Lưu Ngọc Luy không biết bị đưa đến phương trời nào, trên đường có vài lần muốn kêu cứu nhưng đều bị Lê Cửu phát hiện ngăn chặn.

Cậu không dám nhảy xe vì đang chạy trên đường cao tốc, lỡ mà tránh không kịp thì bị xe ăn ngay, đừng nói làm Idol, làm người bình thường còn khó.

Nhìn đồng hồ hiển thị trên xe, mặt trời sắp mọc lên, cậu ê ẩm cả người: “Rốt cuộc anh muốn chở tôi đi đâu?” Hình như bọn họ đã chạy rất xa Seoul rồi.

Cậu muốn đánh răng rửa mặt sau đó thoa kem dưỡng da.

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Lê Cửu lái xe đường dài cũng mệt mỏi, uống vài lon bò cụng tỉnh táo tinh thần, đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Không được, nhịn tí đi.”

Để bắt cóc thành công Lưu Ngọc Luy, Lê Cửu một thân một mình hành động, không dám nhờ đồng bọn hỗ trợ vì sợ đám vệ sĩ của cậu phát hiện ra. Vừa hay dịp này được nghỉ quay show vài ngày, anh ta chuẩn bị một cái vali lớn, nhét cậu vào trong, vận chuyển ra ngoài này.

Bây giờ đội bảo vệ của Choi Kwan chắc cũng đã phát hiện ra và đuổi theo, Lê Cửu không dám ngừng lại một phút giây nào cả.

________

Ngục giam dưới lòng đất của nhà Baek.

“Vào trong!”

Lưu Ngọc Luy bị một gã cao to xăm trổ canh gác thô bạo xô vào trong, suýt thì chụp ếch.

Trong này vừa hôi vừa tối, mặt đất ẩm mốc, có mùi máu tanh, không có nổi một nơi đặt chân, âm thanh kêu la của những người bị bắt khác văng vẳng bên tai, giống như bị tra tấn dã man. Tuy không còn bị trói buộc gì nữa nhưng bất an còn nhiều hơn lúc ban đầu.

Hình như cậu lọt vào ổ phản diện thật sự rồi.

“Lưu thiếu gia, tui khuyên cậu an phận ở trong này thì sẽ tốt hơn đó. Nếu ông nội cậu đồng ý cứu cậu thì cậu sẽ được thả ra sớm thôi.” Lê Cửu có thiện ý nhắc nhở một câu, mệt mỏi trở về nơi ở nghỉ ngơi.

Không được nhắc nhở Lưu Ngọc Luy vẫn sẽ ngoan ngoãn ở trong này ngồi chờ thời. Bây giờ khuôn mặt của cậu lành lặn mới là quan trọng nhất.

Nhà họ Baek này, cậu có nghe quản gia Triệu nói sơ qua.

Chủ nhân cũ của Baek Ho là một thành viên trong nhà họ Beak, nhưng vì xa cơ lầm lỡ cho nên quyết định cưu mang vào thế lực và gia nhập băng đảng xã hội đen của ông Lưu. Khi đó ông nội mới bay qua Hàn lập nghiệp chưa có căn cơ, Baek Ho đưa tới cửa cho nên cũng đồng ý nhận vào, còn nhận cặp song sinh Baek Min và Baek Beom làm cháu.

Rất có thể là tranh chấp bang phái, nhắm vào người cầm quyền tương lai, Baek Ho muốn lấy lại quyền thừa kế.

Lưu Ngọc Luy không biết quan hệ giữa nguyên chủ và cặp song sinh ra sao, nhưng với tính tình của nguyên chủ thì chắc chắn không có kí ức anh em tốt đẹp đằm thắm.

Hi vọng đây chỉ là giao dịch bình thường, không có đổ máu xảy ra.



Ba ngày sau.

Lần bắt cóc dài nhất cũng chỉ có 4 tiếng đã được giải cứu, thời gian càng lâu, bất an còn nhiều hơn là sợ.

Lưu Ngọc Luy ba ngày chưa tắm rửa, cậu cảm thấy mình bẩn tới nổi ngứa ngáy, ảo tưởng có ve chó đang nhảy tưng bừng trên đầu tóc da lông, cái mùi chua chua của mồ hôi và mùi mằn mặn của bộ quần áo đang mặc hòa quyện với mùi răng miệng thơm phức chưa được sử dụng kem đánh răng BS.

Hơn nữa, bọn họ không cho cậu ăn cơm hẳn hoi, toàn là bánh mì kim chi. Không ăn thì chết đói, nếu mà ăn rồi thì miệng cậu chính là nguy cơ sinh hóa.

“…Thúi quắc rồi.” Xin một ít nước rửa mặt cũng không cho, con người đó sao mà tàn ác quá.

Cậu sắp nhịn không ngoan ngoãn ngồi chờ được nữa rồi.

Cộp cộp.

Có tiếng bước chân tiến lại gần phòng giam của Lưu Ngọc Luy.

“Thằng anh hống hách khốn kiếp chết tiệt.”

“Ngỏm rồi?”

“Tụi bây ngược đãi nó à?”

Cậu ngồi co ro một cục ôm lấy bản thân, nghe tiếng nói chuyện cũng chẳng buồn hó hé.

Gã canh gác nhìn cặp song sinh trừng mắt hỏi chuyện, mồ hôi túa ra như vòi sen: “Dạ, em nào dám!” Thủ đoạn hèn hạ vô biên của hai anh em này còn ác hơn nghiêm hình tra tấn.

Baek Min và Baek Beom là hình mẫu lý tưởng cho những thanh thiếu niên bất trị nhưng nhà có điều kiện, bưng bít mọi chuyện xấu hai đứa con trai làm.

Baek Min đá vào song sắt gây ra tiếng vang thật lớn: “Mở cửa lôi đầu nó ra đây cho tao, nhanh lên.”

Gã kia nào dám không nghe, dùng tốc độ nhanh nhất mở khóa đẩy cửa, xách Lưu Ngọc Luy ra.

Baek Beom híp mắt: “Nó mà chết thật thì mày xong đời. Tao đã bảo phải trông chừng cho kĩ…Ê Min, mày có ngửi thấy mùi gì không?” Trong cái nhà giam như hầm nuôi lợn này mà có mùi hoa là sao?

Baek Min hít hít cái mũi.

“Hu hu hu!” Lưu Ngọc Luy cho rằng anh em này đang khịa mình thúi, tự ái tới bật khóc chít chít.

Cậu đau một phần vì bị nắm tóc, phần nhiều là vì sợ dơ.

Đột nhiên cậu khóc lớn, hai anh em Baek tưởng gã kia làm đau con tin, lập tức om sòm lên: “Tao bảo mày bóp nó khóc hồi nào?”

“Biết nó là con tin quan trọng không hả?!”

“Lôi nó xuống đi. Não heo!”

“A a a!” Gã kia la oai oái buông tay ném Lưu Ngọc Luy xuống đất, xoay đầu bỏ chạy nhưng vẫn bị bắt lại.

Baek Min đạp vào lưng cậu vài cái: “Mày định giả chết tới bao giờ?”

Baek Beom ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Lưu Ngọc Luy, hung dữ: “Khóc con mẹ mày chứ khóc! Cái đồ xấu-”

Khuôn mặt ưa nhìn đẫm nước mắt, cái mỏ trề ra như bị ai bắt nạt, mái tóc màu đỏ cũng không có cứng như trong tưởng tượng, mềm xèo à, mùi nước xả vải thơm thoang thoảng. Ảo hơn là, dù khóc nhưng hức hức nhưng mẹ nó dễ nghe còn hơn tiếng rên la xung quanh.

Ơ?

Khứa nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play