Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Lục Thanh Nhai nói với người đang ở trong bếp: “Nhóc con nhà cô.” Vừa nói tay đã ấn phím nghe, màn hình lóe một cái, cậu bé đã xuất hiện trên màn hình, tay còn đang huơ huơ.
Nhưng một giây sau khi thấy anh, biểu tình cậu bé đã cứng đờ.
Lục Thanh Nhai thấy cậu nhóc muốn lên tiếng, lập tức đưa tay lên môi ra vẻ im lặng: “suỵt”.
Lâm Ngôn Cẩn chớp mắt một cái.
Lâm Mị đi ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách rút hai tờ khăn giấy lau khô tay mình, thấy Lục Thanh Nhai đã bấm nghe vội vàng giật lấy điện thoại đi nhanh về phía ban công.
Lục Thanh Nhai ngồi xuống sô pha, rút thuốc lá đặt trên bàn trà, châm lên hút.
Vừa nãy nhìn thoáng qua, bé con môi hồng răng trắng rất giống Lâm Mị, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia lớn lên sợ rằng sẽ gây hoạ khắp nơi.
Nhưng nếu phải tìm ra điểm giống mình, anh vẫn miễn cưỡng cảm thấy có vài nét.
Anh vẫn rất mâu thuẫn.
Vừa cảm thấy có khả năng xảy ra, vừa cảm thấy Lâm Mị chưa chắc sẽ làm ra một chuyện lớn như vậy.
Tự mình nuôi lớn một đứa trẻ không phải chỉ là lời nói đầu môi.
Lục Thanh Nhai rít một hơi, chầm chậm nhả khói.
Bên ngoài ban công có tiếng trò chuyện và cười đùa, không quá rõ ràng, giống như cách một vách ngăn.
Lâm Ngôn Cẩn chính là một tai hoạ nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp, đầu óc lại lanh lợi, ở trường học rất được bạn bè yêu mến, thường có bạn nữ đem đồ ăn vặt bỏ vào balo cậu. Nhưng cậu cũng chỉ thấy phiền, cũng không để ý tới họ.
Nhưng ở nhà, cậu đối xử với Lâm Mị và ông bà ngoại lại là một dáng vẻ khác.
Vừa thân thiết lại hiểu chuyện.
Lâm Mị và cậu nhóc hoàn toàn không có khoảng cách, có gì đều nói rõ, gọi là mẹ con, chẳng bằng gọi là bạn bè.
Hai người nói chuyện một lát, Ngôn Cẩn nói: “Mẹ, người nghe điện thoại khi nãy là ai thế?”
“Không có gì, chỉ là một người bạn.”
Con ngươi của Lâm Ngôn Cẩn xoay tròn, không biết đang nghĩ trò quỷ gì: “… Mẹ, trong số các chú ở trung đội, mẹ có thích ai không?”
Lâm Mị sửng sốt rồi cười nói: “Sao? Con muốn tìm bố dượng hả?”
“Không có, con chỉ hỏi chút thôi… Con cảm thấy chú Quan cũng khá tốt.”
“Nói bậy gì đó, mẹ và chú Quan không thân.”
“Vậy những người khác?” Ngôn Cẩn liếc mắt nhìn cô: “… Như chú Quan từng kể cho con nghe, còn có trung đội trưởng, rồi còn chỉ đạo viên nữa?”
Lâm Mị cảm thấy lời nói của cậu nhóc che giấu chuyện gì đó.
“Nói thẳng đi, sao tự nhiên con lại hứng thú với chuyện này? Không phải con luôn nói rằng đàn ông trên đời này đều không xứng với mẹ à?”
“Không có, con chỉ hỏi thôi.” Máy ảnh chấn động một chút, Lâm Ngôn Cẩn quay đầu nhìn một cái rồi quay lại nói: “Con đi tắm đây, mẹ về sớm nha.”
Lâm Mị đi vào phòng ngủ, Lục Thanh Nhai lúc này vẫn ngồi trên sô pha, lúc anh quay đầu lại, tàn thuốc cũng rơi xuống theo.
“… Nghe bọn Th4m duệ nói. Con của cô đã bảy tuổi rồi.” Vừa hút thuốc xong, giọng nói của anh hơi khàn.
Lâm Mị khựng lại một chút rồi “ừ”, không nhìn anh, cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, dường như hơi bất ngờ: “Muộn thế này rồi.”
Rõ ràng cô không muốn nói về Lâm Ngôn Cẩn.
Lâm Mị giúp anh dọn xong phòng bếp, Lục Thanh Nhai đưa cô xuống tầng bắt xe, đi tới cửa, anh cúi người đi giày, lại thấy cô đứng chờ ở cửa, cúi đầu nhíu mày gãi ngón tay.
“Sao vậy?”
