Cô đã từng ở trong tầm với nhưng hôm nay dường như lại cách xa nghìn dặm.
Lúc này thang máy đến tầng một, một tiếng tinh vang lên. Trần Tĩnh tránh sang bên cạnh, nhìn Phó Lâm Viễn: "Tổng giám đốc Phó chú ý an toàn."
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."
Trần Tĩnh khẽ mỉm cười, ừ đáp. Phó Lâm Viễn đi ngang qua cô, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá của anh và mùi nước hoa của cô, dường như hòa quyện vào nhau rồi lại từ từ tách ra.
Trần Tĩnh nhấn nút đóng thang máy, nhìn bóng lưng cao lớn của anh đi ra ngoài, vai rộng chân dài.
Vẫn như vậy, chỉ bóng lưng thôi đã hấp dẫn người ta.
Trần Tĩnh bình tĩnh rời mắt, cửa thang máy cũng chính thức khép lại.
Tối nay người trong khu nội trú rất đông, nhưng ban đêm mọi người đều đã nghỉ ngơi, đại sảnh không có ai. Phó Lâm Viễn đi tới cửa, anh giơ tay lên kéo mở cổ áo, liếc mắt nhìn tòa nhà cách đó không xa.
Cứ nghĩ chẳng qua chỉ là cuộc đi săn của người trưởng thành, ai ngờ, đây là chuyện anh không ngờ tới.
Vu Tùng chưa vội đi lái xe ngay, mà đứng bên cạnh anh. Trong ấn tượng của anh ta, tổng giám đốc Phó không bao giờ chủ động với phụ nữ, cho dù là tiệc tùng uống rượu hay bất cứ trường hợp nào cũng đều là phụ nữ chủ động quyến rũ anh, nếu anh thấy hứng thú thì thỉnh thoảng sẽ đáp lời đối phương, nhưng vẫn lạnh nhạt như trước.
Nếu không có hứng thú thì chính là dáng vẻ ngay cả qua loa lấy lệ cũng lười mở miệng, dù là thái độ hờ hững không thèm để ý kia vẫn khiến không ít phụ nữ mê mệt.
Bọn họ thích anh như vậy, nhưng anh lại chủ động với Trần Tĩnh, điều này rất đáng kinh ngạc.
Ngay khi Vu Tùng cho rằng Trần Tĩnh sắp thua cuộc thì mọi chuyện lại xoay chuyển, trở thành tình huống như ngày hôm nay. Yêu và không yêu là hai cấp bậc khác nhau.
_
Sau khi cửa thang máy đóng lại, trong thang máy chỉ còn lại Trần Tĩnh. Trần Tĩnh yên lặng đứng đó, tay cô sờ lên vị trí vừa rồi Phó Lâm Viễn từng đặt tay lên, vẫn còn ấm. Tối nay ánh mắt của anh cho cô một loại ảo giác rằng dường như anh không phải là không có chút rung động nào với cô.
Nhưng Trần Tĩnh hồi tưởng lại hai năm cô làm thư ký, anh vẫn luôn quan tâm, che chở cô.
Loại cảm giác đó và cảm giác tối nay chẳng có gì khác biệt.
Tính ra cô đã may mắn lắm rồi, có thể ở bên cạnh người mình thích một thời gian, còn từng được anh che chở, cả đời này không còn gì tiếc nuối.
Tinh.
Đến tầng bốn, Trần Tĩnh đi về phía phòng bệnh, thấy Chu Thần Vĩ ngồi ở mép giường, đang mở nắp hộp cơm ra cho Tiếu Mai, bên trong là cháo sườn, Tiếu Mai cười nhận lấy.
Thấy nụ cười của mẹ, trong lòng Trần Tĩnh bình tĩnh lại, cô đi vào.
Trần Tĩnh gật đầu, cô thấy trên bàn còn một phần nữa, cô mở ra đưa cho Chu Thần Vĩ: "Anh cũng ăn chút gì đi?"
Chu Thần Vĩ xua tay: "Em ăn đi, hôm nay trời mưa, buổi tối sẽ lạnh, đúng lúc có thể ăn chút cháo làm ấm người, anh Phó đúng là tri kỷ."
Trần Tĩnh cười nói: "Tổng giám đốc Phó là một người rất tốt."
Cô xoay người lại, đi tìm y tá xin thêm một chiếc bát dùng một lần, sau đó trở lại, múc nửa bát đưa cho Chu Thần Vĩ, anh ấy thấy vậy nhìn cô.
Trong mắt anh ấy có ánh sáng dịu dàng.
Trần Tĩnh bưng chiếc bát lớn, ngồi ở mép giường ăn cùng Tiếu Mai.
Tiếu Mai cảm thán, ông chủ cũ kiêm người đầu tư hiện tại của Trần Tĩnh đúng là không tầm thường, ngoại hình quá đẹp trai, bà ấy nói: "Chắc cậu Phó được nhiều cô gái yêu thích lắm nhỉ?"
Trần Tĩnh ăn cháo, cười gật đầu: "Vâng."
