Quả thực không đến lượt anh ta, Chu Bạc Vĩ vừa mở miệng đã khiến rất nhiều người hiểu lầm. Anh ta càng không thể so sánh với Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh nhìn Phó Lâm Viễn, anh đang cẩn thận mặc áo khoác cho cô.
Nghiêng đầu sang một bên, anh dập điếu thuốc, đây là khu vực hút thuốc, nó dẫn ra ban công.
Khi đến gần, Trần Tĩnh có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, cổ áo sơ mi mở ra, lớp kem che khuyết điểm trên yết hầu của anh đã phai đi một chút, lộ ra một chút vết đỏ.
Đó là một nửa vết cắn nhỏ.
Sau khi Phó Lâm Viễn dập điếu thuốc xong, anh liếc nhìn cô.
Ánh mắt Trần Tĩnh hơi chuyển hướng sang bên cạnh, mặt mày cô thanh tú, tóc hơi rối bù, có chút tán loạn, cô đứng thẳng, ánh mắt Phó Lâm Viễn quét qua trên mặt, cổ và đường viền cổ của cô.
Bầu không khí mơ hồ lúc này bỗng chốc tăng mạnh.
Đúng lúc này, giọng nói của hiệu trưởng Tần từ bên kia truyền đến, có cả tiếng của Chu Bạc Vĩ và những người khác. Hiệu trưởng Tần đến tìm Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh lùi lại một bước.
Cô cởi chiếc áo khoác anh khoác trên vai ra và khoác lên cánh tay.
Phó Lâm Viễn liếc nhìn cô.
Hiệu trưởng Tần nhìn thấy hai người thì gọi: "Phó Lâm Viễn."
Phó Lâm Viễn quay lại và bước ra ngoài.
Dáng người anh cao lớn, Trần Tĩnh ôm áo khoác trong tay bước tới bên cạnh anh, phía sau họ là một hành lang dài. Chu Bạc Vĩ đã rửa mặt nên tỉnh táo hơn rất nhiều, không biết vì sao ánh mắt anh ta lại dừng trên chiếc áo khoác trên cánh tay của Trần Tĩnh.
Bước chân của hiệu trưởng Tần khập khiễng.
Mọi người ngay lập tức đỡ lấy ông ta.
Phó Lâm Viễn cũng vươn tay đỡ lấy khuỷu tay của hiệu trưởng Tần, ông ta cười lắc đầu: "Tôi già rồi, mới uống hai chén thôi đã không chịu nổi."
Phó hiệu trởng Lý cười nói: "Cũng phải hơn hai chén đấy, tôi thấy tối nay anh vui lắm."
“Đúng là rất vui.” Hiệu trưởng Tần nhìn Phó Lâm Viễn đang ở bên cạnh, vừa đi xuống dưới vừa nói: “Mọi người đều nói ở Đại học Bắc Kinh chúng ta có thiên tài.”
"Tôi thấy rất vui."
Hiệu trưởng Tần uống nhiều nên bắt đầu luyên thuyên.
Sau khi ra khỏi khách sạn, họ vừa nói chuyện vừa đi về phía Đại học Bắc Kinh.
Đại học Bắc Kinh về đêm cũng rất đẹp, những cánh hoa anh đào đung đưa trong không trung rồi rơi xuống, còn những cây xanh cao lớn thì đổ bóng xuống mặt đất.
Thỉnh thoảng có bóng người lướt qua.
Đèn đường đã bật sáng.
Dù là mùa đông nhưng không gian không hề tiêu điều chút nào.
Dường như gió lạnh không thể thổi đến đây, cũng không thể thổi ngã Đại học Bắc Kinh này.
Chu Bạc Vĩ muốn nói chuyện với Trần Tĩnh nhưng giáo viên hướng dẫn của cô đang đi bên cạnh cô. Trần Tĩnh nhẹ nhàng đỡ giáo viên của mình, cô nhìn kỹ có thể thấy trên tóc của cô giáo đã điểm xuyết vài sợi tóc bạc, làm nghề dạy học không hề dễ dàng chút nào.
Giáo viên hướng dẫn dịu dàng hỏi Trần Tĩnh: "Em với Chu Bạc Vĩ..."
Trần Tĩnh nhẹ nhàng đáp: "Chúng em không có gì hết ạ."
Giáo viên hướng dẫn cũng hiểu, nhìn ánh mắt của Chu Bạc Vĩ có vẻ là hoa rơi vô ý, nước chảy hữu tình.
Phía trước, không biết hiệu trưởng Tần hỏi Phó Lâm Viễn chuyện gì, anh đút một tay vào túi quần, giọng trầm trầm theo gió.
"Ở nước Mỹ."
Hai chữ "nước Mỹ" thổi vào tai Trần Tĩnh, cô ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào bóng lưng cao gầy của anh. Cô nhìn chằm chằm vài giây, gió thổi qua, có vẻ chân thực mà cũng không chân thực lắm.
Giáo hướng dẫn của Trần Tĩnh có phòng ký túc xá ở đây, thỉnh thoảng công việc bận quá thì bà ấy sẽ trực tiếp ở trường.
Trần Tĩnh đưa giáo viên hướng dẫn trở lại ký túc xá.
Tối nay hiệu trưởng Tần và hiệu phó Lý cũng không định về nhà, họ uống nhiều nên sợ về nhà sẽ bị vợ mắng. Phó Lâm Viễn đưa họ đến ký túc xá đúng lúc Trần Tĩnh ra khỏi ký túc xá giáo viên hướng dẫn của cô.
Mặt trăng tròn vành vạnh treo giữa không trung, Trần Tĩnh đứng bên sân bóng rổ nhìn lên bầu trời.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân trên cầu thang.
Trần Tĩnh quay người lại.
Phó Lâm Viễn từ trên tầng đi xuống, anh đút một tay vào túi quần, dáng người anh dường như thon dài hơn trong đêm, cổ áo sơ mi đen hơi mở, có làn gió thổi qua.
Anh ngước mắt lên, thấy người con gái đứng cạnh sân bóng rổ.
Anh đi về phía cô.
Trần Tĩnh vừa gửi một tin nhắn cho Vu Tùng bảo anh ta đến.
Giọng cô dịu dàng: “Tổng giám đốc Phó, Vu Tùng đang trên đường đến rồi."
"Ừ."
Anh kéo nhẹ cổ áo, ánh mắt đảo qua môi cô, sau khi ăn cơm, cô không tô son nhưng lại có một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết. Anh dùng đầu ngón tay nhéo cằm cô rồi cúi đầu xuống chặn lại.
Dưới ánh trăng, anh ngậm lấy môi cô.
Trần Tĩnh dừng một giây, sau đó cô ngẩng đầu lên, gió từ từ thổi qua, bóng người đàn ông chiếu xuống đất cùng bóng dáng của cô đan xen vào nhau, anh cúi thấp cổ xuống đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.
Chiếc ô tô màu đen đi tới.
Đèn xe cũng không dám bật quá sáng, chiếc xe dừng ở trước mặt họ, Phó Lâm Viễn ôm eo cô đẩy vào sườn xe.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục, Trần Tĩnh ngửa cổ, môi và lưỡi quyện vào nhau, cơ thể dựa vào cửa xe, tay Phó Lâm Viễn ôm chặt lấy eo của cô.
Đèn xe tối xuống.
Vu Tùng ngồi trong xe không phát ra tiếng động, cũng không dám ngoảnh lại nhìn. Anh ta đã từng nhìn thấy tổng giám đốc Phó hôn Trần Tĩnh, từng động tác của anh đều rất bá đạo.
Gió lạnh thấu xương.
Một lúc lâu sau.
Mãi một hồi lâu cửa xe mới mở ra, Phó Lâm Viễn đè cô vào trong xe, cúi đầu tiếp tục hôn, trái tim Trần Tĩnh run lên, cô bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn. Lúc anh rời đi, cô mới thả lỏng quai hàm.
Đóng cửa xe lại, Phó Lâm Viễn lên xe từ bên kia, bên ngoài tuy lạnh nhưng khi anh bước vào lại mang theo hơi ấm, anh kéo nhẹ cổ áo.
Giọng nói trầm vang lên: "Lái xe đi."
Vu Tùng lập tức khởi động xe.
Tim Trần Tĩnh đập thình thịch, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mỗi một nơi ở Đại học Bắc Kinh cô đều quen thuộc, có thể ở cô bắt đầu thích anh, cùng anh hôn môi. Cũng rất đáng giá.
Phó Lâm Viễn ngả người ra sau, ánh mắt rơi vào sườn mặt cô.
