Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 5: Cảm ơn, cậu thật lợi hại…


1 tháng

trướctiếp

Kỷ Diệu đau lòng thay cô, thế là bèn cho cô một kế: “Hay là… cậu đổi chỗ đi?” Cô nhìn qua lớp học, mắt dán vào cái bàn cạnh phòng vệ sinh: “Này hay cậu ra đó ngồi? Bàn đấy thường không có người ngồi, thỉnh thoảng dùng để đặt sách.”

Bối Doanh Doanh cúi đầu xuống, gật đầu.

Cô không muốn mới đến trường mới đã bị chỉ trỏ, trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Kỷ Diệu giúp cô chuyển đến bàn cuối tổ hai, còn lau bàn.

Bối Doanh Doanh thu dọn đồ trên bàn vào cặp, đứng dậy, lúc này, Ti Quỳ đi tới cùng mấy người chị em.

Ti Quỳ nhìn Bối Doanh Doanh, nhíu mày, đột nhiên mỉm cười:

“Bạn học Bối, tớ là Ti Quỳ, là lớp phó của lớp. Cậu có thể tìm mình nếu cần sự giúp đỡ. Ồ, cậu đang đổi chỗ à? Vậy cậu có thể chuyển đến bàn cuối tổ một, tổ một có sáu bàn, như vậy nhìn bảng cũng rõ hơn.”

Ti Quỳ nhìn mấy chị em, bọn họ hiểu ngay, giúp dọn bàn đến tổ một.

Ti Quỳ mỉm cười.

Muốn chuyển tất nhiên phải chuyển ra càng xa chỗ Du Hàn càng tốt.

Bối Doanh Doanh cụp mắt không nói gì, Kỷ Diệu cũng không dám nói, sau đó Ti Quỳ đứng sang một bên, Bối Doanh Doanh cầm cặp sách sang tổ một. Ty Quỳ đạt được mục đích, hài lòng trở về chỗ của mình.

Bối Doanh Doanh ngồi xuống, lấy đồ dùng học tập ra một lần nữa.

Du Hàn vẫn chưa thấy bóng dáng, lúc cậu ấy quay lại không thấy cô ở đó, chắc cũng rất vui…

Cô khẽ thở dài, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

Sau khi chuông vào học vang lên, đại diện lớp Ngữ Văn cầm sách đi lên bục giảng, sáng nay sẽ có ban kỷ luật của Hội Học Sinh đến kiểm tra tình hình đọc buổi sáng.

Tiếng sách vở vang lên trong lớp, nhưng trong lớp đọc luôn có một nhóm người thích buôn chuyện.

“Lá gan cậu ta cũng khá lớn, dám ngồi cạnh Du Hàn, cũng không nhìn lại một chút xem mình là loại người gì mà cũng dám lên mặt.”

“Hình như nhà cậu ta cũng tài trợ cho trường.”

 “Thế lực lớn hơn nữa thì thế nào? Hơn được Ti Quỳ sao, bố cậu ấy ở Sở Giáo dục…”

“Dám dòm ngó đến Du Hàn, Ti Quỳ sẽ trực tiếp xé xác cậu ta…”

Mấy nữ sinh thỉnh thoảng quay đầu hiên ngang nhìn cô, ỷ người ta là quả hồng mềm, càng nói chuyện càng không kiêng nể ai.

Giọng nói của bọn họ không quá nhỏ, đủ để lọt vào tai Bối Doanh Doanh ngồi phía sau.

Cô cúi đầu, nắm chặt quyển sách, đầu ngón tay trắng bạch.

Lúc này, một bóng đen đổ xuống quyển sách cô đang cầm, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh cô —

“Nói đủ rồi sao? Có muốn đến phòng Giáo dục Đạo đức tiếp tục nói không?”

Mấy nữ sinh đang ồn ào kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện Du Hàn đứng phía sau lúc nào không biết, lúc này đang nhìn bọn họ, mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh như băng.

Phía sau cậu có hai người, cầm sách kỷ luật trong tay.

Du Hàn mới nhậm chức Chủ tịch Hội học sinh, mấy ngày nay khai giảng, cậu mang theo vài thành viên, tự đi kiểm tra.

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu lên nhìn cậu, hơi sững sờ trước viền hàm rõ ràng của cậu.

Mấy nữ sinh bị dọa sợ, líu lưỡi: “Du Hàn, bọn tớ…”

“Cảnh cáo lần một, lần sau trực tiếp ghi tên, trừ điểm chuyên cần.” Du Hàn quay đầu nói với hai người đằng sau.

Cậu tàn nhẫn, không nể mặt ai, mấy nữ sinh không dám phản bác, đành ngậm chặt miệng.

Sau khi nam sinh giải quyết xong vấn đề, cậu chuyển sự chú ý đến cô gái ngồi một mình ở cái bàn trước mắt cậu, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn đứng bất động ở bàn học cô, buồn bực —

Bàn tay cậu đột nhiên nắm lấy cạnh bàn cô.

