Ánh sáng mặt trời chiếu lên cành cây, đổ bóng lên trên lớp giấy dán cửa sổ, cái bóng cũng dần dần nghiêng về phía tây.

Cành hoa đào cắm trong bình sứ có mấy cánh hoa màu hồng phấn đã héo tàn, mà đóa hoa đào dưới xương quai xanh của Ngu Linh Tê lại nở rộ từng tấc từng tấc, lộng lẫy rực rỡ.

Hai gò má của Ngu Linh Tê cũng giống như đóa hoa đào trên người, hiện ra màu đỏ kiều diễm, hô hấp quá mức dồn dập, quay đầu ho hai tiếng.

Ninh Ân lập tức ngước mắt nhìn nàng, đôi môi mỏng nhạt, đôi mắt khẽ nhíu nhuộm màu u ám.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Ngu Linh Tê gợn sóng, cố ý nói: "Hoa mắt, không còn chút sức lực nào cả."

Mỹ nhân nằm trên đống cẩm tú vừa khỏi bệnh nặng, đuôi mắt đỏ hồng, dáng vẻ yếu đuối không thể cưỡng lại, có chút đáng thương.

Nếu là trước kia, Ninh Ân nhất định sẽ lười biếng trêu đùa một câu: "Thật không có đạo lý, hoa của Tuế Tuế nở rồi thì chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của phu quân nữa."

Nhưng hôm nay hắn lại không phân biệt được lời này là thật hay giả, nhìn nàng một lát rồi chậm rãi đứng dậy, đặt nụ hôn lên mí mắt ướt át của nàng, kéo chăn quấn lấy bức tranh hoa đào đang hiện lên trên bờ vai mỏng manh của nàng.

Hắn rũ mi mắt xuống, ngón tay thon dài lạnh lùng chậm rãi vuốt ve, vuốt bằng những nếp gấp trên chân váy của nàng từng tấc từng tấc một.

Ninh Ân y phục chỉnh tề, vẫn vô cùng tao nhã như trước, vương bào màu tím được may cẩn thận tỉ mỉ buông xuống mép giường, phía bên dưới đai lưng bạch ngọc...

Được rồi, xem ra thì cũng chẳng được thanh lịch như vậy.

Ngu Linh Tê có chút ngượng ngùng, một lúc lâu sau lại nhìn một cái, nhỏ giọng nói: "Chàng... Không sao chứ?"

"Không sao."

Sắc mặt của Ninh Ân không hề thay đổi mà nhéo nhéo gáy của Ngu Linh Tê, nhéo đến mức làm cho nàng phải rụt cổ lại, mới khẽ cười nói: "Có thể nghẹn chết trong lồng ngực của Tuế Tuế, vẫn có thể xem là một chuyện tốt đẹp."

Ngu Linh Tê muốn bịt miệng hắn lại.

Lửa than dần dần lụi tắt, ánh tà dương ngoài cửa sổ trở nên rực rỡ xinh đẹp.

Ninh Ân xuống giường rửa tay, lấy khăn lau sạch sẽ, lúc ngồi xuống thoáng nhìn thấy danh sách các tiến sĩ đứng đầu khoa cử được mở ra một nửa đặt ở một bên của thư án bèn thuận tay cầm lên lật xem.

Bên trên có khoanh vòng không ít tên người, có mấy người quan trọng, còn dùng bút chu sa phê lên, chu đáo viết lên chức vị và năng lực thích hợp của người này như thế nào.

Ninh Ân nhìn hồi lâu, có chút hứng thú nói: "Ánh mắt nhìn người của Tuế Tuế ấy vậy mà lại giống ta."

Ngu Linh Tê có hơi chột dạ: Những người này kiếp trước đều là cánh tay trái và cánh tay phải của hắn, còn có thể không hợp tâm ý của hắn được chắc?

"Văn chương của người tên Chu Uẩn Khanh này ta đã đọc qua, biết 'nhìn bệnh mà kê đơn'(1), co được giãn được."

Ninh Ân chỉ chỉ vào cái tên được khoanh thêm mấy vòng tròn kia: "Tú tài nghèo túng lúc trước được hưởng ơn huệ của Đường công phủ mới có thể có được kiến thức và sự hiểu biết như vậy, có chút thú vị."