“Lúc nghe điện thoại ở ban công bị muỗi đốt.”
Lục Thanh Nhai để cô đứng chờ, tự mình đi vào nhà lấy ra một lọ dầu gió rồi đi ra phía cửa: “Chỗ nào?”
Cô đưa tay ra cho anh xem, Lục Thanh Nhai rất tự nhiên nắm lấy…
Đầu óc Lâm Mị nổ ầm một tiếng, mặt nhanh chóng nóng lên, cô lén nhìn Lục Thanh Nhai, biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì.
Nếu lúc này cô rút tay về hình như cũng hơi khó xử nhỉ?
Hai mắt Lục Thanh nhai nhìn chằm chằm vết muỗi đốt trên ngón tay của cô, anh mở chai dầu gió, nhẹ nhàng xoa lên.
Thực ra lúc chạm vào tay cô, anh đã ý thức được là không thích hợp lắm, nhưng nếu ngại ngùng buông ra thì cả hai đều sẽ không được tự nhiên, cho nên đâm lao đành phải theo lao, bèn nhịn xuống, không biểu hiện ra mặt.
Lúc mới nhập ngũ, kỹ năng cơ bản mà anh thường được rèn luyện chính là sự bình tĩnh và năng lực chịu đựng. Lần huấn luyện mà anh ấn tượng nhất chính là leo lên tòa tháp thẳng đứng cao gần 1000 thước, vuông góc với mặt đất, gò đất cao vút tới tầng mây, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể cảm nhận rõ ràng sự lay động, kẻ nhát gan tuyệt đối không dám thử. Không thể ngờ rằng sự bình tĩnh được rèn luyện trong đợt huấn luyện kia giờ lại có đất dụng võ.
Không khí thoang thoảng mùi bạc hà hòa quyện với hương long não, Lục Thanh Nhai đóng nắp chai, bỏ lại vào túi, tỉnh bơ nói: “Đi thôi”.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Nhai đến chỗ Th4m duệ lấy chìa khoá xe, rồi tới bệnh viện thay thuốc, sau đó trở về quân doanh xử lý vài việc quan trọng.
Vụ triệt phá đường dây buôn lậu thuốc phiện mấy hôm trước vẫn còn đang trong quá trình thẩm vấn, tiếp tục điều tra sâu hơn nói không chừng có thể đào ra cả gốc rễ. Chi đội và đại đội phòng chống chất cấm đều vô cùng coi trọng vụ án này. Nhưng phó đội trưởng của đại đội phòng chống chất cấm Khoái An Dân nói trước mắt thẩm vấn không có tiến triển gì, tên đầu sỏ không hé răng tiếng nào, phải chờ tới lúc thuốc bộc phát mới tiến hành phá bỏ.
Đợi ở trung đội một ngày, Trung tâm Triển Lãm sắp bế mạc, Lục Thanh Nhai lái xe đi đón người.
Hôm nay đại hội đàm phán bế mạc, buổi tối sân khấu của Nam Quán sân khấu có biểu diễn, trung đội sợ bị bại lộ, lèn bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lúc Lục Thanh Nhai đến vừa hay bọn Quan Dật Dương đang đổi ca.
Quan Dật Dương lập tức chạy tới: “Lục đội trưởng, tối hôm qua tôi nghĩ cả đêm nhưng vẫn không nghĩ ra, anh cho tôi chút manh mối đi?” .
Ngôn Tình Trọng SinhLục Thanh Nhai hừ một tiếng.
Bọn Ngu Xuyên cũng bước lại chào hỏi, hỏi Lục Thanh Nhai khi nào trở lại đơn vị.
“Mấy ngày nữa thôi, các cậu vất vả một chút.” Lục Thanh Nhai nói: “Diễn xuất nhiều người nhiều chuyện, chú ý giữ tinh thần”.
Tất cả mọi người cùng lên tiếng: “Đội trưởng yên tâm!”
Lục Thanh Nhai ngước mắt nhìn đã thấy Lâm Mị dẫn một đoàn người đến, liền nói: “Các cậu nhanh đi ăn cơm đi.”
Người trong trung đội vừa đi được mấy bước, Quân Dật Dương và Diêu Húc đều quay đầu lại nhìn.
Diêu Húc buồn bực, đau lòng: “… Đội trưởng muốn dụ dỗ phụ nữ có chồng thật à?”
Quan Dật Dương khó hiểu: “…Rốt cuộc tôi đắc tội đội trưởng chỗ nào?”
Ngu Xuyên liếc Quan Dật Dương: “Mắt mũi cậu dùng để trang trí à?”
“Gì?”