Một lúc sau, vách ngăn được nâng lên, Trần Tĩnh bị anh ôm ngồi lên đùi. Cô đỡ vai anh, cúi đầu nhìn anh, Phó Lâm Viễn nâng mắt lên chặn môi cô lần nữa.
Bóng xe giống như vụt qua người cô.
Trần Tĩnh cúi đầu, hôn xuống yết hầu của anh.
Phó Lâm Viễn siết chặt eo cô.
Một lúc sau, xe đậu ở gara ngầm của chung cư Nhã Trí, Trần Tĩnh cầm áo khoác của anh xuống xe, đi đến thang máy. Phó Lâm Viễn mang theo chiếc cặp đựng tài liệu và chiếc túi nhỏ của cô rồi ôm eo cô đi thẳng lên trên.
Ngoài hành lang khá lạnh.
Trần Tĩnh quẹt thẻ để vào.
Phó Lâm Viễn thuận tay đặt đồ lên tủ giày, anh ôm eo cô rồi xoay người cô lại. Trần Tĩnh ngước mắt lên, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ở phía bên kia ghế sô pha sáng.
Ánh đèn nghiêng nghiêng đổ bóng xuống mặt đất.
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau.
Phó Lâm Viễn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cởi nút áo ở cổ, sau đó cúi người hôn lên môi cô. Bàn tay anh dùng sức kéo Trần Tĩnh lại gần mình hơn, cánh tay trắng nõn của cô vòng qua cổ anh.
Bóng hai người đổ lên mặt đất.
Lắc lư, phập phồng.
Trần Tĩnh không ngờ nó sẽ đến, cô nắm lấy cánh tay anh và để lại vết vaog trên đó.
Cuối cùng, Trần Tĩnh đã khóc.
Anh mút đi những giọt nước mắt của cô.
Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, lọ hoa trong phòng tắm trống rỗng, bông hồng trắng mà Tưởng Hòa nói vẫn chưa cắm lên. Tiếng nước văng vẳng, Phó Lâm Viễn dùng chiếc khăn tắm lớn ra bao lấy cô, anh chỉ mặc quần dài rồi ôm cô ra ngoài. Anh liếc nhìn cách bố trí ở đây, lướt đến phòng của Trần Tĩnh rồi bế cô vào trong.
Trần Tĩnh nằm trên giường, Phó Lâm Viễn nghịch tóc cô.
Giọng nói của Trần Tĩnh yếu ớt: “Lấy khăn lau tóc."
Phó Lâm Viễn cầm lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh rồi ngồi xuống mép giường, Trần Tĩnh từ trên giường ngồi dậy, vừa rồi trong phòng tắm tóc cô vẫn chưa được sấy khô nên còn hơi ẩm.
Cô đi lấy khăn lông.
Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây: "Xoay lại đây."
Trần Tĩnh hơi khựng lại, lúc này cô vẫn còn hơi mơ màng, vừa rồi triền miên hai ba lần, đầu ngón tay cô có chút run run, Phó Lâm Viễn đặt khăn lông lên đầu cô rồi bắt đầu lau tóc cho cô.
Anh chưa bao giờ lau tóc bất kỳ người phụ nữ nào.
Anh lau rất bá đạo và mạnh mẽ.
Trần Tĩnh phải lên tiếng: "Anh chậm một chút."
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày nhưng động tác của anh đã chậm hơn.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Tĩnh ở bên ngoài vang lên, có thể là Tiếu Mai hoặc Tưởng Hòa gọi đến. Trần Tĩnh hơi giật mình, cô hỏi: "Phó Lâm Viễn, anh có khóa cửa không?"
Người đàn ông phía sau nhỏ giọng nói.
"Có khóa."
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không khóa Tưởng Hòa sẽ trực tiếp đi vào đây mất.
Phó Lâm Viễn liếc nhìn căn phòng của cô, màu sắc trong phòng cô thiên về tông ấm, tủ đầu giường cũng là màu nhạt, trên giá treo đồ ngủ, một trong số đó hình như không phải của cô mà là của Tưởng Hòa. Trong phòng có chiếu tatami nhưng không để không, trên đó để vài con gấu bông, màu sắc thiên về màu đậm.
Anh thu ánh mắt lại.
Lau tóc xong, Trần Tĩnh hơi buồn ngủ, cô với lấy một chiếc váy ngủ mặc vào người.
Phó Lâm Viễn im lặng nhìn động tác của cô.
Trần Tĩnh bò lên giường, nằm trên chiếc đệm mềm mại thoải mái, cọ người vào chăn bông. Mỗi lần vận động xong cô đều như vậy, cả người mềm nhũn, không muốn động đậy, cô vô cùng mệt mỏi, cũng không thèm nói chuyện với anh.
Giọng cô nhẹ nhàng: "Chúc ngủ ngon."
Phó Lâm Viễn nhìn góc nghiêng của cô, cô có hàng lông mi dài, lúc ngủ trông cô dịu dàng hơn nhiều so với thư ký Trần thường ngày. Anh đưa tay qua ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Chúc ngủ ngon."
Trần Tĩnh cọ mình vào chăn bông.
Nơi cô sống có mùi rất thơm, ở trong khách sạn không bao giờ có được mùi hương như này. Một lúc sau, Trần Tĩnh mơ hồ ngủ thiếp đi, Phó Lâm Viễn nhìn cô ngủ say, kéo chăn cho cô rồi đứng dậy. Anh mặc quần tây đen, đặt khăn tắm vào phòng tắm rồi đi ra. Anh với lấy chiếc áo mặc lên người, từ từ che đi dấu vết mà cô để lại trên người anh...
Nơi phụ nữ ở khác với nơi ở của anh, tuy nhỏ nhưng đầy đủ đồ đạc và rất trang nhã, màu sắc của đồ dùng cũng rất sáng sủa. Cài khuy áo sơ mi xong, anh cầm điện thoại lên, châm một điếu thuốc rồi mở cửa bước ra ngoài.
Chung cư mà cô ở mỗi tầng có bốn phòng. Trước khi đóng cửa, Phó Lâm Viễn khóa trái cửa sau đó mới rời đi. Ban đêm hành lang ẩm ướt và lạnh lẽo, anh châm một điếu thuốc, khi đi đến thang máy liền dập tắt.
Vào thang máy rồi đi xuống tầng một, anh bước ra ngoài, mở cửa xe ngồi vào.
Trời đã khuya, anh vừa mới cùng cô ân ái.
Phó Lâm Viễn cảm thấy hơi mệt mỏi, anh hơi xắn tay áo lên.
Vu Tùng lặng lẽ khởi động xe cũng không dám nhìn ra đằng sau.
Lần này Phó Lâm Viễn thậm chí còn bị cô cào trên mu bàn tay.
Chiếc xe màu đen lao trên mặt đất.
Ở trên tầng, Tưởng Hòa ngồi bên bệ cửa sổ, vò đầu bứt tóc, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi chui vào phòng ngủ. Tối nay cô ấy với Phùng Chí cũng uống rượu cùng nhau.
_
Ngay khi trời vừa sáng.
Trần Tĩnh mở mắt ra những hình ảnh run rẩy đêm qua lại hiện lên trong đầu, cô vùi mặt hít một hơi thật sâu rồi mới đứng dậy.
Ánh nắng xuyên qua, ánh sáng mờ mờ sau bức rèm.
Trần Tĩnh đi ra khỏi phòng, cô rót một cốc nước ấm rồi tựa vào bàn uống cạn, hai chân còn hơi run rẩy.
Ánh mắt cô chợt rơi vào trên sô pha, vỏ ghế sô pha mới thay không thể sử dụng được nữa.
Sau khi uống nước xong, cô bước tới lột vỏ sô pha ra rồi đi ra ngoài, cô mở cửa ban công, bỏ chiếc vỏ vào máy giặt.
Sau đó, cô vào phòng lấy một chiếc vỏ mới rồi lồng vào ghế. Xong xuôi cô đi tắm rửa thay quần áo, làm xong mấy việc này cô mới cầm điện thoại lên.
Tối hôm qua Tưởng Hòa có gửi tin nhắn tới.
Cô mở ra.
Giọng nói của Tưởng Hòa vang lên: "Cục cưng có đó không? Cậu về nhà chưa? Tại sao cửa nhà của cậu không mở được thế?"
"Có phải cậu ngủ rồi không? Chắc là ngủ rồi... Tớ không thấy ánh đèn."
"Ngủ ngon nhé, Tĩnh Tĩnh."