"Cũng là chuyện thường tình, đẹp trai như vậy, năng lực lại xuất chúng, cũng không biết là thiên kim của tập đoàn lớn nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu ấy." Tiếu Mai nói.
Trần Tĩnh cầm khăn giấy lau cháo dính trên tay Tiếu Mai, trong đầu hiện lên gương mặt khuynh thành của Cố Quỳnh.
Chính là người ấy.
Chu Thần Vĩ đang ăn cháo ở bên cạnh nghe Tiếu Mai khen anh Phó, anh ấy nhìn sang Trần Tĩnh, vẻ mặt Trần Tĩnh rất bình tĩnh, anh ấy dần dần yên lòng.
Tiếu Mai khen được một lúc, nhìn sang Chu Thần Vĩ, lập tức nói: "Thần Vĩ, tối nay thật sự rất cảm ơn con, sau này cũng không biết đứa trẻ tốt như con sẽ trở thành con rể nhà ai."
Chu Thần Vĩ nghe vậy cười nói: "Dì Tiếu à, dì đừng trêu con nữa."
Tiếu Mai cười.
Không còn sự hốt hoảng trước đây, chỉ cần không phải là bị liệt, làm một phẫu thuật nho nhỏ mà thôi, bà ấy không sợ. Lúc ngã xuống không dậy nổi ấy, bản thân Tiếu Mai thực sự rất hoảng, bà ấy sợ không thể tiếp tục ở bên Trần Tĩnh, sợ không đợi được đến lúc Trần Tĩnh kết hôn, sợ rằng mình sẽ liên lụy đến cô.
Đêm khuya, Trần Tĩnh ở lại bệnh viện với Tiếu Mai.
Chu Thần Vĩ phải về với mẹ trước, anh ấy nói sáng mai sẽ mang theo đồ ăn sáng tới. Trần Tĩnh bảo anh ấy thuận tiện giúp cô mang laptop đến đây, cô còn một đống công việc phải làm, nhân lúc rảnh rỗi có thể xử lý một vài công việc, cũng gửi tin nhắn cho Phùng Chí, Phùng Chí nói buổi trưa sẽ đến thăm Tiếu Mai.
Chu Thần Vĩ đồng ý: "Được, sáng mai tôi sẽ mang tới cho em, còn cần lấy thêm gì nữa không?"
Trần Tĩnh lắc đầu nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt."
Chu Thần Vĩ cười nói: "Được."
Sau khi anh ấy đi, Trần Tĩnh ở lại với Tiếu Mai. Tiếu Mai kéo cô lên giường, hai mẹ con chen chúc nhau ngủ một đêm. Sáng sớm hôm sau, Chu Thần Vĩ còn chưa tới, bác sĩ đã tới trực, ông ấy là bác sĩ mổ chính của Tiếu Mai. Trần Tĩnh buộc tóc xong đứng ở bên cạnh, nghe bác sĩ nói, cô cẩn thận ghi nhớ.
Cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào lúc chín giờ.
Trần Tĩnh rửa mặt xong lau nước trên mặt, nghĩ rằng có lẽ Chu Thần Vĩ có việc nên không tới, cô định xuống tầng dưới mua bữa sáng. Mới ra khỏi cửa, Chu Thần Vĩ đã xách máy tính của cô và bữa sáng đi tới, đi rất vội. Trần Tĩnh thấy anh ấy lập tức cảm thấy an tâm hơn: "Có phải trong nhà anh có chuyện gì không? Có chuyện thì anh không cần tới đây đâu."
Trần Tĩnh cười, ừ đáp, nhận lấy laptop từ trong tay anh, sau đó đi vào phòng bệnh.
Ăn sáng xong cũng đã tới gần chín giờ, y tá đi vào thay quần áo cho Tiếu Mai, sau đó gọi người đẩy bà ấy đi ra ngoài. Cứ thế, Tiếu Mai được đẩy tới phòng phẫu thuật, bác sĩ cũng đã thay quần áo dẫn bác sĩ gây mê đi vào. Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ đứng ngoài hành lang, nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên.
Tim cô đập rất nhanh, cô cứ luôn nhớ tới cảnh tượng cha từ hiện trường tai nạn giao thông được đưa đến bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu.
Bệnh viện ở Bắc Kinh người đến người đi, ồn ào đáng sợ, vô cùng hỗn loạn, cô đeo cặp sách đuổi theo, thấy trên mặt cha toàn là máu, nhìn tay chân của ông ấy máu thịt be bét, ngoài gọi cha ra, cô cũng chỉ có thể rơi nước mắt. Cô đỡ Tiếu Mai tái nhợt suýt ngất xỉu, khổ sở nhìn cha tiến vào phòng cấp cứu.
Đầu ngón tay Trần Tĩnh xoắn chặt lại với nhau, lúc này điện thoại đặt ở một bên kêu lên, cô cầm lên xem thử.
Là Phó Lâm Viễn, là anh gọi.
Trần Tĩnh nghe máy.
Cô lên tiếng nói: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Lâm Viễn nghe giọng cô mấy giây nói: "Số liệu khách sạn em gửi cho tôi sai rồi, em xem kỹ lại lần nữa đi."
Trần Tĩnh lấy lại tinh thần từ vụ tai nạn giao thông của cha mình, cô cố ép mình tỉnh táo, suy nghĩ một lát nói: "Được, giờ tôi tính lại ngay."
"Đừng cúp máy, tính xong trực tiếp nói với tôi."
"Được."
Trần Tĩnh đứng dậy đi vào phòng bệnh cầm laptop tới, trở lại hành lang ngồi xuống. Chu Thần Vĩ thấy cô như vậy hỏi: "Còn phải làm việc à?"
Đầu kia, Phó Lâm Viễn nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt anh lạnh lùng, châm một điếu thuốc.
Cạch.
Trần Tĩnh nói với Chu Thần Vĩ: "Để tôi tính lại đã."
Chu Thần Vĩ chỉ đành ừ đáp, đứng ở bên cạnh với cô.
Trần Tĩnh bắt đầu tính toán.
Thật ra cô đã tính rất nhiều lần nhưng không biết tại sao lại sai, cô không cho phép mình phạm sai lầm như vậy. Cô vừa nhìn vừa nghiêm túc tính toán, bàn phím máy tính lạch cạch kêu vang.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua.
Trần Tĩnh cầm điện thoại lên, liếc nhìn thời gian trên đó, đã qua nửa tiếng rồi, cuộc gọi vẫn còn đang kết nối. Cô dừng lại một lát nói: "Tổng giám đốc Phó, số liệu không sai."
Phó Lâm Viễn ở đầu bên kia ừ đáp.
Sau đó, anh thuận tiện hỏi: "Phẫu thuật kết thúc chưa?"
Anh nói xong, Trần Tĩnh lập tức cúp điện thoại, cô đi tới cửa, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tiếu Mai được đẩy ra, bà ấy ngước mắt, mỉm cười cầm tay Trần Tĩnh.
Cả người Trần Tĩnh bình tĩnh lại.
Chu Thần Vĩ cũng thở phào, anh ấy đẩy xe giúp Tiếu Mai. Trở về phòng bệnh, Trần Tĩnh ngước mắt, cô và Chu Thần Vĩ nhìn nhau, cả hai đều nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Chu Thần Vĩ thấy máy tính trên ghế, Trần Tĩnh quên mang theo. Anh ấy xoay người lại, lập tức cầm lên, mang tới nói: "Em quên rồi này."
Trần Tĩnh nhìn sang, đúng là quên mất.
Cô liếc mắt nhìn laptop, chẳng biết tại sao trong đầu thoáng hiện lên chuyện vừa rồi Phó Lâm Viễn muốn cô xem lại số liệu. Chuyện này lướt qua rất nhanh, không lưu lại trong đầu Trần Tĩnh quá lâu. Vào phòng bệnh, y tá đi vào, dặn dò một vài việc cần chú ý, Tiếu Mai phải ở lại bệnh viện một tuần, quan sát tình hình sức khỏe tốt hơn rồi mới có thể xuất viện, nhưng cuộc phẫu thuật rất thành công.
Trái tim Trần Tĩnh bình tĩnh trở lại.
Tiếu Mai nắm tay cô nói: "Vừa rồi mẹ nhớ đến cha con."
Trần Tĩnh nhìn bà ấy nói: "Con cũng vậy."
Tiếu Mai cười, hai mẹ con nắm chặt tay nhau.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô nghe máy, đối phương nói là giao đồ ăn đặt bên ngoài tới. Trần Tĩnh cúp máy, không biết là ai gọi. Cô xuống dưới tầng, đi tới cổng đại sảnh, anh trai giao đồ ăn ôm một bó hoa đưa cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh hơi ngẩn ra: "Ai đặt vậy?"
Anh chàng giao đồ ăn nói: "Cô nhìn thiệp chứ sao tôi biết được."
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn tấm thiệp.
Trên thiệp không ghi gì cả, nhưng bó hoa này có ý chúc bình an. Trần Tĩnh ôm bó hoa lên tầng, Chu Vĩ Thần ở trong phòng bệnh nhìn thấy bó hoa, hơi ngây ra.
"Em mua à?"
Trần Tĩnh nói: "Tôi còn tưởng là anh mua."
Cô đặt hoa lên chiếc tủ đầu giường, Tiếu Mai cười nói: "Có phải là cậu Phó hay không?"
Trần Tĩnh ngẩn ra, hoa này tặng cho Tiếu Mai, nhưng là hoa của anh sao?
Lúc này, Vu Tùng gửi cho cô một tin nhắn.
Vu Tùng: [Chúng tôi chuẩn bị lên máy bay, nhận được hoa chưa?]
Đúng là anh.
Trần Tĩnh: [Nhận được rồi, thay tôi cảm ơn tổng giám đốc Phó, cũng cảm ơn anh.]
Vu Tùng: [Được.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT