Lưu Ngọc Luy còn tưởng sẽ đi đến võ đài hay nhà thi đấu gì đó, cho nên cậu không ăn diện xinh đẹp. Nhưng mặc thường phục như áo thun quần lửng, trông cậu cũng không hề xấu chút nào.
Không trách cậu có suy nghĩ kì lạ, Jo Seo Yun hẹn cậu hoặc là muốn đấu tay đôi hoặc là đánh nhau phân cao thấp, chưa hề có mục đích khác. Lần này chắc cũng sẽ như vậy…
“Ngọc Luy, vô lấy nón bảo hiểm đi.”
Jo Seo Yun dắt con xe phân khối lớn của mình từ trong nhà để xe ra, gọi cậu. Đi hẹn hò, tất nhiên cậu ta phải ăn bận chỉnh chu và mê người rồi. Cậu ta rất để tâm đến cuộc hẹn ngày hôm nay với Lưu Ngọc Luy, đến cách ăn mặc cũng đổi, sao cho giống với phong cách người trưởng thành.
Lưu Ngọc Luy xoay đầu nhìn qua, suýt thì hô “Trời má gì mà đẹp trai vậy cha”. Cậu có hơi bất ngờ: “…Ò. Đi xe máy hả?” Lần đầu cậu thấy Jo Seo Yun mặc đồ khác ngoài đồng phục trường và đồ thể thao.
Đã qua mùa thu mát mẻ, không còn áo thun ngắn tay mà thay bằng áo len cao cổ, cùng áo khoác da màu đen cùng quần bò cùng màu. Mái tóc úp tô cũng được Jo Seo Yun xử lý tốt, dễ nhìn hơn, vừa dễ thương vừa có cá tính.
Nhìn không giống đi đánh nhau tí nào, chẳng lẽ cậu đoán bậy rồi?
Jo Seo Yun cười: “Đi cái này nhanh hơn.”
Lưu Ngọc Luy cũng là người bình thường thích cái đẹp, nhất là những thứ đáng yêu xinh đẹp, không khỏi bị chói mù mắt.
Nói thật, ngày từ lần đầu tiên gặp Jo Seo Yun cậu đã thấy thích, nếu không phải cậu ta đã xăm trổ rồi còn ăn nói thô lỗ thiếu lễ phép, thì ấn tượng của cậu với cậu ta cũng không xấu đi.
Có điều, dạo gần đây Jo Seo Yun thay đổi khá nhiều, không biết là do đâu, tuy vẫn còn thô lỗ, cộc cằn với cậu nhưng thái độ đã chuyển biến tốt hơn trước rất nhiều. Hai người có thể trở thành bạn bè thân thiết hơn nữa.
Lưu Ngọc Luy trở vào trong nhà lấy mũ bảo hiểm, Jo Seo Yun đã dắt xe ra cổng lớn. Cậu ta chỉ cần nâng lên chân dài là có thể ngồi trên yên xe gọn ơ, tư thế lái xe cũng nam tính phải biết.
“Lên đây.”
Trời ơi ta nói nó ngầu gì đâu.
Jo Seo Yun hôm nay đẹp trai dữ vậy sao.
Cậu ngoan ngoãn trèo lên, đối với việc được ngồi trên một con xe mô tô ngầu lòi như vậy là trải nghiệm mới mẻ vô cùng. Tầm nhìn cao lại thoáng, gió thổi vù vù qua gương mặt, theo đuổi tốc độ mà người con trai nào cũng ham thích.
Jo Seo Yun đột nhiên lại tăng tốc, làm cậu không thể không ôm chặt cậu ta hơn. Tuy cách một lớp áo nhưng cậu lại sờ ra được cơ bụng rắn chắc của người ta, ngón tay muốn bốc cháy. Khuôn mặt như thế kia mà lại có body chất lượng như Idol của cậu như thế này…
Sờ thêm miếng nữa chắc không bị phát hiện đâu ha?
Jo Seo Yun có phát hiện thì cũng giả bộ không biết gì hết, cậu ta khoái gần chết ấy chứ. Trước giờ cậu ta chưa chở ai, đây là lần đầu đèo Lưu Ngọc Luy. Có hơi thở của người khác ở sau lưng, san sát vào nhau ấm áp, cảm giác khá lạ lùng.
Kết quả của hưng phấn quá độ làm cậu ta lên ga sang số, vượt vài cái đèn đỏ, bị giao thông phạt tiền.
“…” Không sao, cậu ta giàu mà.
______
Chạy hơn mấy chục cây số chỉ để đưa Lưu Ngọc Luy đi ăn bún đậu ở quán Việt. Vì muốn theo đuổi cậu, Jo Seo Yun đã tìm hiểu rất nhiều về sở thích của cậu, xem rất nhiều sách hướng dẫn yêu đúng cách. Làm đến cậu ta cũng không rõ, mình thích Lưu Ngọc Luy hay thích vị trí bang chủ nữa.
Cậu ta vừa mới dừng xe, tinh mắt phát hiện, quán ăn treo bảng hôm nay nghỉ bán: “…” Đùa à.
Jo Seo Yun lại chạy đến vài nơi nữa, không phải hết bàn hoặc hết bán thì cũng chật kín đông nghịt người. Cậu ta định bỏ qua bước ăn uống nhảy đến bước xem phim, nhưng lại mua nhầm xuất chiếu thành buổi tối 8 giờ. Thế là không thể xem phim, cậu ta định đưa Lưu Ngọc Luy đến khu trò chơi điện tử nhưng phản ứng của cậu không hề tích cực chút nào càng làm cậu ta bối rối hơn. Không phải trước kia cậu thích chơi điện tử lắm à?
Chưa dừng lại ở đó, vì muốn cứu vãn tình hình, Jo Seo Yun sực nhớ ra gần đây có công viên giải trí, liền ngựa không ngừng vó mà chạy tới nơi. Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, lượng khách đi công viên chơi phải gọi là đông khủng khiếp, một đám người xếp thành hàng dài soát vé, hai người còn chưa ăn sáng, bụng rỗng đói meo. Lưu Ngọc Luy bình thường sẽ ăn sáng sau khi chạy bộ xong, nhưng vì cuộc hẹn với Jo Seo Yun có thể là đánh nhau, sợ bị đấm đến nôn ra cho nên cậu không ăn.
Rồi đến khi nào mới đến lượt hai đứa bọn họ đây?
Đang đứng chờ ở bên ngoài, trời bất chợt đổ mưa, một đám người rối rít như ong vỡ tổ tìm chỗ trú.
“…” Giỡn hả?
Bao nhiêu kế hoạch đều ngâm nước nóng, Jo Seo Yun ảo não không thôi.
Mưa tạnh trời cũng sắp trưa, Lưu Ngọc Luy đói, cậu ta liền chạy đi mua thức ăn nhanh, mặc đồ ướt nên không đứng trong tiệm người ta lâu.
Hai người tìm tới ghế đá trong công viên, ngồi ăn bánh mì: “…” Hẹn hò gì nữa, đổ vỡ hết rồi.
Jo Seo Yun nhấm nháp mà không rõ mùi vị, sâu sắc cảm nhận được cái khó của việc yêu đương. Hoặc cũng có thể là do cậu ta xui.
Sau vài hành động của cậu ta, Lưu Ngọc Luy nhận ra, Jo Seo Yun muốn chở mình đi chơi.
Cậu bật cười khúc khích: “Xui ha.” Nhưng mà vui.
Jo Seo Yun nước mắt lưng tròng, sắp khóc tới nơi.
Lưu Ngọc Luy hết dám cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT