Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 16: Cậu không biết bạn ngồi cùng bàn mới của Du Hàn là Bối Doanh Doanh à?


1 tháng

trướctiếp

Bối Doanh Doanh làm xong đề, đi xuống tầng tìm Du Hàn, cô đứng cạnh bàn nhìn cậu chấm bài, tim nhảy đến cổ luôn rồi.

Nam sinh chấm bài xong, ngẩng đầu nhìn cô:

“Không đạt.”

“…”

Cô muốn khóc hu hu hu.

Cô lúng túng nhận lại tờ bài làm nhìn, Du Hàn xoay bút trong tay, nói với cô về bài làm: “Cậu vẫn chưa hiểu về phương trình đường thẳng, lấy mẫu hệ thống và mẫu phân tầng đều có vấn đề…”

Cô nghe xong, gật đầu, cậu lấy lại bài làm của cô, bắt đầu phân tích từng bài cho cô, so với thầy giáo thì kĩ hơn nhiều.

Thật ra cô chỉ không hiểu những điều rất cơ bản, nên khi làm bài thường bị sai, cậu kê đơn rất đúng bệnh, cô nhanh chóng thông suốt.

Đôi khi não cô hoạt động chậm, ngại để Du Hàn nói nhiều lần, ai biết được nam sinh lại nhìn ra điểm khúc mắc của cô, kiên nhẫn giảng cho cô từng vấn đề.

Cô nghe giọng trầm thấp nhẹ nhàng của cậu tim đập rộn ràng.

Cậu nói xong, cô cười một tiếng: “Du Hàn cậu thật lợi hại, cậu có thể làm giáo viên đấy…”

Mặt nam sinh hiện lên ý cười, giọng nói nhàn nhạt:

“Tớ không muốn gặp một học sinh như này.”

“Này…”

Cậu không chuyển chủ đề cùng cô nữa, nói về vấn đề chính: “Toán là một môn học thay đổi linh hoạt, không phải chỉ ghi tất cả mọi thứ trên lớp và xem lại là có thể tiếp thu.”

Cô gật đầu cầm sách vở: “Vậy tớ đi trước nhé.”

Cô đang muốn đi, nhưng nam sinh đứng lên: “Cậu ngồi ở đây, tớ nhìn cậu làm lại một lần nữa.”

Cô kinh ngạc, nghe thấy cậu giải thích: “Làm một lần là nhớ thêm một lần.”

“… Được.”

Cô bước đến bàn học cậu ngồi xuống, bắt đầu làm bài, Du Hàn tiện tay cầm một quyển sách, ngồi lên giường.

Cậu đọc sách, sau đó ngước mắt nhìn về cô gái ngồi trước bàn học, dáng người cô thấp, nên chân chỉ hơi chạm đất, thỉnh thoảng đang viết còn đu đưa vài cái, dưới váy hai bắt chân trắng thon như những củ sen.

Cậu thu tầm mắt, kiềm chế sự khô nóng nổi lên trong lòng.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói của cô gái: “Đã xong —”

Cậu đứng dậy đi đến cạnh bàn, cầm bài thi, cô tựa đầu vào tay, ngước nhìn cậu đầy mong chờ.

Một lúc sau: “Ừ, không có vấn đề gì lớn, nhưng chỗ này…”

Cậu đưa bài thi đến trước mặt cô, tay chống vào thành ghế, hơi cúi người giảng bài cho cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể ngửi được mùi quần áo dễ chịu trên người cậu, cô cụp mắt, đầu ngón tay dưới mặt bàn xoắn vào nhau, vành tai đỏ bừng.

“Hiểu chưa?” Du Hàn đưa tầm mắt về phía cô.

“… Hiểu rồi.”

Cậu đứng thẳng người, cô cũng đứng lên: “Vậy tớ về phòng đây… Ngủ ngon.”

“Ừ.”

Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, chạy nhanh lên tầng, vào phòng, khỏa cửa, nhẹ nhàng thở một hơi.

Cô đi soi gương.

Vừa nhìn, quả nhiên mặt đã đỏ bừng.

Sáng thứ hai, Bối Doanh Doanh vào lớp, cô ngồi xuống, vừa để cặp sách xuống, Kỷ Diệu đã xoay người, nhìn thấy cô thì hơi ngẩn người một chút, rồi cười xấu xa:

“Doanh Doanh, mau thành thật khai báo, tối qua cậu lén lút làm gì?”

“Hả?”

Kỷ Diệu chỉ chỉ mắt cô, Bối Doanh Doanh vội vàng lấy gương ra soi, phát hiện quầng thâm mắt rất đậm: “Tối qua làm bài tập đến khuya…” Gần hai giờ mới lên giường.

Cô nói xong, quay đầu nhìn thấy Du Hàn đang nằm úp trên bàn —

Đã quen.

Mỗi ngày cô đến lớp, hầu như cậu đều đang ngủ, lớp học buổi sáng cơ bản đều là ngủ. Nhưng với thành tích của cậu thì giáo viên cũng không có gì để nói, cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Cô chống tay lên mặt bàn tựa đầu vào, ngáp một cái.

Thực sự quá buồn ngủ.

Một lúc sau, cô cũng không nhịn được nằm úp xuống bàn.

Cô di chuyển đầu, tìm một vị trí thích hợp, cô quay sang phía Du Hàn. Mắt cô rơi vào gáy trắng lạnh của cậu, tóc ngắn đen trông mềm mại hơn nhiều.

Cô nằm im lén lút cong môi.

Cô đang muốn nhắm mắt, đột nhiên nam sinh xoay người, ban đầu còn hướng ra ngoài cửa sổ sau đó quay lại thì hướng về phía cô.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rất gần.

Tim cô bỗng đập dữ dội, cô nhìn Du Hàn mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nam sinh đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen nhánh ánh lên chút ban mai, phản chiếu gương mặt sững sờ của cô.

Mấy giây sau, Du Hàn không ngoảnh mặt đi mà tiếp tục nhìn cô, giọng trầm thấp nói, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy —

“Mắt cậu có thể mang đi làm gấu trúc luôn đấy.”

“…”

Mặt cô đỏ lên mấy phần, cụp mắt, hơi úp mặt vào tay, có chút xấu hổ khi để cậu nhìn thấy.

“Ngủ một tí đi.”

Cậu đột nhiên nói.

Cô sửng sốt một chút rồi gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tí nữa vào tiết cậu có thể gọi tớ không? Tớ sợ ngủ quên mất…”

“Ừ.”

Cô chậm rãi nhắm mắt, cậu nhìn chằm chằm cô mấy giây, cầm cốc nước đứng lên.

Đi đến cửa, nghe được có người gọi: “Anh Hàn, có người tìm bạn ngồi cùng bàn của anh —”

Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc cầm bữa sáng trong tay và một túi quà màu hồng tinh xảo, hôm nay cậu đặc biệt tìm Bối Doanh Doanh để nói xin lỗi, vì chuyện cô uống bia vào tuần trước.

Tiêu Tử Mặc đi đến cửa lớp ba, đúng lúc Tăng Đông đi ra ngoài, Tiêu Tử Mặc vội giữ Tăng Đông, nhờ gọi Bối Doanh Doanh ra.

 Nhưng Tăng Đông quay đầu nhìn Du Hàn mở miệng nói câu kia.

Tiêu Tử Mặc ngây người: “Cái gì? Ngồi cùng bàn?”

Tăng Đông: “Cậu không biết bạn ngồi cùng bàn mới của Du Hàn là Bối Doanh Doanh à?”

Tiêu Tử Mặc bỗng cảm thấy ê mặt, hôm ăn liên hoan tuần trước, cậu còn tự cho là mình đúng nói hai người không quen nhau.

Du Hàn thấy cậu, lông mày vô thức cau lại, sắc mặt trầm xuống:

“Có việc gì?”

Tiêu Tử Mặc ngẩn người, kìm nén cảm xúc trong lòng: “Tớ tìm Bối Doanh Doanh, hai người là bạn ngồi cùng bàn, phiền cậu gọi cậu ấy ra ngoài này chút được không?”

Vẻ mặt Du Hàn lạnh nhạt, trả lời:

“Cậu ấy đang ngủ, không muốn ai làm phiền cả.”

Tiêu Tử Mặc sửng sốt một chút, nhìn lướt qua lớp học, giống như đang tìm kiếm gì đó, sau đó cậu nhìn Du Hàn, giọng điệu có chút không tình nguyện.

“Vậy… Vậy cậu giúp tôi đặt mấy thứ này lên bàn của Doanh Doanh được không?”

Mắt nam sinh nhìn xuống, lướt qua đồ vật trong tay Tiêu Tử Mặc, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:

“Không rảnh.”

Tiêu Tử Mặc: “…”

Du Hàn trực tiếp quay người rời đi, Tăng Đông cười hai tiếng, vỗ vai Tiêu Tử Mặc: “Anh Hàn vừa tỉnh ngủ, tâm trạng không tốt, cậu đừng để ý.”

Tiêu Tử Mặc khẽ xì một tiếng, kìm nén cơn tức giận trong lòng: “Vậy cậu giúp tớ chuyển cho Doanh Doanh được chứ?”

Tăng Đông nhìn đồng hồ đeo tay: “Ui da tớ phải đi lấy nước, sắp không kịp rồi, lớp đọc buổi sáng sắp bắt đầu rồi…” Cậu vừa nói vừa đuổi theo Du Hàn.

Tiêu Tử Mặc: “…”

Du Hàn vào phòng nước lấy nước, Tăng Đông cũng nhanh chóng theo sau: “Anh Hàn, anh có cảm thấy Tiêu Tử Mặc bất thường không?”

Du Hàn nhìn cậu một cái: “Muốn nói cái gì?”

Tăng Đông vỗ cái bụng tròn của mình, bấm ngón tay tính toán, chậc chậc hai tiếng:

“Theo em quan sát, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, cậu ta có ý với Bối Doanh Doanh.”

Nghe vậy, mắt Du Hàn chợt dừng lại, sự lạnh lùng trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần. Tăng Đông không chú ý đến, vẫn ở bên cạnh tiếp tục phân tích: “Anh có thấy mấy đồ trong tay cậu ta hôm nay không, vừa có bữa sáng vừa có món quà nhỏ, cái này có vẻ như cậu ta muốn theo đuổi Bối Doanh Doanh, nếu không ai lại vô duyên vô cớ đưa những thứ này, anh Hàn thấy em phân tích đúng không?”

“Hơn nữa nếu trừ anh ra thì Tiêu Tử Mặc cũng được mệnh danh là nam thần đẹp trai nhất, cùng với Bối Doanh Doanh trông có vẻ rất xứng đôi, hai người họ mà yêu sớm chắc là sẽ chấn động cả khoá…”

Cậu còn chưa nói xong, đã thấy âm thanh Du Hàn cười, quay đầu lặng lẽ nhìn cậu:

“Cậu phân tích được đấy.”

“Haha không phải đâu.”

“Vậy cậu thử phân tích một chút xem mất bao lâu để tài khoản của cậu có thể full các kỹ năng lần nữa?”

“…”

Đầu gối Tăng Đông mềm nhũn: “Anh Hàn tha cho cái mạng chó của em một lần, tất cả tài sản của em đều ở trong đó…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp