻ mặt tự nhiên của cô thì bà ấy thở phào nhẹ nhõm: "Cậu Phó sao rồi?"

"Quần áo sấy khô rồi, mẹ, con đi nấu cơm đây."

Cô còn chưa ăn sáng, bận nãy giờ cũng đã gần mười một giờ rồi, Tiếu Mai sẽ tiếp Phó Lâm Viễn. Tiếu Mai nhìn thời gian nói: "Được, con nấu đi, Tiểu Mang tới phụ giúp Trần Tĩnh một tay đi."

"Được ạ, chị Trần Tĩnh."

Sau khi vào bếp, Tiểu Mang đứng gần vào bên cạnh Trần Tĩnh hỏi: "Anh Phó sẽ ở lại ăn cơm chứ?"

Trần Tĩnh vừa xử lý gà vừa nói: "Anh ấy có ăn hay không, chúng ta cũng phải ăn."

Tiểu Mang nghe vậy: "Cũng đúng nhỉ."

Cửa phòng tắm mở ra, Phó Lâm Viễn xắn tay áo bước ra, ống tay áo của anh cũng hơi ướt, bởi vì hơi khó chịu nên trực tiếp xắn lên, áo sơ mi được cài hết cúc, quần áo chỉnh tề, rất cao quý.

Tiếu Mai ngồi trên ghế sô pha, lại pha trà tiếp, bà ấy cười nói: "Cậu Phó, vất vả cho cậu rồi, chúng ta tiếp tục uống trà đi nhé."

Phó Lâm Viễn ngước mắt lên, nói: "Làm phiền dì rồi."

Sau đó, anh đi đến chiếc ghế sô pha đơn ngồi xuống, điện thoại reo lên, anh cầm lên xem, nói một tiếng ngại quá rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ nghe điện thoại, rèm cửa móc xong rồi, được mở ra, những bông hoa trên bàn đang tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Phó Lâm Viễn nhìn những bông hoa này, rồi lại ngước mắt lên.

Mà từ góc độ này lại nhìn thấy tiệm hoa của Chu Thần Vĩ.

Anh hơi nheo mắt lại, Phùng Chí đang báo cáo ở đầu bên kia vẫn đang nói liên tục, Phó Lâm Viễn thỉnh thoảng ậm ừ một tiếng, thỉnh thoảng đưa ra gợi ý hoặc trực tiếp ra lệnh.

Tiếu Mai ngồi trên ghế sô pha, đổi một ly trà khác.

Bà ấy lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cửa sổ, bà ấy không hiểu lời anh nói, nhưng Tiếu Mai có thể cảm nhận được người đàn ông này ở nơi làm việc nhất định không dễ chung đụng.

Tiếu Mai không nhìn nữa.

Im lặng chờ đợi một lúc.

Cuối cùng Phó Lâm Viễn cũng cúp điện thoại, khi anh quay người lại, Tiếu Mai ngước mắt lên cười nói: "Cậu Phó buổi trưa ở lại nhà ăn cơm chứ?"

Phó Lâm Viễn nhìn về phía nhà bếp.

Cửa phòng bếp không đóng, Trần Tĩnh thỉnh thoảng sẽ mở tủ lạnh lấy đồ, anh nhìn Tiếu Mai nói: "Vâng ạ, làm phiền dì rồi."

"Cậu Phó không cần phải khách sáo như vậy."

_

Tiểu Mang ra ngoài một lúc, khi quay lại nói với Trần Tĩnh rằng cậu Phó ở lại ăn cơm, đầu ngón tay Trần Tĩnh dừng lại, cô đáp ừ một tiếng, nhanh chóng nấu các món ăn, Tiểu Mang luôn bên cạnh giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã nấu xong bốn món ăn và một món canh, Tiểu Mang hỗ trợ bưng đồ ăn ra ngoài, Trần Tĩnh nhắc nhở cô ấy, canh rất nóng, nên để cô mang ra sau.

Tiểu Mang ở bên ngoài đồng ý.

Trần Tĩnh múc canh.

Vừa định đưa tay ra thì một bóng người cao lớn bước vào, Phó Lâm Viễn tiện tay giúp cô bưng canh lên, Trần Tĩnh sửng sốt, nhìn anh.

Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây, nói: "Rửa tay rồi đi ra."

Anh không muốn cô làm những việc này.

Sau này…

Nếu như có sau này.

Ngay cả một giọt nước cũng không cho cô đụng tay vào.

Anh quay người đi ra ngoài.

Trần Tĩnh ngây người đứng ở đó trong chốc lát, sau đó mới cởi tạp dề ra, rửa tay, sửa sang lại đầu tóc rồi bước ra ngoài. Tiểu Mang triệt để sững sờ, đứng sang một bên nhìn cậu Phó đặt canh lên bàn, Tiếu Mai chống nạng đứng dậy, không thể không nhìn Phó Lâm Viễn lần nữa.

Một người đàn ông như vậy, không biết gia đình anh như thế nào?

Mối quan hệ giữa cha mẹ sẽ như thế nào?

Tiểu Mang đỡ Tiếu Mai qua, Tiếu Mai cười nói: "Cậu Phó ngồi đi, không cần phải khách sáo."

Phó Lâm Viễn nói lời cảm ơn.

Anh kéo chiếc ghế trước mặt Trần Tĩnh ra.

Trần Tĩnh ngập ngừng, ngồi xuống.

Phó Lâm Viễn cũng ngồi xuống.

Tiếu Mai và Tiểu Mang cũng ngồi xuống một bên.

Lúc ăn cơm, Tiếu Mai thỉnh thoảng trò chuyện với Phó Lâm Viễn, tìm kiếm chủ đề, nói về những chuyện gia đình, Phó Lâm Viễn trả lời, khí thế trên người anh đã không còn mạnh mẽ như thường ngày.

Trần Tĩnh nấu ăn rất ngon.

Phó Lâm Viễn ăn một miếng thì vô thức nhìn cô.

Trần Tĩnh cũng nhìn anh hỏi: "Có ngon không?"

Phó Lâm Viễn: "Không tệ."

Trần Tĩnh mỉm cười, cũng im lặng ăn cơm.

Tiểu Mang ngồi đối diện, mang theo tâm tư của con gái, nhìn thấy hai người nhìn nhau, trái tim của cô ấy đập lệch nhịp, đột nhiên cảm thấy chị Trần Tĩnh và cậu Phó rất xứng đôi. Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Mang giành rửa chén, Phó Lâm Viễn uống trà xong, anh nhìn đồng hồ, đứng dậy tạm biệt.

Tiếu Mai đứng dậy muốn tiễn anh, Trần Tĩnh đỡ bà ấy đi đến trước cửa.

Tiếu Mai cầm hộp quà muốn trả lại cho Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn không có đùn đẩy, mà cầm lấy đặt lên tủ giày, anh giơ tay ấn lên đó, nói: "Dì Tiếu, món quà nhỏ, không cần phải đẩy qua đẩy lại."

"Dì nghỉ ngơi đi." Anh buông hộp quà ra.

Tiếu Mai mỉm cười.

Cũng không trả nó cho anh nữa.

Phó Lâm Viễn nói tạm biệt.

Ánh mắt nhìn lướt qua Trần Tĩnh, đúng lúc điện thoại trên tay reo lên, Tiếu Mai nói: "Cậu Phó lần sau rảnh rỗi lại đến chơi."

"Được ạ."

Anh gật đầu đồng ý, nhìn Trần Tĩnh một lát, Trần Tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó, đi thong thả."

Anh ậm ừ, rời mắt khỏi khuôn mặt Trần Tĩnh, sải bước dài rời đi, vừa nghe điện thoại vừa đút túi quần đi xuống lầu.

Trần Tĩnh và Tiếu Mai đứng ở cửa một lúc, Trần Tĩnh đóng cửa lại, Tiếu Mai nhìn hộp quà rồi nhìn Trần Tĩnh, bà ấy đưa tay vuốt tóc Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cười nói: "Mẹ, sao vậy?"

Tiếu Mai lắc đầu, đối mặt với một người như cậu Phó, bà ấy là mẹ, nhưng lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào, bởi vì Trần Tĩnh thích cậu Phó.

Nhưng cậu Phó lại là một người đàn ông khó nắm bắt.

Bà ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng để bản thân bị tổn thương."

Trần Tĩnh nghe xong gật đầu.

"Dạ."

Trừ điều này, Tiếu Mai thật sự thấy cậu Phó là người tốt.

Giống như anh cũng không cao cao tại thương như tưởng tượng.

Từ ân tượng đầu tiên, cho đến bây giờ đều rất tốt.

_

Sau khi Phó Lâm Viễn rời đi, Tiếu Mai phải ngủ trưa, Trần Tĩnh đỡ bà ấy vào phòng nghỉ ngơi. Còn cô đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đến nhà trọ, ông chủ của công ty trang trí cũng đang ở đó, bên công ty nội thất đã làm sai kích thước giường, không để vừa vào phòng, Trần Tĩnh gọi điện cho công ty nội thất tới đổi lại.

Đối phương nói rằng đó là kích thước trong đơn đặt hàng.

Trần Tĩnh vội vàng trở lại văn phòng, mở máy tính lên, nói chuyện với dịch vụ khách hàng của bên kia một lúc lâu, cuối cùng cũng nói xong, dịch vụ khách hàng của bên kia liên tục xin lỗi còn nói rằng họ sẽ bồi thường.

Trần Tĩnh thật sự bị đối phương làm cho kiệt sức.

Cô nói: "Làm phiền mọi người sau này phải đối chiếu đơn cho kĩ, nếu không tôi sẽ đổi công ty."

"Thật sự xin lỗi, xin lỗi, lần sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng như thế này nữa, cô có cần đèn trang trí không? Chúng tôi sẽ tặng vài hộp đèn cho cô."

Trần Tĩnh nói: "Được."

Sau đó, cô quay về nhà trọ, nói chuyện với ông chủ công ty trang trí, nhờ họ giúp đỡ tháo giường, ông chủ công ty trang trí mỉm cười gật đầu đồng ý giúp.

Ông chủ công ty trang trí nói sau này có gì thì gọi bất cứ lúc nào cũng được.

Trần Tĩnh sững sờ một chút rồi nói lời cảm ơn.

Ông chủ công ty trang trí rằng không cần phải khách sáo, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.

Trần Tĩnh nói được.

Cả ngày nay cô đều bận việc ở nhà trọ, cô gọi điện cho ba cô gái kia bảo họ chuẩn bị đi làm vào tuần sau. Không còn có sự giúp đỡ của Chu Thần Vĩ, Trần Tĩnh bận rộn hơn, vì vậy cô chỉ có thể để họ đi làm trước, sau đó lại tuyển thêm một quản lý nam cho khách sạn, cả ba cô gái đều đồng ý.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm Trần Tĩnh đã nhận được tin nhắn của Vu Tùng.

Nói cô chuẩn bị một chút, buổi tối cùng tổng giám đốc Phó tham gia hội nghị thương mại của thành phố Chu.

Từ lúc Trần Tĩnh tiếp nhận khoản đầu tư của Phó Lâm Viễn, cô đã biết rằng anh sẽ không tùy tiện đầu tư cho mỗi khách sạn này, mà anh còn có những khoản đầu tư và phát triển khác ở thành phố Chu.

Trần Tĩnh đồng ý.

Đây không chỉ vì Phó Hằng, mà còn vì cô.

Chỉ là đã lâu không tham dự yến tiệc trang trọng cũng như hội nghị thương mại như vậy, bây giờ cô cảm thấy hơi xa cách và xa lạ với nơi như vậy. Ba giờ chiều, Vu Tùng đưa tới một chiếc váy đuôi cá đặt làm riêng tới. Tiểu Mang cầm chiếc váy lên, cảm thán thật đẹp, chiếc váy không quá lộng lẫy, nhưng là một chiếc váy cúp ngực rất tôn dáng.

Trần Tĩnh treo váy lên.

Trang điểm, làm tóc, có lúc không đi studio cô cũng tự mình trang điểm, chẳng mấy chốc đã trang điểm xong, người phụ nữ trong gương rất xinh đẹp, khác với khuôn mặt không trang điểm thường ngày, Tiểu Mang ở bên cạnh nhìn không rời được mắt, nếu đổi lại là cô ấy, sẽ không trang điểm được thành xinh đẹp như vậy.

Trần Tĩnh mặc váy vào.

Váy cúp ngực, làn da bờ vai trắng nõn, cần cổ thon gọn.

Cô chọn một chiếc vòng cổ đeo vào, mang đôi giày cao gót, mọi thứ đều đã xong. Đôi mắt của Tiểu Mang lấp lánh, Trần Tĩnh bước ra, trên tay cầm theo chiếc túi xách nhỏ, nói với Tiếu Mai một tiếng, bảo Tiểu Mang chăm sóc cho Tiếu Mai, sau đó cô đi ra ngoài. Lúc đi xuống cầu thang Trần Tĩnh nhấc váy lên, từng bước đi xuống cầu thang.

Chẳng mấy chốc, chiếc ô tô con màu đen lao tới, cửa sổ xe kéo xuống, đôi mắt đang nhìn tài liệu của Phó Lâm Viễn ngước lên, ánh mắt khựng lại.

Vu Tùng xuống xe, mở cửa ghế phụ cho Trần Tĩnh, cô cầm túi xách nhỏ đi tới, cúi người ngồi vào trong, quay lại nhìn Phó Lâm Viễn.

"Chào tổng giám đốc Phó."

Phó Lâm Viễn đóng tài liệu lại, anh nhấn mở cửa xe, trầm giọng nói: "Ngồi ở đây."

Trần Tĩnh ngây ra.

Vu Tùng cũng sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, đúng rồi, sao không mở cửa ghế sau cho Trần Tĩnh, anh ta lập tức mở cửa hàng ghế sau, ra hiệu cho Trần Tĩnh đi qua.

Trần Tĩnh im lặng một lát.

Quay người lại, trực tiếp thắt dây an toàn lại.

Vu Tùng: "…"

Phó Lâm Viễn chống cằm, nhìn cô vài giây.

Khẽ phất đầu ngón tay, Vu Tùng nhận được lời nhắc, đóng cửa xe lại, sau đó đi vòng qua chỗ ngồi lái xe.

Anh ta nghĩ trong lòng, tính ra thì cũng chỉ có một mình Trần Tĩnh mới dám làm trái lời của tổng giám đốc Phó.

Chiếc xe màu đen khởi động.

Trần Tĩnh yên lặng ngồi trong xe.

Phó Lâm Viễn rời ánh nhìn, cúi đầu tiếp tục lật tài liệu.

Trong xe yên lặng.

Chỉ có tiếng lật tài liệu.

Chẳng bao lâu sau.

Chiếc xe ô tô con màu đen đã đến nơi hội thương mại, tối nay là bữa tối buffet, ở trong một nhà máy rượu tư nhân ở thành phố Chu, mặc dù thành phố Chu là thành phố hạng ba, nhưng ở đây có rất nhiều người giàu ngầm. Sau khi xuống xe, Phó Lâm Viễn vắt áo khoác trên cánh tay, anh khẽ kéo cà vạt, Trần Tĩnh đứng bên cạnh anh, hội trưởng hội thương mại Trương Thành bước ra đón anh.

Mỉm cười nói lớn: "Anh Phó, mời đi lối này."

Phó Lâm Viễn gật đầu, dẫn Trần Tĩnh đi theo Trương Thành vào trong.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vừa bước vào đại sảnh đã có rất nhiều người nhìn anh. Trương Thành mời Phó Lâm Viễn đến đó tụ họp, Phó Lâm Viễn dẫn Trần Tĩnh đi qua đó, ông Chung cũng đến, mỉm cười chào hỏi Trần Tĩnh, cô mỉm cười, hai người đứng trò chuyện cùng nhau.

Nói chuyện một hồi, Trần Tĩnh và ông Chung lại đứng ăn cùng nhau.

Thỉnh thoảng nói chuyện với mọi người.

Trương Thành luôn đi bên cạnh Phó Lâm Viễn, anh nâng ly rượu, cúi đầu nghe, thờ ơ lạnh nhạt, bước đôi chân dài một bước đến chỗ cửa sổ. Ông Chung cầm một ít đồ ăn, ông ta định đi vệ sinh, nên đưa đồ ăn này cho Trần Tĩnh, nhờ Trần Tĩnh mang cho Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh đồng ý.

Cô bưng chiếc khay nhỏ đi về phía cửa sổ.

Bên cạnh Phó Lâm Viễn có một cái bàn, anh đang nghe điện thoại.

Trần Tĩnh đến gần, gọi một tiếng tổng giám đốc Phó.

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn thấy cô.

Ánh mắt chạm nhau, giọng điệu Phó Lâm Viễn nhàn nhạt, trả lời người bên kia đầu dây, anh nói: "Đúng vậy."

Sau đó, anh đưa điện thoại ra xa, nhấn loa ngoài.

Đầu dây bên kia.

Giọng nói của Phó Trung Hành vang lên: "Thư ký Trần."

Sau khi ba từ này phát ra, lại có một giọng nữ khác vang lên, đó là mẹ - Chương Hân Đồng của Phó Lâm Viễn, giọng nói của Chương Hân Đồng dịu dàng, rất dễ nghe.

Bà nói: "Sao lại gọi là thư ký Trần chứ."

"Trần Tĩnh, chào buổi tối."

Trần Tĩnh dừng lại một chút, cô nhìn cuộc gọi, nhẹ nhàng nói: "Chào mọi người, ông Phó, bà Chương."

Chương Hân Đồng cười nói: "Ừm, cháu gọi là bác gái thì càng tốt."

Đầu ngón tay Trần Tĩnh siết chặt hơn một chút.

Cô nheo mắt nhìn Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cầm điện thoại, nửa người dựa vào bàn và nhìn cô.

Vẻ mặt Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh.

Nói với điện thoại: "Cháu chào bác gái ạ."

"Tốt lắm! Giọng của cháu hay thật đấy." Chương Hân Đồng lập tức khen ngợi.

Trần Tĩnh hơi khựng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play