Lưu Ngọc Luy dù sao cũng là cháu ông trùm, Lương Hàn Văn nếu cự tuyệt thì cũng không phải phép, mặt ngoài đồng ý để cậu vào làm, nhưng trên thực tế thì vẫn đăng bài tuyển dụng.
Phỏng vấn xong xuôi đâu vào đấy, cũng thỏa thuận lương mức sòng phẳng, ngày mai có thể vào làm. Cậu sung sướng cười toe toét, làm hai người đàn ông cúi đầu nhìn sang mới ngậm miệng lại.
Giang Noah hậm hực lắm, hắn biết ngay mà, bé yêu vẫn còn thương Lương Hàn Văn. Chỉ là được nhận vào làm việc cho anh mà đã vui như trẩy hội thế kia, hắn nhìn mà cay cả mắt.
Lương Hàn Văn thì khó chịu thấy rõ, cho rằng cậu tình cũ chưa dứt, mặc dù anh đã nhẫn tâm cự tuyệt, nói những câu khốn nạn như "Cậu có thể vì tôi mà chết được không" hay "Trừ phi cậu chết, tôi sẽ suy xét lại". Bây giờ Lưu Ngọc Luy vẫn còn sống nhăn răng ngồi đây, yêu gì chứ, cậu không có một câu nào là thật lòng thật dạ.
Nhưng phải thừa nhận, Lưu Ngọc Luy hiện tại trông sáng sủa hơn trước rất nhiều. Có điều, lòng người cách một lớp da, ai mà biết cậu vẫn còn là keo dính 502 đần độn như quá khứ hay không.
Lưu Ngọc Luy nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, đã trễ giờ skincare của mình vài phút, cậu bèn mượn nhà vệ sinh của Lương Hàn Văn.
"Ông chủ, cho em mượn nhà xí tí." Nói xong xách theo túi xách liền đi tìm nhà vệ sinh, không cần biết người ta có đồng ý hay không.
"..."
Giang Noah còn tưởng cậu mang theo túi xách chỉ là thói quen, nhìn một ụ nhét tràn đầy mỹ phẩm, tấm tắc bảo lạ.
Bé yêu còn điệu hơn bạn gái cũ của hắn nữa.
Nhìn Lưu Ngọc Luy đã đi xa, Lương Hàn Văn day trán, cảm thấy rước nợ vào thân: "Rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì mà mang Lưu Ngọc Luy đến đây vậy?"
Giang Noah lười biếng ngã ngồi ra sô pha, không kiêng dè mà nói: "Đúng ý anh rồi còn gì? Hiện tại anh đang cần thế lực của nhà họ Lưu làm bàn đạp cho anh mở rộng thế lực. Kết hôn với Lưu Ngọc Luy là quá hời rồi còn gì nữa, cũng đâu mượn anh yêu cậu ta làm gì, có thể ngoại tình mà. Em chỉ muốn giúp anh tí thôi, có mục đích gì xấu đâu."
"Nhìn dáng vẻ vui sướng của cậu ta, chắc là vẫn còn mê anh như điếu đổ, đừng có tự cao nữa, khi cần hi sinh thì vẫn nên hi sinh một chút. Em mà là anh là em đồng ý lâu rồi."
Lương Hàn Văn vẫn còn đạo đức, lừa hôn lừa tài sản anh không làm được. Dù ông bố ở nhà có tạo áp lực lớn như thế nào, anh cũng không muốn làm điều mình không thích: "Tôi sẽ tìm cách khác thuyết phục ông nội, không dính dáng gì đến Lưu Ngọc Luy."
Anh ta cương quyết như vậy là bởi vì bản thân không yêu Lưu Ngọc Luy, mà một trong những nguyên tắc cơ bản nhất khi yêu của anh ta là tình cảm phải đến từ hai phía.
Lưu Ngọc Luy không có gì để Lương Hàn Văn phải coi trọng, phải tôn trọng.
Giang Noah chép miệng, miếng bánh ngọt dâng tới tận lỗ mũi mà anh vẫn còn không há mồm, hắn hơi ghen tị.
Liếc mắt nhìn thấy Lưu Ngọc Luy đưa lưng về phía mình đóng cửa nhà vệ sinh, hắn sờ cằm: "Ờ rồi, được thôi, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng bé yêu nhà em muốn kiếm tiền, nể mặt em, cho em ấy nhiều tiền lương chút đi."
Dù sao bé yêu cũng đang kiếm tiền đi Concert của hắn mà, cưng dễ sợ.
Lương Hàn Văn nhăn mày: "..." Cứ bé yêu này bé yêu nọ, chói cả tai.
Giang Noah vui vẻ đứng lên đón: "Bé yêu đứng lâu có mỏi chưa, để anh xoa bóp-"
Lưu Ngọc Luy đắp mặt nạ bước ra ngoài, cả khuôn mặt đen thùi lùi, chỉ chừa ra đôi mắt và cái miệng là không thâm, nhìn mà sợ ma: "Dì é? Dề hả?" Cậu sợ mặt nạ bị rách nên nói năng có chút khó nghe.
"..." Bé yêu xinh trai của hắn đâu?
"..." Nhà vệ sinh của anh có vấn đề gì à?
Sau đó không lâu hai bên tạm biệt nhau ra về, hai người đàn ông vẫn chưa hết sốc.
Bôi than lên mặt là dưỡng da sao?
________
Sáng hôm sau.
Lưu Ngọc Luy mặc một bộ đồ thể thao thoải mái dễ hoạt động, tinh thần lai láng ấn chuông cửa nhà Lương Hàn Văn.
Thư ký của anh là Kim Myung ra mở cửa cho cậu.
Cậu gật đầu chào hỏi thư ký, mang ba lô vào nhà, bắt gặp Lương Hàn Văn đang thắt cà vạt, mặc tây trang được cắt may riêng trông đắt tiền, mái tóc cũng được sơ gọn lên, toát lên phong thái của một giám đốc nghiêm chỉnh và bản lĩnh.
Anh ta cứ như giá mắc áo vậy.
Lưu Ngọc Luy đối với cái đẹp là yêu tha thiết, thích ngắm thì ngắm không phân biệt nam nữ, cậu lia mắt nhìn phần thân dưới của người ta, cảm thán vóc người của anh ta tốt tới nổi làm cậu hâm mộ ghen tị hận.
Lương Hàn Văn không thoải mái di dời bước chân, có gì đó hơi khác với trước. Lưu Ngọc Luy cũng chuyên chú nhìn anh, nhưng cảm xúc bên trong ánh mắt thì không còn tha thiết như ban đầu.
Cậu không quên mình tới đây để làm gì: "Ông chủ ăn sáng chưa, để em làm."
Lương Hàn Văn cau mày: "Cậu không cần làm gì hết, ngồi yên một chỗ đi, một tiếng tôi cho 50 ngàn Won."
"Đừng gây rắc rối cho tôi mãi."
"Cậu mà làm được chuyện gì ngoài đánh nhau."
"Lưu Ngọc Luy, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới rõ nhỉ?"
"Tôi không thích, không yêu cũng không trân trọng cậu đâu."
"Đừng làm chuyện không đâu."