Ngu Xuyên thở dài, trong lòng nghĩ thầm cậu còn chậm chạp hơn cả Diêu Húc, vẫn là vì phát huy tình chiến hữu nên chỉ cho cậu ta vài điểm: “Bình dấm lớn như vậy, cậu không ngửi thấy mùi chua à?”
Xe của Th4m duệ màu trắng, mua đã được vài năm, chiếc xe cũng giống như căn nhà của Lục Thanh Nhai, đều trở thành đồ công cộng. Th4m duệ trước kia luôn nhắc mãi tiền khấu hao, sau này anh ta kết hôn mọi người phải phân chia hình thức mà trả. Kết quả năm kia, người bạn gái mà anh yêu suốt ba năm bất mãn vì anh luôn không có thời gian bầu bạn, chia tay với anh. Anh cũng không nhắc tới chuyện này nữa, mọi người cũng rất ăn ý, không xát muối vào vết thương của anh.
Lâm Mị liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai.
Anh đứng dựa vào xe, có chút lười nhác, điếu thuốc trên tay vẫn chưa châm lửa, gió đêm mang theo chút sương mù thổi qua, anh vẫn mặc một bộ quần áo bình thường, quần đen áo đen, dáng người cao một mét tám tám, cho dù mặc gì trên người đều tạo ra hiệu ứng khác biệt.
Không chỉ mình cô nhìn thấy, hai cô gái cùng chụp ảnh chung cũng nhìn thấy, lập tức đi đến.
Bước chân Lâm Mị chần chừ, bóng dáng trước mặt bị che khuất, cô bị Vincent chặn đường lại.
Vincent đặc biệt dùng trình độ tiếng Trung bập bõm của mình đưa ra lời hẹn hò.
Lâm Mị không hiểu ý anh ta lắm, chỉ là mấy ngày nay không tiện khiến người ta khó xử. Buổi đàm phán hôm nay kết thúc, sau này hai nước cách xa khó có thể gặp lại. Cô nghĩ một lát rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, lật một tấm ảnh của Lâm Ngôn Cẩn: “Đây là con trai tôi.”
Vincent trợn mắt há miệng, hoảng sợ đến nỗi quên nói bằng tiếng Trung: “Are you married?”
Lâm Mị lắc đầu: “Không, tôi độc thân.” Tình huống hơi đặc biệt, cô sợ Vincent không hiểu bèn đổi sang tiếng Anh, giải thích một lượt.
Vincent sau một lúc lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần, lắp bắp nói với Lâm Mị rằng anh ta phải suy xét thêm một chút.
Lâm Mị cầm điện thoại, ngước nhìn về phía Lục Thanh Nhai.
Anh đang nói chuyện với hai cô gái kia, cô không nghe rõ họ đang nói cái gì, nhưng bỗng nhiên ba ánh mắt đều hướng về phía cô.
Lâm Mị: “…”
Xe của công ty Khắc Thụy Tư vừa tới, một hàng khách nước ngoài ôm lấy cô, chào tạm biệt rồi lên xe, bao gồm cả Vincent.
Vincent mất tinh thần, dường như có chút không được tự nhiên, Lâm Mị lại thoải mái chúc anh: “Farewell”
Lâm Mị vẫy vẫy tay, thấy xe đã đi xa, cô mới gỡ tấm thẻ tham dự đang đeo trước ngực xuống, quấn dây đeo vòng quanh tấm thẻ, đi đến trước mặt Lục Thanh Nhai: “Anh vừa mới nói gì tôi?”
Lục Thanh Nhai nhìn cô: “Các cô ấy nói khẩu ngữ của tôi không tệ, hỏi tôi học ở đâu. Tôi nói học ở chỗ một cô giáo dạy không biết mệt.”
Lâm Mị đương nhiên không tin miệng anh có thể thốt ra những câu khen ngợi mình như thế: “Cảm ơn, tôi cảm thấy mình hơi giảm thọ.”
Lục Thanh Nhai cười, giúp cô mở cửa xe.
Vừa nãy, hai cô gái người nước ngoài muốn mời cậu đi uống một ly, anh từ chối, bảo vợ tương lai của mình sẽ ghen, sau đó chỉ về phía Lâm Mị giới thiệu với các cô đó là vợ tương lai của mình.
Lâm Mị vịn vào cửa xe: “Anh có thể lái xe?”
Lục Thanh Nhai ngồi vào ghế lái: “Chỉ là bị thương, không phải tàn phế.”
Buổi tối có biểu diễn, có mấy con đường vô cùng tắc, lái hơn hai mươi phút mới ra khỏi đường ùn tắc.
Lục Thanh Nhai hỏi cô muốn ăn gì.
“Đều được, tôi khá nhớ một nhà làm khoai tây xào gà, không biết còn mở cửa không, tên là Dị Ký.”
“Còn mở, ” Lục Thanh Nhai đánh bánh lái, nói: “Mở thêm hai chi nhánh.”