"Hắn trầm mặc ít nói, lại công bằng thanh liêm chính trực, có thể đến Đại Lý tự nhậm chức."

Vệt màu của đóa hoa đã nhạt đi, suy nghĩ của Ngu Linh Tê cũng thanh tỉnh hơn một chút, giống như không có xương mà dựa vào trên giường cười nói: "Mấy người này đều là những người có gốc gác rõ ràng, có lẽ có thể giúp được cho chàng. Cụ thể dùng người như thế nào, còn cần phu quân tự mình điều tra lựa chọn..."

Sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, giọng nói của nàng dần dần chậm lại, nhỏ đến mức gần như không thể nghe được.

Nếu như Ninh Ân thật sự tính đến chuyện cùng nàng tránh thế lui ẩn, rời xa miếu đường, những nhân tài này tự nhiên cũng không có khả năng lại thuộc về hắn nữa.

Đoạn thời gian chúng thần cúi đầu, bễ nghễ thiên hạ ấy, cuối cùng sẽ lưu lại tại kiếp trước xa xôi.

Không biết vì sao, trong lòng nàng lại mơ hồ sinh ra một tia tiếc hận.

Ninh Ân ra quyết định chính xác mà nhanh chóng, trong nháy mắt mà Ngu Linh Tê thất thần này, hắn đã đứng dậy gọi thị tòng tới.

"Sau khi Chu Thám hoa cùng với Trạng nguyên, Bảng nhãn cùng nhau cưỡi ngựa du hành đường xá thì không rõ tung tích."

Thân vệ nói: "Thuộc hạ đã hỏi thăm qua rồi ạ, hắn vẫn chưa trở về khách xá..."

Ninh Ân khép lại danh sách, lạnh lùng híp mắt.

Thân vệ phản ứng lại, thân hình căng thẳng, lập tức đổi giọng nói: "Thuộc hạ sẽ sai người đi mời ngay lập tức!"

Ngu Linh Tê từ trên giường đứng dậy, suy nghĩ một chút, khẽ cười nói: "Có lẽ, ta biết hắn ở nơi nào rồi."

...

Đường Bất Ly gần đây rất phiền muộn.

Tổ mẫu qua đời mới hai tháng, hiếu kỳ chưa qua thì đã lục đục có người mai mối tới cửa cầu thân, nghiễm nhiên ỷ vào việc nàng ta là một nữ nhi không cha không mẹ, không có người làm chủ, thèm thuồng gia sản của Đường công phủ.

Nếu là thứ tử nhà giàu thì cũng thôi đi, xuất thân danh môn, ít nhiều còn có vài phần giáo dưỡng.

Nhưng gần đây, mấy kẻ nhờ người mai mối nghị thân càng ngày càng không thể lên nổi mặt bàn.

"... Mặc dù là cưới hương quân làm tục huyền (2), nhưng tục ngữ nói rất hay, nam nhân có vợ đã chết chính là bảo bối, biết thương người. Huống chi Lý lang quân mùa xuân này vừa trúng tiến sĩ, hạng mười một đó nha! Tương lai nhậm chức quan, chắc chắn sẽ thăng tiến."

Bà mối cầm khăn tay, quẳng lương tâm đi mà thổi phồng đối phương đến ba hoa chích chòe (3): "Là một nhân vật tài mạo song toàn chân chính, Hương quân gả qua đó có thể ở trong đại trạch như cung điện, ăn cơm có người dùng thìa vàng đút, ra ngoài có người dùng kiệu lưu ly nâng lên, cả đời hưởng vô tận vinh hoa phú quý, còn có một người biết hiểu ý săn sóc ở bên, chẳng phải là so với việc một mình khổ sở chống đỡ gia nghiệp vẫn tốt hơn nhiều hay sao? Haizz, nữ nhi chúng ta ấy mà, sinh ra đúng chỗ tốt cũng không bằng gả vào chỗ tốt, từ xưa đến nay đã như vậy rồi."

Đường Bất Ly nghe đến mức lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Người họ Lý này đều có thể làm cha của nàng ta rồi, nàng ta mới mười tám tuổi như hoa như ngọc, vì sao phải gả cho một người trung niên làm tục huyền cơ chứ?