Cô nhìn lên, thấy cậu đang hơi nghiêng người về phía cô, bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt nam sinh bình tĩnh, giọng nói trầm thấp và thờ ơ như mọi ngày:

“Bạn học, bàn này là bàn dùng chung, không thuộc quyền sở hữu tư nhân nên không được phép dùng.”

“Làm phiền cậu trở về chỗ ngồi ban đầu.”

Vì Du Hàn vào bằng cửa sau, nên hầu hết các bạn khác đều không biết được cuộc nói chuyện giữa cậu và Bối Doanh Doanh.

Sau khi cậu đi, cô gái cụp mắt xuống, chậm rãi dọn dẹp đồ dùng trên bàn.

Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp của nam sinh vẫn vang vọng bên tai cô.

Cô cố gắng hết sức kìm nén nhịp tim đang đập loạn của mình.

Thu dọn đồ dùng xong, cô từ từ đứng lên, đi về bàn cuối tổ ba.

Kỷ Diệu kinh ngạc quay đầu lại: “Sao cậu lại về đây?”

Bối Doanh Doanh giải thích nguyên nhân, Kỷ Diệu gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, có chút nghi ngờ:

“Doanh Doanh, mặt cậu sao đỏ vậy?”

Đầu cô choáng váng.

“Không, không có gì…” Cô vội cúi mặt xuống, che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, vô thức siết chặt quai cặp.

Kỷ Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, an ủi cô: “Như vậy thì cậu có thể yên tâm ngồi ở đây, kệ cho bọn họ nói gì, có bản lĩnh thì bảo lão Trương chuyển chỗ.”

Ở bên kia, sau khi đọc sách buổi sáng, Ti Quỳ quay đầu thì phát hiện bàn cuối tổ một đã không thấy bóng người, nhìn xung quanh cuối cùng lại thấy Bối Doanh Doanh ngồi cạnh chỗ của Du Hàn.

Sao cậu ta lại về đó ngồi! Đúng là không biết xấu hổ!

Ti Quỳ tức hộc máu, đứng lên định qua đó hỏi cho rõ, ai ngờ vừa định đi thì bị mấy chị em chặn lại.

Chính là hai nữ sinh vừa bị Du Hàn răn đe đã ngăn lại.

“Cái gì, cậu nói là chính Du Hàn bảo cậu ta về chỗ cũ sao?”

Ti Quỳ cảm thấy không thể tin nổi: “Chuyện nào làm sao có thể!” Du Hàn sao có thể cho phép một nữ sinh ngồi cạnh cậu ấy.

“Tớ không có lừa cậu, chính tai chúng tớ nghe thấy…”

Ti Quỳ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Du Hàn từ cửa sau đi vào, cô lập tức xông ra ngăn cậu lại:

“Du Hàn, Bối Doanh Doanh ngồi bên cạnh cậu không phải sẽ làm phiền đến cậu sao? Sao cậu không đồng ý để cậu ấy đổi chỗ? Có phải cậu…”

Đôi mắt cô đỏ lên, giọng nói run run.

Nam sinh nhìn cô mấy giây, ánh mắt lướt qua tia chán ghét, thốt ra mấy chữ —

“Liên quan gì đến cậu?”

Ti Quỳ ngây người.

Bối Doanh Doanh đang xem lại bài tập, mắt cô nhìn về phía chiếc ghế bị kéo ra.

Nam sinh ngồi xuống.

Cô dừng bút lại, không nhịn được nhìn thoáng về phía cậu, chỉ thấy sắc mặt cậu lạnh lùng, lông mày rậm mắt đen nhánh ẩn giấu cảm xúc khó đoán.

Ngay cả mới ngồi cùng bàn ngày thứ hai, Bối Doanh Doanh cũng cảm giác được chỗ của cậu áp suất rất thấp.

Cô yên lặng thu hồi ánh mắt, mím môi không dám nói một lời.

Hôm qua lão Trương thông báo, hôm nay sẽ có lớp học mở. Quả nhiên trước giờ vào học một vài người đã bị bắt đi dọn bàn, các giáo viên đến tham dự cũng lần lượt đi vào.

Một lúc sau, có một chú cầm máy quay đi vào. Buổi học hôm nay rất quan trọng, còn quay video.

Chú quay phim đặt máy quay ở giữa lớp học, ông nhìn vào máy quay, đột nhiên vỗ vai Bối Doanh Doanh: “Cô bé, cháu ngồi sát vào bạn cùng bàn được không?”

Cô sững sờ một chút, dè dặt nhìn Du Hàn, cậu vẫn nằm úp mặt ngủ, không nhúc nhích.

Mấy giây sau, cô nhấc mông, nhẹ nhàng kéo kế sang trái.

Di chuyển như một cột mốc quan trọng trong đời —

Năm cm.