Lâm Mị lập tức vui vẻ hẳn lên, dường như cảm thấy tất cả mọi người đều có mắt nhìn như cô, có một loại vi diệu và quang vinh.
“Hai năm trước cô đến Hồ Đồng làm gì?”
“Tham gia hôn lễ của Diễm Diễm, tiện thể chơi vài ngày – vận khí khá kém, đúng lúc gặp phải trận cháy lớn ở Bắc Sơn, Hồ Đồng, anh có ấn tượng gì không? Tình huống khá nghiêm trọng, lên thời sự của cả nước. Diễm Diễm còn chưa kịp qua tuần trăng mật, đã bị phái đi phỏng vấn.”
“Tôi nhớ…” Lục Thanh Nhai nhìn về phía trước: “Trung đội tôi và trung đội phòng cháy, cảnh sát sâm lâm đều giải quyết thiên tai.”
Lâm Mị sửng sốt.
Lúc đó là vào mùa thu, khô hạn mấy ngày liền, cả ngọn núi toàn là lá khô, lửa vừa cháy đã không thể khống chế.
Đội phòng cháy đi sâu vào trung tâm đám cháy, trung đội cơ động và cảnh sát Sâm Lâm ở bên ngoài nhào vào cản trở lửa. Các đồng chí ở trung đội mà Lục Thanh Nhai lãnh đạo đi theo đường phía tây nam, xách theo rìu đi chặt cây ở rừng, ngăn lửa lan ra. Thế lửa hung mãnh, gió núi bị tàn sát thổi qua, càng ngày càng nghiêm trọng, ngọn lửa như mang theo cái móc, gào thét về phía mặt người. Chỉ cảm thấy mặt đau đớn, người như thịt nướng cháy khét, quần áo ngấm nước chỉ một lát liền bốc hơi, khô cong.
Trải qua suốt hai giờ hợp lực chiến đấu, rốt cục cũng thành công ngăn chặn được thể lửa
Nhưng trong trận hỏa hoạn đó, cục công an Sâm Lâm của thành phố Hồ Đồng mất đi một người chiến sĩ anh dũng, vừa mới tốt nghiệp trường cảnh quan sâm lâm rừng rậm cảnh quan, mới hai mươi hai tuổi.
Sau khi nói ra những lời này, Lục Thanh Nhai không lên tiếng nữa, cả người như là rơi vào một sự trang trọng đến đau thương.
Lâm Mị chưa từng thấy biểu cảm này của Lục Thanh Nhai.
Rốt cục anh đã thay đổi rồi.
Tám năm sống trong quân đội đã rửa sạch sự xốc nổi và liều lĩnh kia của anh, lộ ra một loại phẩm chất gặp mưa gió bão bùng vẫn đứng vững, giống như rừng hồ dương mà cô từng thấy qua ở sa mạc, mộc mạc mà hùng vĩ.
Thành phố Hồ Đồng cao hơn mặt nước biển, hoàng hôn cũng như bị kéo dài ra, mặt trời dần dần lặn xuống, từ đỏ ửng chuyển sang bàng bạc rồi xanh thẫm, những nơi xa xôi phủ một lớp sương mù, đèn đường dần dần được thắp lên.
Tình hình giao thông không được tốt, dòng xe phía trước càng ngày càng đông đúc.
Lục Thanh Nhai thong thả phanh xe, Lâm Mị ngẩng đầu nhìn về phía trước, không phải đèn đỏ: “Hình như đang tắc đường”.
Lục Thanh Nhai không trả lời, anh nhíu mày hạ cửa kính xe, ló đầu ra xem.
Phía trước, dưới những tòa nhà cao tầng, dòng người đông đúc, lối dành cho người bộ bị lấp kín, bèn chen chúc dồn xuống lòng đường.
Đối với trường hợp dòng người đông đúc như thế này, thông thường anh đều căng thẳng cao độ. Lục Thanh Nhai tháo dây an toàn, mở cửa xe ra: “Tôi xuống xem xem.”
Bóng dáng cậu nhanh chóng hoà vào dòng người.
Hai phút sau, điện thoại Lâm Mị vang lên.
Lục Thanh Nhai hấp tấp nói: “Trong cốp xe có một cái túi, có dây thừng và đồ trang bị, cô mang lại đây giúp tôi, nhanh!”
Lâm Mị không dám chậm trễ, nhanh chóng xuống mở cốp xe, thấy một cái túi.
Cô mở ra, lấy dây thừng bên trong, có lẽ là cái này rồi, cô khóa xe lại, nhấc ba lô lên chạy về phía trước.
Lúc đến gần, cô nghe thấy tiếng bàn tán.
Tầng 18 có người muốn nhảy lầu.
- -----oOo------