Xưa nay nàng ta đều không phải là loại người tính tình yếu đuối. Đường Bất Ly gỡ chiếc roi dài bên hông ra quăng một cái, 'răng rắc' đánh nát cái chén trong tay bà mối, nghiêm nghị lạnh lùng nói: "Đường thúc, tiễn khách!"

Bà mối sợ tới mức ngây ngốc như con gà gỗ, sau đó sắc mặt của bà ta lập tức trở nên cứng ngắc, xấu hổ đứng lên.

"Hương quân tầm mắt cao, đáng tiếc là Vương gia trong triều chỉ có một người như vậy, mặc dù có Vương phi làm tỷ muội thân thiết, cũng không có mệnh làm vương phi nữa rồi."

Bà mối cười, nhưng lời nói ra lại là từng câu từng câu như đâm vào tim gan của Đường Bất Ly: "Tân khoa tiến sĩ cũng không lọt vào mắt ngài, về sau trong kinh có ai còn dám bàn chuyện hôn nhân cho ngài được nữa đây!"

Đường Bất Ly cười lạnh một tiếng, túm lấy roi nói: "Nói cái gì vậy chứ? Lại âm dương quái khí, bản Hương quân nhổ đầu lưỡi ngươi!"

Bà mối còn sợ hãi trước cái roi của nàng ta, bĩu môi đi ra ngoài.

Thẳng đến khi ra khỏi cửa Đường công phủ, mới lặng lẽ nhổ 'phì' một tiếng, nói thầm: "Cái hộ rách nát lụn bại không cha không mẹ, còn muốn gả cho tân quý thuộc tam đỉnh giáp (4) hay sao?"

Đang lẩm bẩm lải nhải thì lại nghe thấy từ trong chiếc kiệu ở một bên truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Theo luật lệnh của bổn triều, người phỉ báng người khác, nhẹ thì vả miệng hai mươi cái, nặng thì cả nhà cùng phải chịu vả."

Bà mối kinh ngạc quay đầu, đánh giá chiếc kiệu mới này, không biết bên trong là vị quý nhân nào.

Kiệu hạ xuống đất, tiếp theo đó là hai ngón tay ôn nhuận vén rèm vải ra, một vị lang quân trẻ tuổi mặc áo bào màu đỏ mang đai lưng đen khom người bước xuống kiệu.

Người trẻ tuổi này không tính là tuấn mỹ toàn diện, nhưng thắng ở cái trán cao trắng sạch, khí chất thanh thoát sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là người thanh liêm chính trực đầy bụng thi thư.

Bà mối nhìn qua vô số người, liếc mắt một cái liền nhận ra mũ ô sa cài trâm hoa nhung lá bạc của hắn ta, cùng với một thân hồng bào chỉ có tiến sĩ tam đỉnh giáp mới có tư cách mặc...

Mà trong ba tiến sĩ đứng đầu ấy, chỉ có Thám hoa lang là cỡ tuổi như vậy.

Biết mình vừa rồi đắc tội vị tân quý này, bà mối hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vội vàng khom mình hành lễ bồi tội, xong liền chạy trốn.

Đường thúc ra cửa đổ bã trà, nhìn thấy một màn này ở cửa, kinh hãi lập tức hồi phủ bẩm báo.

"Tiểu thư, hắn... Hắn ta tới rồi!"

Đường thúc ưỡn cái bụng phát tướng của mình, chạy đến mức không kịp thở.

"Ai tới rồi?"

Đường Bất Ly vẻ mặt khó hiểu: "Bà mối khua môi múa mép lung tung kia lại quay lại rồi?"

"Không... Không phải!"

Đường thúc chống đầu gối, hít sâu một hơi nói: "Thám hoa lang Chu Uẩn Khanh, Chu công tử tới rồi!"

Đường Bất Ly phun ra một ngụm trà.

Nàng ta ngẩn người một lúc mới phản ứng được cái tên này thuộc về ai.

"Cái gì?"

Đường Bất Ly đứng bật dậy, không hiểu sao có chút khó xử: "Giờ đây ta đã rơi vào tình cảnh như vậy, hắn ta còn tới làm gì?"

Nhớ tới lúc trước khi nàng ta kiên quyết đuổi hắn ta đi, nàng ta lại có chút chột dạ.

Đó là vào ngày thứ hai sau Thất Tịch.

Nàng ta để cho hắn nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi, Chu Uẩn Khanh cái gì cũng không nói, chỉ là vùi đầu điên cuồng viết sách luận, một tờ lại một tờ giấy trắng bay đầy cả gian phòng, ánh mắt của hắn ta trầm mặc mà cô đơn, tịch mịch.

"Chẳng lẽ là ghi hận lúc trước ta quét hắn ta ra khỏi cửa, cho nên đến trả thù chuyện xưa?"

Đường Bất Ly không thể ức chế được mà nghĩ như vậy.

"Lão nô cũng lo lắng như thế."

Đường thúc thở dài một tiếng, tính tình tốt khuyên: "Lúc trước tiểu thư làm việc, nên lưu lại vài phần tình cảm."

"Bây giờ nói những thứ này để làm gì?"

Thanh Bình hương quân không sợ trời không sợ đất lúc này mới hoảng hốt, vội vàng dặn dò: "Đường thúc, đi đóng cửa lại! Đừng để hắn ta vào!"

Đường thúc lĩnh mệnh lui ra, chỉ chốc lát sau lại đầu đầy mồ hôi chạy trở về, vẻ mặt rầu rĩ, đôi lông mày chau lại hình chữ bát, nói: "Không kịp rồi, Chu Thám Hoa đang đứng ở cửa chính, xem ra nhất định phải gặp tiểu thư một lần."

Đường Bất Ly ngã ngồi trên ghế.

Nàng ta có thể chịu đựng được việc bị người thân tính kế, bị người ngoài trào phúng, vung roi đuổi bọn họ ra khỏi phủ, duy chỉ có đối với Chu Uẩn Khanh...

Giống như bị trúng tà, duy chỉ có đối với hắn ta là Đường Bất Ly lộ ra khiếp sợ.

Lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, tâm tình nàng ta không tốt lắm, đích xác đã làm chuyện không quá phúc hậu.

Sau nhiều lần do dự, Đường Bất Ly nắm chặt lấy chiếc roi ở bên hông.

Thôi vậy, duỗi đầu ra cũng là một đao, rụt đầu lại cũng vẫn là một đao, Thám hoa lang uy phong đến đâu cũng không phải là thư sinh hay sao? Mắng không lại hắn ta, chẳng lẽ nàng ta còn đánh không lại được chắc?

Hạ quyết tâm, Đường Bất Ly cắn răng, sải bước đi ra ngoài cửa.

Chu Uẩn Khanh quả nhiên đang đứng ở trước cửa phủ, dáng đứng thẳng tắp, không có chút mất kiên nhẫn nào cả.

Một thân hồng bào thám hoa kia đã rũ bỏ đi mùi nghèo túng mà hắn ta từng có, làm nổi bật khuôn mặt như Quan Ngọc.

Đường Bất Ly dừng bước một chút mới tiếp tục tiến về phía trước, đề phòng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thấy giọng điệu của nàng ta không tốt, Chu Uẩn Khanh có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã rũ mắt xuống, khôi phục bộ dáng đã từng cúi đầu thuận mắt.

Hắn ta không giỏi ăn nói, một câu thôi cũng phải mất nửa ngày mới nói ra khỏi miệng được. Nhưng một khi đã nói ra khỏi miệng, chắc chắn sẽ là nói trúng tim đen, sắc bén vô cùng.

Chu Uẩn Khanh hé môi ra, thân mình của Đường Bất Ly lập tức trở nên căng thẳng.

Nàng ta thở phì phì phỏng đoán, Chu Uẩn Khanh sẽ khoe khoang công tích của hắn ta hiện giờ trước, hay là sẽ trào phúng tình trạng nghèo túng trước mắt của nàng ta trước.

"Công ơn giúp đỡ sâu nặng của Hương quân, Chu mỗ cả đời này cũng khó mà quên được. Hôm nay áo gấm về quê, đặc biệt đến bái tạ."

Dứt lời, Chu Thám Hoa trịnh trọng khép tay áo lại, hành đại lễ đến cùng.

"..."

Cơn gió thổi qua không một tiếng động, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Đường Bất Ly: "Ớ?"

...

Hôn nay Ngu Linh Tê đã ngừng thuốc, thái y nói thừa dịp ngày xuân đẹp trời, hẳn là nên ra ngoài đi dạo một chút.

Ninh Ân đã an bài xe ngựa, tự mình đưa nàng vào cung ngắm hoa.

Đường vào cung cũng không xa, thế nhưng lại ách tắc vô cùng. Trước các cửa hàng gạo lớn chật ních người, đều đang tranh giành bột mì và gạo.

Ngu Linh Tê biết, hoàng đế vừa chết, trong triều không có ai làm chủ, lòng người hoảng sợ, một khi cuộc giao chiến với Yên tộc bắt đầu, giá cả lương thực tất nhiên sẽ tăng vọt, cho nên dân chúng kinh thành nhà nào cũng đang dự trữ lương thực.

Tựa như ai cũng không có lòng tin với Vệ triều của hiện tại, dù sao thì triều đình này, ngay cả quốc chủ cũng chưa từng định ra.

Đang bàng hoàng thì tầm mắt của nàng bị che khuất, rèm xe bị người phía sau buông xuống.

Ninh Ân đưa tay, nhẹ nhàng xoay đầu Ngu Linh Tê lại. Khắp phố ồn ào, đôi mắt đen nhánh kia vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như trước, không thấy một chút gợn sóng nào hết.

Ngu Linh Tê nghi hoặc, mi mắt mềm mại nhẹ nhàng chớp chớp: "Làm sao vậy?"

Ninh Ân nửa híp mắt, nhìn nàng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Miệng nhòe ra rồi."

Ngu Linh Tê theo bản năng vươn tay sờ khóe miệng, đầu ngón tay quả nhiên bị dính một ít màu đỏ nhạt, là kiệt tác vừa rồi do Ninh Ân không thèm để ý mà hôn cắn.

Nàng vội vàng cầm lấy khăn tay, lau khóe môi, nhẹ giọng tức giận nói: "Đều tại chàng."

Mới vừa rồi nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài lâu như vậy, ấy vậy mà lại không phát hiện ra là son đã bị nhòe, nếu bị người khác nhìn thấy, không khỏi quá mất mặt rồi đi.

Ninh Ân nở nụ cười, một chút áy náy cũng không có, ngược lại nghiêng đầu dựa vào gần hơn một chút, lại dùng môi để thanh lý sạch sẽ luôn dấu son môi còn lại của nàng.

Bắc Uyển của hoàng cung có một tòa lầu các có tầm nhìn tuyệt vời.

Leo lên tầng bảy, có thể thấy được Bồng Lai Trì sóng xanh mênh mông, trăm hoa khoe sắc, ngàn vạn tuyết lê đè đến cành cây nặng trịch rủ xuống, rơi thành một lớp trắng khá dày nhấp nhô theo từng gợn sóng.

Trong lầu các chuẩn bị rượu ngon mỹ vị, thú lư (5) hương khói nghi ngút.

Ngu Linh Tê dựa vào lan can nhìn ra xa, chỉ cảm thấy lòng dạ rộng mở, tâm tư trào dâng từng đợt.

Ninh Ân không có sở thích trồng hoa, ngay cả trong Tĩnh Vương phủ cũng không có một chút sắc xuân nào. Ngu Linh Tê đang suy nghĩ có nên dời mấy gốc hoa lê, hoa đào vào phủ hay không thì đã cảm thấy thắt lưng căng chặt, Ninh Ân từ sau lưng dán lên.

Ngu Linh Tê thả lỏng thân thể, phe phẩy chiếc quạt, bất đắc dĩ nói: "Không nóng sao?"

Ninh Ân ngược lại càng ôm chặt hơn một chút, giống như hai người càng bị nóng đến khó chịu, hắn lại càng vui vẻ.

"Thích hoa lê à?"

Giọng nói của hắn đặt bên tai, trầm thấp tê dại: "Đáng tiếc, trên đời này không có xích huyết màu trắng."

Giỏi, thì ra Tĩnh Vương điện hạ cũng đang suy nghĩ làm thế nào để "trồng hoa".

"Thích."

Ngu Linh Tê hít sâu vào một hơi không khí mang theo hương hoa, suy nghĩ một chút nói: "Chờ tóc của chúng ta đều trắng như hoa lê, còn phải nâng đỡ nhau, cùng nhau đến ngắm hoa này."

Ninh Ân rất ít khi nghĩ đến "sau này", hắn từng là một người không có tương lai.

Nhưng giờ phút này nghe Ngu Linh Tê nói đến suy nghĩ sau này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy, đó nhất định sẽ là một hình ảnh cực đẹp.

Lão thái thái Tuế Tuế, dìu lão đầu Ninh Ân, từng bước từng bước chậm rãi đi, hoàng hôn ở phía sau bọn họ kéo ra cái bóng dáng thật dài, khó phân biệt lẫn nhau. ngôn tình hoàn

Ninh Ân cười ra thành tiếng.

Ngu Linh Tê không biết hắn đang cười cái gì, đang tập trung tinh thần, chợt thấy một vị võ tướng tư thế oai hùng hiên ngang lưng đeo cung tiễn, dẫn thuộc hạ tuần tra đi qua.

Nữ võ tướng dưới ánh mặt trời, đi đường mang theo gió, anh khí đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt của Ngu Linh Tê sáng lên: "A tỷ!"

Ánh mặt trời cuối xuân đã có chút gắt, Ngu Linh Tê phỏng đoán rằng a tỷ đã phải chạy hơn nửa ngày dưới ánh mặt trời chói mắt này, tất nhiên là vất vả vô cùng. Nàng duỗi ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của Ninh Ân, đang muốn sai người đưa cho a tỷ chút canh lạnh qua đó thì đã thấy ngoài cửa cung có một vị thiếu niên cẩm bào bước nhanh tới.

Ninh Tử Trạc kêu lên cái gì đó, a tỷ xoay người.

Gió thổi tuyết rơi, hoa lê như mưa, Ninh Tử Trạc luống cuống tay chân giơ ống tay áo lên, thay a tỷ che chắn những bông hoa rơi tung bay.

Rõ ràng là hai người tính cách không đồng điệu, đứng chung một chỗ lại có một loại hài hòa đẹp như tranh vẽ.

Khóe miệng của Ngu Linh Tê nhếch lên, bỏ đi ý nghĩ đi đưa canh lạnh.

Ninh Ân duỗi ngón tay ấn khóe miệng đang nhếch lên của nàng, hỏi: "Nghĩ cái gì thế?"

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi không khí trong lành, nhẹ nhàng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Ninh Ân.

Nàng nhớ tới việc Yên tộc bạo phát, nhớ tới kinh thành hỗn loạn, còn có thiếu niên vừa rồi vụng về thủ hộ dưới hoa lê...

Dong suy tư chợt trở lại vào thời điểm đó, dần dần rõ ràng.

Trong mắt nàng phản chiếu sóng hồ dập dềnh, mây trôi như vẽ, cũng phản chiếu dung nhan tuấn mỹ của Ninh Ân.

Gió ngừng, hoa lê đầy cây lay động rất yên bình và thanh tịnh, mà ánh sáng trong mắt của Ngu Linh Tê vẫn chưa hề biến mất.

Nàng nhẹ giọng nói: "Ninh Ân, chàng xưng đế đi."

Đầu ngón tay của Ninh Ân hơi dừng lại, đôi mắt đen láy u ám, sâu không đáy, không nói gì.

(1) Raw针砭时弊: chỉ ra những sai lầm của thời đại và các vấn đề xã hội, và thuyết phục mọi người sửa chữa.

(2) Tục huyền: Cưới vợ sau khi chính thê đã chết.

(3) Bản raw là 天花烂坠 nhưng tui tra google và baidu thì chỉ có cụm từ 天花乱坠 thôi, vậy nên tui dịch theo nghĩa của 天花乱坠 là "ba hoa chích chòe".

(4) Tam đỉnh giáp: Ba người đứng đầu khoa cử: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.

(5) Thú lư: Lư hương có nắp gắn tượng hình linh thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play