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Hòa thì hình như hôm qua cô ấy cũng say. Đúng lúc này chợt có tiếng gõ cửa, Trần Tĩnh bước tới mở cửa, một bó hoa hồng trắng giơ đến trước mặt cô, Tưởng Hòa ló đầu ra sau những bông hoa cười nói: "Chào buổi sáng, tớ mua hoa cho cậu nè."
Trần Tĩnh liếc nhìn đóa hoa hồng trắng, cô thu ánh mắt lại, nói: "Cảm ơn cậu."
Tưởng Hòa bước vào, cô đi vào phòng tắm cắm hoa vào lọ rồi rửa tay đi ra. Trần Tĩnh đóng cửa lại, Tưởng Hòa rút khăn giấy lau ngón tay cho cô: “Hoa hồng là do giám đốc Phùng mua đó, anh ta nói muốn xin lỗi cậu, tối qua anh ta còn mời tớ ăn cơm nữa cơ."
Trần Tĩnh đã tỉnh táo lại.
Cô nói: “Anh ta có lỗi gì mà xin chứ.”
Tưởng Hòa nhìn Trần Tĩnh, nhìn vẻ mặt của cô, cô ấy biết là cô không để tâm đến những gì đã xảy ra vào hôm qua.
Giám đốc Phùng thực sự lo lắng nhiều rồi.
Tưởng Hòa cười: "Không có gì đâu, dù sao anh ta cũng đã mua đống hoa này rồi."
Trần Tĩnh ậm ừ không hỏi lại, cô rót cho Tưởng Hòa một cốc nước. Tưởng Hòa cầm lấy uống, thấy cô đã thay vỏ ghế sô pha mới, đây cũng là màu mà Tưởng Hòa thích, cô ấy thoải mái ôm gối nói: “Tối qua mấy giờ cậu đi ngủ thế?"
Trần Tĩnh ngập ngừng một chút rồi nói: "Tớ không nhớ lắm, có chuyện gì sao?"
Tóc của Tưởng Hòa vẫn chưa được buộc lên, trông cô ấy vẫn còn hơi say. Cô ấy gãi đầu và nói: "Hình như tối qua tớ đã đi nhầm nhà, lên căn hộ ở tầng trên kia thì phải..."
Trần Tĩnh dựa vào bàn, cô cầm chiếc cốc, lẳng lặng nghe cô ấy nói.
Tưởng Hòa chớp mắt: “Sau đó, tớ nghe thấy một âm thanh gì đó, là giọng một cô gái, giọng nói đó rất hay... Tớ đang tự hỏi cô gái này trông như thế nào, chính là hàng xóm tầng trên của chúng ta đó."
Trần Tĩnh ấn ấn đầu ngón tay.
Cô cố gắng khiến bản thân mình trông thật bình tĩnh.
Tưởng Hòa bất đắc dĩ uống nước: “Tớ say rồi, hình như đi lên đi xuống hai lần đều nhầm. Tớ cũng không nghe rõ giọng nói của người đàn ông kia nhưng chắc chắn anh ta phải rất mạnh mới có thể đè cô ấy thành như vậy."
Trần Tĩnh im lặng không nói gì.
Cô không nhớ nổi đêm qua ở tầng trên có âm thanh nào không.
Mà nếu có thì cô cũng không nghe thấy.
Căn hộ này cách âm khá tốt nhưng cách âm của hai phòng cạnh nhau thì không tốt lắm. Trần Tĩnh nhấp một ngụm nước, đầu ngón tay hơi ửng đỏ, Tưởng Hòa khi say hay quên nên cô ấy không nhớ được gì. Trò chuyện một lúc, Trần Tĩnh vào phòng ngủ để chải tóc, Tưởng Hòa cũng chen vào để cùng chỉnh sửa lại tóc tai.
Cô ấy nói: "Lần sau, tớ sẽ tìm cơ hội để xem cô gái hàng xóm ở tầng trên trông như thế nào mới được."
"Chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân, tớ nghe xong mà đỏ cả mặt."
Trần Tĩnh không trả lời.
Sau khi hai người sửa soạn xong thì rời khỏi khu dân cư rồi ra ngoài ăn sáng, sau đó Trần Tĩnh lái xe đưa Tưởng Hòa đến tập đoàn Phó Hằng. Lúc đến nơi, mỗi người mua một cốc cà phê rồi vô tình gặp Kiều Tích. Kiều Tích cũng đi mua cà phê, sau đó cô ta kéo Trần Tĩnh đi.
Bảo Trần Tĩnh tới chỗ cô ta lấy tài liệu.
Trần Tĩnh bưng một tách cà phê bước vào, lúc này văn phòng vẫn yên tĩnh, cấp trên của Kiều Tích vẫn chưa đến. Kiều Tích đưa tài liệu cho cô rồi trò chuyện với cô một lúc. Kiều Tích nói rằng dạo này cô ta không thường đi cùng với Phương Hiểu.
Người ở hai thế giới đương nhiên không thể cùng chơi với nhau.
Hình như Phương Hiểu đã có xích mích với Giang Mạn Lâm, gần đây cả hai thỉnh thoảng lại gây gổ với nhau trên vòng bạn bè, xung đột khá ác liệt.
Gần đây Trần Tĩnh đã không kiểm tra tình hình trên vòng bạn bè nên cô cũng không rõ chuyện này.
Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh, nói: "Tôi vẫn tin những gì Phương Hiểu nói, chắc chắn tổng giám đốc Phó có bạn gái rồi."
Trần Tĩnh nghe vậy bèn hỏi: "Sao cô lại tò mò vậy?"
Kiều Tích thở dài: "Hầy, chính vì cảm giác rất bí ẩn, nên tôi tò mò, cũng là do tôi nhiều chuyện ấy mà."
Kiểu Tích cũng biết tật xấu của mình, cô ta đã bị cảnh cáo một lần về vấn đề này, nhưng vẫn nói với Trần Tĩnh vì Trần Tĩnh chưa bao giờ kể ra bên ngoài, cô cũng sẽ không nói xấu sau lưng cô ta, vì vậy cô ta mới tìm Trần Tĩnh để tám chuyện.
Vẻ mặt Trần Tĩnh thờ ơ.
"Đừng tự hại mình."
Kiều Tích gật đầu: "Tôi biết mà."
Cô ta gật đầu dứt khoát, thể hiện rằng mình đã hiểu.
Cầm tài liệu lên tầng cao nhất, Trần Tĩnh bước ra khỏi thang máy, Phó Lâm Viễn vẫn chưa đến, văn phòng tối om, Trần Tĩnh mở rèm cửa ra, cô dọn dẹp bàn nước rồi đi pha cà phê.
Cô đến phòng trà, thu dọn những bông hoa đã bị hỏng trước đó, không có bông hoa nào tươi mãi, sau một thời gian sẽ héo úa, hoa đẹp đến đâu rồi cũng tàn như nhau.
Cô dọn dẹp, rửa tay rồi bước ra ngoài.
Lúc này, cửa thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra.
Phó Lâm Viễn đi ra khỏi thang máy, Phùng Chí đi theo sau, cổ áo anh hơi mở, anh liếc mắt nhìn, Trần Tĩnh dừng lại, chào anh từ xa.
Hôm nay tóc cô được buộc lên, làm lộ ra chiếc cổ thon dài và làn da trắng nõn.
Thấy cô vẫn tỏ vẻ bình thường thoải mái, giám đốc Phùng cười nói: "Chào buổi sáng, thư ký Trần."
Trần Tĩnh mỉm cười.
Ánh mắt Phó Lâm Viễn lướt qua khuôn mặt cô, sau đó anh bước đôi chân dài về phía văn phòng, Phùng Chí lập tức theo sau. Trần Tĩnh quay trở lại bàn làm việc, cô ngồi xuống, sắp xếp lại các tập tài liệu.
Chẳng mấy chốc Phùng Chí đã rời đi.
Trần Tĩnh có rất nhiều việc phải làm, vì vậy mất một lúc lâu cô không ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa thang máy lại mở ra.
Vu Tùng ra khỏi thang máy rồi bước vào văn phòng, anh ta đứng trước bàn làm việc nhìn Phó Lâm Viễn: “Tổng giám đốc Phó."
Phó Lâm Viễn lật qua tài liệu, anh lấy một tập tài liệu từ bên cạnh và đẩy nó cho Vu Tùng, giọng nói trầm thấp: "Chuyển chiếc xe đã giao cho Trần Tĩnh sang tên của cô ấy."
Vu Tùng hơi sửng sốt.
Sau đó, anh ta nhận lấy tài liệu.
"Tôi biết rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT