Diệp Tân điều chỉnh hô hấp để trông mình không quá hưng phấn và khẩn trương.
Cậu gõ cửa nhà 1703, chẳng bao lâu nó đã được mở ra, là Lăng Phong mặc áo ngủ tơ tằm mở cửa cho cậu.
Ánh mắt Diệp Tân lập tức lóe sáng, trước tiên liếc nhìn lồng ngực mở rộng của Lăng Phong, sau đó âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sửng sốt một giây đồng hồ mới nói: “Em… Hình như em nghe thấy tiếng mèo nhà anh đã kêu được một lúc lâu rồi.”
“Làm phiền đến cậu sao?” Lăng Phong nói: “Đây là lần đầu tiên anh nuôi mèo nên không có kinh nghiệm lắm, để ngày mai anh đi hỏi thử.”
“Chuyện là…” Diệp Tân đỏ mặt tự chỉ mình: “Em nghĩ, em có thể giúp anh… xem thử con mèo.”
Trong mắt Lăng Phong hơi lóe lên ý cười rồi biến mất, nhanh đến mức Diệp Tân không thấy rõ.
Dường như lúc này Lăng Phong mới đột nhiên nhớ tới Diệp Tân mở một tiệm thú cưng, anh mở rộng cửa ra thêm chút nữa, lịch sự nói: “Phiền em rồi.”
Diệp Tân thầm vui mừng vì bước đầu thành công.
Đồ đạc trong nhà này đều đã được thay mới nhưng cách trang trí vẫn không thay đổi. Lâu rồi Diệp Tân không ghé qua, cậu gần như đã quên mất cách bài trí của căn nhà này.
“Bé mèo đâu?” Diệp Tân nhìn xung quanh cả gian phòng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng con mèo.
“Bên kia.” Lăng Phong chỉ ban công: “Anh muốn đưa nó vào nhà ngủ nó lại không chịu, cứ kêu mãi.”
Diệp Tân: “… Thảo nào em ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng nó. Hóa ra là ở ngoài ban công”
Lăng Phong hỏi cậu: “Vậy là do cậu ngủ không yên nên mới mò đến tìm người hàng xóm là anh đây hỏi tội hử?”
“Không có không có…” Diệp Tân liên tục xua tay, sau mới phát hiện trên mặt Lăng Phong toàn ý cười, rõ ràng là đang trêu cậu.
Diệp Tân hùa theo cười ngây ngô hai tiếng, đi vài bước ra ban công.
Nhìn thấy bóng dáng kia khá quen mắt, Diệp Tân thử gọi một tiếng: “Nữ Vương Bệ Hạ?”
“Meo ngao…” Con mèo quay đầu lại, thấy là Diệp Tân thì nước mắt lưng tròng, cũng chẳng thèm bận tâm hình tượng thường ngày nữa, chạy đến chân Diệp Tân cọ qua cọ lại: “Ông chủ tiệm!”
Lăng Phong nhíu mày, hơi kinh ngạc hỏi: “Lại là thú cưng trong tiệm của cậu sao?”
Diệp Tân hơi nghi ngờ liệu có phải mình bị bại lộ rồi hay không. Từ lúc Lăng Phong đọc xong bức thư tình đầu tiên, anh đã đến tiệm thú cưng của cậu để mua một con mèo cùng chủng loại với Ngũ A Ca, chuyện này sao lại có hơi…
Nhưng khi Diệp Tân nhìn vẻ mặt kia của Lăng Phong lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.
“Thật đúng là trùng hợp mà!” Vì thế Diệp Tân vừa vuốt lông Nữ Vương Mèo vừa cười nói.
“Em đừng sợ, chủ nhân của em rất yêu thú cưng đó, còn anh ở ngay sát vách kìa…” Diệp Tân an ủi cảm xúc của Nữ Vương Mèo, rất nhiều thú cưng đổi hoàn cảnh mới đều sẽ không quen, điều này vốn rất bình thường.
Lúc Lăng Phong nghe được mấy chữ “yêu thú cưng” này, vẻ mặt rõ ràng không được tự nhiên cho lắm, nhưng Diệp Tân vẫn còn đang trò chuyện với Nữ Vương Mèo, không chú ý đến anh.
Chờ Diệp Tân nói xong, Lăng Phong cũng bắt chuyện. Anh rót cho Diệp Tân một ly nước, ngồi bên cạnh cậu hỏi: “Cậu về nước khi nào?”
“Về nước?” Diệp Tân khó hiểu nhìn Lăng Phong: “Em vẫn luôn ở trong nước mà.”
Tay cầm ly của Lăng Phong hơi dừng lại, tròng mắt sâu không thấy đáy, trong đó ánh lên cuồn cuộn một loại cảm xúc phức tạp mà Diệp Tân nhìn không hiểu.
“Sao vậy?” Diệp Tân hỏi.
“Không có gì…” Lăng Phong cười cười, sau đó liếc nhìn con mèo đang ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Diệp Tân, quay về chủ đề cũ: “Đêm nay cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu mà anh Lăng Phong.” Sau khi Diệp Tân gọi cái xưng hô này xong, cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt Lăng Phong, phát hiện đối phương cũng không có vẻ gì là không vui mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra bước thứ hai đêm nay cũng thành công rồi.
“Cậu của hiện tại so với lúc còn còn bé không giống nhau cho lắm, lần đầu tiên trông thấy cậu anh còn không nhận ra.” Lăng Phong nghe thấy xưng hô này liền nhớ đến lần gặp lại vào mấy ngày trước.
“… Còn anh Lăng Phong lúc bé cũng không khác bây giờ nhiều, vẫn đẹp trai như vậy. Không phải, là càng đẹp trai hơn!” Diệp Tân đào gan đào phổi cũng không tìm được thi từ thành ngữ gì có ý nghĩa hay ho nên đành khen ngợi nam thần của mình một cách ngắn gọn nhất.
“Xem ra miệng trở nên ngọt hơn rồi.” Lăng Phong cười nói.
“Em đang nghiêm túc mà, em thật sự cảm thấy anh vô cùng đẹp trai!” Vẻ mặt Diệp Tân cực kỳ nghiêm túc nói.
Lăng Phong: “…”
Vốn dĩ bọn họ còn có thể tiếp tục ôn lại kỷ niệm xưa nhưng điện thoại của Lăng Phong lại có cuộc gọi tới, mà thời gian cũng không còn sớm nên Diệp Tân đành phải tạm biệt anh ra về.
“Khoan đã.” Diệp Tân vừa ra tới cửa thì Lăng Phong gọi cậu lại: “Cho anh số điện thoại của cậu đi, nếu như con mèo này lại có chuyện gì thì anh sẽ trực tiếp hỏi cậu.”
Diệp Tân lấy làm ngạc nhiên cùng vui sướng, không ngờ cả ba bước đầu tiên đều đã thành công.
Cậu vừa về tới nhà liền lập tức vọt vào phòng ngủ, bức thư tình thứ hai mà cậu mất rất lâu để suy nghĩ cuối cùng cũng biết nên viết như thế nào rồi.
Đầu tháng tư, hương hoa cỏ mùa xuân đã bay hết. Sắc trời Hoa Đô dần tối, trong thành phố là một màu xanh tươi tốt, dù ở dưới ánh đèn điện đêm xuống vẫn cứ xanh trong đẹp mắt.
Lăng Phong chán ngán liếc nhìn khung cảnh mùa xuân ở Phương Linh Uyển, nói: “Anh hỏi tôi tại sao lại chuyển đến đây, bây giờ đã hiểu rồi chứ?”
Lý Nguyên sắp bùng nổ tới nơi rồi, anh ta vừa bực tức hỏi Lăng Phong: “Chú nghi ngờ trong nhà bị người ta gắn camera vậy tại sao lại không nói với anh? Chú tự nhìn lại mình xem, bây giờ mọi người trên mạng đều khen ngợi chú cao tay rồi đấy.”
“Tôi cũng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, vẫn chưa thật sự tìm ra. Không phải anh nói khu chung cư đó công tác an ninh rất tốt sao?” Lăng Phong xoay người lại, tựa tay lên lan can ban công, dáng vẻ lười biếng làm như hình ảnh khoả thân của cái người tên Lăng Phong đang bị lan truyền trên trên mạng vốn không phải là anh vậy.
Khoé miệng Lý Nguyên giật giật, anh ta phục sát đất dáng vẻ nhẹ nhàng như mây bay của vị ảnh đế này luôn rồi. Tuy nói đàn ông khoả thân ít lo ngại hơn phụ nữ, nhưng rắc rối cũng nhiều như nhau cả thôi.
Lý Nguyên cạn lời nhìn thoáng qua trên mạng bây giờ đã có người muốn mời Lăng Phong đóng phim s.e.x, sau đó gọi mấy cuộc điện thoại đến bộ phận quan hệ công chúng của công ty.
Sau khi xử lý xong, Lý Nguyên xoa lông mày, nhìn đến con mèo đang ngủ trên ghế salon thì kinh ngạc cười: “Ông Vua điện ảnh lớn Lăng Phong bắt đầu nuôi mèo từ lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước.” Lăng Phong nhàn nhạt đáp.
“À…” Lý Nguyên một hồi nhìn mèo, một hồi lại nhìn Lăng Phong: “Hay là, chụp một tấm ảnh với con mèo để cho người hâm mộ biết cậu vẫn ổn?”
Nếu Lăng Phong không nhìn lầm thì sau khi Lý Nguyên nói xong, trong mắt Nữ Vương Mèo trên ghế salon lộ ra vẻ ghét bỏ.
Lý Nguyên lại càng khó tin hơn, anh ta rướn cổ nói đùa: “Chắc là anh không nhìn lầm đâu nhỉ, hình như Phong đại ảnh đế bị một con mèo chê kìa?”
Mặt Lăng Phong không biểu tình, vậy mới nói anh không thích động vật.
“Cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Nguyên đi trước mở cửa.
Nhưng mà cửa mở lại không thấy một bóng người nào. Lý Nguyên đóng lại, lẩm bẩm: “Cái quỷ gì vậy?”
“Meo ――” Nữ Vương Mèo nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sô pha, đi nghênh đón “con quỷ” mà người quản lý không nhìn thấy.
“Vãi lúa! Cái quỷ gì đây?” Lý Nguyên lại một lần nữa kinh ngạc, nhìn chằm chằm vật nhỏ đang chạy trên mặt đất với tấm card trên lưng: “Hamster? Nó thừa dịp anh mở cửa rồi lẻn vào sao?”
Hamster chạy đến trước mặt Nữ Vương Mèo thì dừng lại, Nữ Vương Mèo duỗi móng ra đụng đụng nó, Hamster nhỏ không nhúc nhích, râu ria run run xong kêu chi chi hai tiếng. Nữ Vương Mèo lập tức nằm rạp trên mặt đất, vẫy vẫy đuôi như đang nghe nó nói chuyện.
Sự việc sau đó khiến Lý Nguyên được mở rộng tầm mắt thêm lần nữa. Nữ Vương Mèo vươn móng vuốt lấy tấm card từ lưng của chú Hamster nhỏ xuống tha đến cho Lăng Phong.
“Con mẹ nó chứ…” Lý Nguyên chính thức sa mạc lời, anh ta gãi gãi đầu không dám tin: “Mẹ nó, anh đang xem anime Mỹ sao? Hai con động vật khác loài vừa giao tiếp với nhau đấy à?”
Lăng Phong cũng không có tâm trạng nhìn người quản lý đang hoài nghi nhân sinh. Anh cúi người cầm tấm card, mở ra quả nhiên nét chữ giống hệt bức thư lần trước con mèo mang đến.
“Người hâm mộ đưa à?” Dù người Lý Nguyên hỏi là Lăng Phong nhưng đôi mắt anh ta vẫn cứ nhìn Nữ Vương Mèo và bé Hamster, mắt thấy Hamster chạy tới ban công mà Nữ Vương Mèo cũng đang đuổi theo nó thì vội nói: “Ê ê, Lăng Phong, con Hamster đó chạy ra ban công rồi kìa, nó sẽ không bị té xuống chứ?”
Lý Nguyên đi qua nhìn thử, thật sự không thấy Hamster nhỏ đâu nữa. Anh ta lại gọi Lăng Phong: “Lăng Phong à, không thấy Hamster nhỏ nữa, có phải nó ngã xuống rồi không? Này con mèo kia, không phải bị mày cạp mất rồi chứ?”
Nếu như loài mèo có thể trợn trắng mắt thì vị quản lý họ Lý nào đó đã được Nữ Vương Mèo tặng cho ánh mắt kinh thường siêu to khổng lồ rồi. Nó không thèm để ý đến Lý Nguyên mà đi về ổ nhỏ của mình ngủ.
Lý Nguyên: “…”
Quả thật vừa nãy anh ta không nên cười nhạo Lăng Phong, bởi bây giờ chính bản thân anh ta cũng bị con mèo ghét bỏ rồi kia kìa, hơn nữa nó còn chê chỉ số thông minh của anh ta nữa chứ.
Lần này trên thư không viết nội dung kỳ quái gì, chỉ có một đoạn lời bài hát. Lăng Phong nhớ mang máng bài hát đó tên là ‘Tôi rất nhớ người’[1] Sau khi đóng tấm card lại, anh bảo: “Lý Nguyên, tôi muốn đổi trợ lý.”
[1]:Tên bài hát là: 我好想你. Link bài cho các bạn nếu muốn nghe thử.
Lý Nguyên nghe thấy Lăng Phong gọi tên mình bèn điều chỉnh lại biểu cảm nghiêm túc. Trước khi chuyển qua làm quản lý anh ta cũng đã từng là trợ lý của Lăng Phong, cho nên mức độ ăn ý giữa hai người khá cao. Lăng Phong vừa nói câu này anh ta lập tức hiểu ý của anh: “Chú nghi ngờ Vương Trọng là người gắn camera?”
“Trước đây còn nghi ngờ, bây giờ là khẳng định.” Lăng Phong cười lạnh: “Hôm qua trong phòng tắm tôi cũng phát hiện ra camera mini.”
“Mẹ nó!” Lý Nguyên mắng một tiếng: “Chị Tống cũng thật là, còn nói là người quen. Ngày mai anh đổi ngay cho chú.”
“Quên đi,” Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Hiện giờ tôi không cần trợ lý riêng, tìm vài người tạm thời đi theo đến trường quay là được rồi, tôi sẽ tự tìm trợ lý.”
———-
Anh Hùng cõng Đại Bảo về nhà, Diệp Tân đón được, duỗi ngón tay ra sờ lớp lông tơ sặc sỡ của Đại Bảo, hỏi: “Đại Bảo, Lăng Phong đọc thư chưa?”
“Đọc rồi!” Hai chân trước Đại Bảo ôm lấy ngón tay Diệp Tân thân mật cọ cọ, đúng chuẩn tư thế cầu khen ngợi.
“Đại Bảo giỏi lắm! Cho em hẳn hạt dưa to luôn!” Diệp Tân chọn một vài hạt dưa chắc mẩy giòn thơm đặt vào lòng bàn tay, Đại Bảo vội vàng ôm lấy nhét toàn bộ vào trong miệng. Sau khi nhét xong thì xuống khỏi tay Diệp Tân, chạy tới góc bàn một mình ăn hết rồi mới thỏa mãn vào lồng ngủ.
Nhị Bảo Tam Bảo nhìn mà rớt nước miếng, Diệp Tân lại đành phải hốt một nắm lớn thả vào bát chúng. Hai tay cậu nâng má, vừa cười nhìn hamster ăn vừa tưởng tượng phản ứng Lăng Phong lúc đọc thư tình.
“Sinh mệnh trôi theo năm tháng, già đi cùng với mái tóc bạc, rời bước theo người là những niềm vui chẳng còn tin tức, tàn phai theo dĩ vãng, theo cảnh mộng, theo trái tim tê liệt đi xa dần, tôi rất nhớ người, rất nhớ người, lại không dám thể hiện ra…”
Diệp Tân nhỏ giọng hát một đoạn, đây chính là điều cậu muốn nói với Lăng Phong.
Em rất nhớ anh. Còn anh thì sao? Anh có nhớ em không?
———-
Lăng Phong tiện tay ném tấm card vào ngăn kéo. Lúc đầu thư của người hâm mộ anh vẫn sẽ đọc. Nhưng theo lượng người hâm mộ càng ngày càng đông, thư đưa đến công ty mỗi ngày đều trên trăm bức, anh thật sự không còn đủ tinh lực để đi đọc từng bức một như trước nữa.
Mà bây giờ có người hâm mộ đã trực tiếp để thú cưng mang đến tận nhà, hơn nữa chỉ một bức không có mấy chữ thì đọc cũng không sao.
Lăng Phong rửa mặt xong nằm trên giường, nhắm mắt lại mà hồi lâu vẫn chưa ngủ được. Anh nhấn mở điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào app âm nhạc tìm kiếm bài hát kia.
Sau khi nghe xong một lần, Lăng Phong lại càng không ngủ được. Trong đầu anh toàn là câu “Rất nhớ người” tràn đầy tình ý cùng hình ảnh một người luôn rất nhớ một “người” kia.