Bộ dạng này của cô làm cho chú quay phim bật cười: “Cô bé gáy của cháu muốn lên hình thế sao hahaha, bạn ngồi cùng bàn mà có gì mà xấu hổ, ngồi vào tí nữa đi.”

Chú quay phim nói xong, Du Hàn đang nằm hình như bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn bọn họ, khẽ cau mày.

“…”

Nữ sinh mặt đỏ bừng, không biết làm như nào, thấy Du Hàn giơ tay lên, mang chồng sách đặt ở giữa bàn dịch vào trong một chút.

Lại nằm ngủ tiếp.

Bối Doanh Doanh đứng dậy ngồi lui vào lần nữa, chú quay phim lúc này mới hài lòng.

Chuông vào học vừa vang lên, lớp học mở chính thức bắt đầu.

“Chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ học về sơ đồ khối và cấu trúc logic của phép tính, bây giờ mọi người mở sách trang 6, nhìn biểu đồ 1-2…”

Giọng nói của lão Trương cuối cùng cũng khiến cho Du Hàn ngồi dậy, cậu mở cặp ra nhưng không tìm thấy sách toán, lại tìm trong ngăn bàn.

Lúc này toàn bộ học sinh trong lớp im lặng nhìn sách giáo khoa, Bối Doanh Doanh thoáng nhìn nam sinh còn đang tìm gì đó.

Cô nhanh chóng nhận ra cậu đang tìm gì, nhẹ giọng nói: “Cậu… Cậu không mang sách toán à?”

Nghe vậy, tay Du Hàn ngừng lại, cổ phát ra một tiếng “Ừ”.

Cậu nhớ lại tối qua khi đọc sách xong thì để luôn trên giường.

Cô thấy vậy mím môi, dùng những ngón tay nhợt nhạt cầm sách ở mép bàn, sau đó đẩy sách về phía cậu.

“Chúng ta có thể xem chung, thầy giáo nói tí nữa sẽ đặt câu hỏi…”

Cô nhìn sách giáo khoa nhưng ánh mắt liếc về phía người Du Hàn đang hướng về phía cô, mắt cậu nhìn vào sách.

Cô thở dài trong lòng, hơi nhếch miệng.

Vì hai người họ ngồi gần nhau hơn bình thường, Bối Doanh Doanh lần nữa ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ thuộc về cậu.

Cô vốn cho rằng con trai sẽ có mùi hôi…

Nam sinh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói “Xem đi.”, sau đó lấy ra tờ giấy và cái bút viết gì đó.

Bối Doanh Doanh nhìn cậu đang viết một số ký hiệu và công thức mà cô không thể hiểu, nhớ lại những gì hôm qua Kỷ Diệu nói với cô, Du Hàn là người học giỏi toán nhất lớp, mặc dù toàn ngủ trong lớp nhưng điểm vẫn luôn đạt tối đa.

Hâm mộ thật…

Lão Trương bắt đầu giảng bài, Bối Doanh Doanh lấy bút bắt đầu ghi chép, cô biết bản thân học không giỏi môn toán, nên thầy giáo bổ sung ví dụ cô cũng chép lại hết.

Một lúc sau, khi lão Trương giảng đến những ví dụ, cô lại đẩy quyển sách về phía cậu, Du Hàn quay đầu, mắt nhìn quyển sách giáo khoa dày đặc nét bút đỏ, cảm thất kỳ lạ.

Đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người ghi chép môn Toán y như học Ngữ Văn.

Lão Trương đang nói về phương pháp giải khác cho ví dụ, cô tiếp tục chép lại, sau khi cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, màn hình PPT đã bị lướt sang trang khác.

Cô cau mày nhìn đáp án còn một dòng cuối, cảm thấy có chịu vô cùng, đành phải dựa vào ấn tượng ít ỏi của mình, viết nốt dòng cuối.

Ai ngờ lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói nam: “Sai.”

Cô nghi hoặc quay đầu, thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào chỗ cô đang viết: “Vậy…”

Chỉ thấy nam sinh kéo quyển sách của cô đến trước mặt, cầm bút gạch bỏ toàn bộ lời giải cô vừa viết.

Cô: “!!!”

Trong khi cô còn kinh ngạc, cậu đã viết gì đó ở một chỗ khác trên quyển sách, sau khi biết cong, cậu đẩy quyển sách đến trước mặt cô, ném bút đi:

“Phương pháp của lão Trương quá phức tạp.”

Cô thấy cậu đã viết cho cô một vài công thức, các bước làm đơn giản hơn so trước, vô cùng dễ hiểu.

“Cảm ơn, cậu thật lợi hại…”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, Du Hàn quay đầu lại, thấy trong mắt của cô như có nước, trong nháy mắt có thể gợn sóng, trên má là hai cái lúm đồng tiền.

Cứ như có bút lông quét qua trong lòng cậu.

Cậu lập tức rời mắt sang chỗ khác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp