Bọn thị vệ dìu Ninh Ân vào cửa hông, tìm một chỗ trống sạch sẽ ở nhà sau (1) cho hắn nằm.
“Sắp hết năm rồi, nếu có người chết cóng trước cửa phủ dù sao cũng là điềm xấu.”
Ngu Linh Tê dặn dò thị vệ gác đêm ngoài cổng: “Phụ huynh bận rộn việc nước, nương vẫn chưa hết bệnh, những chuyện việc nhỏ này do ta quyết định, không cần làm phiền họ.”
Bọn thị vệ vội ôm quyền đáp “rõ”.
Ngu Linh Tê đánh giá cách bài trí trong phòng một lượt.
Trong phòng chỉ có một bàn một ghế và một chiếc giường có trải đệm cũ, bên cạnh giường có kê một tấm bình phong đã bị hư một chút, đơn sơ nhỏ hẹp nhưng được cái sạch sẽ, gọn gàng, dùng để tránh gió, dưỡng thương thì thoải mái, chỉ có điều không ấm áp.
Thiếu niên nằm trên giường cứng, mặt vẫn trắng bệch, chỉ có đôi mắt là còn sáng lên chút ý chí quật cường.
Con mèo hoang hắn cứu về nằm co ro rên khe khẽ trong góc nhà.
Ngu Linh Tê cúi xuống, bàn tay trắng nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về bộ lông ướt nhẹp nước tuyết của con mèo nhỏ, gãi cằm của nó, con mèo nhanh chóng ngừng rên, thậm chí còn lưu luyến cọ lòng bàn tay của nàng.
“Lấy hai chiếc đệm tới trải ổ cho mèo.”
Khóe môi Ngu Linh Tê khẽ nở nụ cười nhưng rồi nhanh chóng thôi không cười nữa, nàng liếc nhìn Ninh Ân cứ thế nằm trên giường: “Đừng để hắn chết cóng.”
Thị tòng đương nhiên hiểu ý của nàng, vội vàng đi sắp xếp.
Đèn dầu tối om om, ánh mắt yếu ớt của Ninh Ân liên tục nhìn Ngu Linh Tê.
Hắn nhếch bờ môi như muốn nói gì đó.
Ngu Linh Tê đứng dậy, ngắt lời hắn, khăn quàng cổ lông thỏ tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng lạnh nhạt nói: “Ta không thể giữ ngươi lại được, chừng nào tuyết dừng, ngươi tự đi tìm chỗ khác đi, tóm lại đừng cố lì ở lại đây.”
Hầu kết của Ninh Ân chuyển động, hắn cụp mắt, mím chặt bờ môi tái nhợt.
Ngu Linh Tê không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi nhà sau.
Hơn mười tên thị tòng đốt đèn đi theo sau nàng, tạo nên một dòng sông ánh sáng chói mắt giữa gió tuyết.
Ninh Ân nhìn theo bóng dáng cao quý yểu điệu bên ngoài cửa đi xa dần, cuối cùng chỉ còn lại bóng đêm yên tĩnh.
Mắt của hắn dường như cũng nhuốm màu bóng đêm, không nhìn thấy đáy.
Cho dù trong lòng hắn đã có chuẩn bị trước nhưng vừa rồi ở dưới mái hiên, khi mở mắt ra nhìn thấy dung nhan không đeo mạng che mặt của nàng, hắn vẫn khó tránh khỏi sững sờ vì đẹp.
Hắn từng nhìn thấy không ít mỹ nhân ở thành Dục Giới Tiên nhưng họ đều là những con chim bị nhốt trong lồng, lớp son phấn dày cũng không thể che được mùi vị phong trần vô cảm bám đầy người họ, Luvevaland chấm co, không hề đẹp thuần khiết tự nhiên được như nàng, nàng không trang điểm nhưng lại có thể làm phai mờ muôn vạn ánh đèn.
Thế nhưng nàng không thích hắn, Ninh Ân có thể cảm nhận được điều đó.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu sự mâu thuẫn của nàng là do đâu. Ánh mắt phức tạp của nàng mỗi lần nhìn hắn cứ như thể thông qua hắn nhìn thấy bóng dáng một người khác.
Muốn ở lại bên nàng lâu dài e là còn khó hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.
Ninh Ân cảnh giác, nhắm mắt lại, nằm bất động. Hóa ra là thị tòng ôm chăn đệm cũ đi vào phòng, hùng hổ chửi mắng thời tiết giá rét.
Thị tòng thả chăn bông xuống giường, kéo đại mấy góc, để thêm một ấm trà nguội ngắt và hai chiếc bánh màn thầu, sau đó xoa tay bỏ đi.
Có lẽ là do tính tình cẩu thả, hoặc có lẽ là do không muốn hầu hạ một tên “ăn mày”, tên thị tòng này quên đóng chặt cửa.
Cánh cửa gỗ chỉ mới khép một nửa bị gió thổi rung bần bật, ánh mắt Ninh Ân dần trở nên lạnh lẽo, hắn cong ngón tay, thi thoảng gõ mép giường một cái.
Có lẽ do quá đói nên con mèo ở trong góc nhà đánh bạo leo lên bàn trà, ngấu nghiến ăn màn thầu.
Ninh Ân cong môi cười yếu ớt, tóm gáy con súc sinh nhỏ bé đó.
Con mèo như thể nhìn thấy con thú rừng đáng sợ nào đó, con ngươi của nó sổ dọc thành một khe nhỏ, xù lông khắp người, giãy giụa kêu meo meo.
“Còn dám cựa quậy nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi.” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong bóng đêm.
Con thú nhỏ lập tức meo một tiếng rồi run rẩy nằm yên.
Ninh Ân ném nó vào trong chiếc chăn cũ, không để ý tới nó nữa, trở mình nhắm mắt lại, để mặc cánh cửa chỉ khép một nửa, gió lạnh thổi vào trong phòng, cóng đến độ da đau buốt.
Đèn dầu bị gió thổi tắt, màn đêm tĩnh lặng nuốt chửng nơi này.
...
Ngủ dậy, tuyết dừng, trời trong.
Ngu Linh Tê ngáp một cái, ngồi bên bàn trang điểm, chống cằm nhìn bản thân ở trong gương có quầng thâm nhạt quanh mắt, uể oải hỏi: “Người kia sao rồi?”
Hồ Đào cầm lược, khó hiểu hỏi: “Người nào ạ?”
Ngu Linh Tê nhíu mày: “Người tối qua đưa về.”
“Ồ, ý tiểu thư là tên ăn mày bị thương sao?”
Hồ Đào nghĩ ngợi, trả lời thành thật: “Hồi sáng, không thấy bên phía nhà sau có động tĩnh gì, chắc vẫn đang ngủ.”
Chẳng lẽ định ở lì lại trong phủ sao? Đường đường là Nhiếp chính Vương tương lai, vậy mà cũng làm thứ chuyện được đằng chân lân đằng đầu này à?
Dù thế nào, lần này tuyệt đối không thể nhân từ nương tay nữa.
Ngu Linh Tê cất giấu tâm sự, chọn đôi trâm phỉ thủy trong hộp đồ nữ trang thị tỳ cầm, nghĩ thầm muộn nhất là khi tuyết tan, nhất định phải đuổi hắn đi mới được.
Mặc kệ sau này hắn quyền thế ngập trời thế nào, chỉ cần không làm phiền nàng là được.
Ngu Linh Tê hạ quyết tâm, đứng dậy sang phòng Ngu phu nhân, hầu bà uống thuốc.
Phụ tử Ngu gia đi tới tận trưa mới về, mặt người nào người nấy đều tỏ ra mệt mỏi.
Nhất là Ngu Hoán Thần, bụi đất bám đầy người, mắt đỏ bừng, rõ ràng là bận rộn, thức trắng cả đêm.
Ngu Linh Tê giật nảy mình trước dáng vẻ bụi bặm của ca ca, nàng vội hỏi: “Huynh trưởng bận rộn suốt cả đêm sao?”
Ngu Hoán Thần uống liên tục mấy chén nước, lau khóe miệng, thở hắt ra một hơi, nói: “Đường Vĩnh Ninh cháy suốt đêm, mấy nhà quan ở đó đều bị đốt trụi, hơn sáu mươi nhân khẩu của phủ Tây Xuyên quận Vương không còn một ai sống sót.”
Tây Xuyên quận vương?
Ngu Linh Tê nghĩ ngợi, nàng không có ấn tượng gì về cái tên này, bèn hỏi: “Họ chết cháy à?”
Tuy đây không phải chuyện triều chính cơ mật nhưng dù sao cũng là thảm án diệt môn, không tiện nói cho nữ hài nhi nghe.
Ngu Hoán Thần xoa đầu muội muội, cười hì hì nói: “Tiểu hài tử đừng hỏi thăm những chuyện này.”
Tay hắn dính đầy bụi đất, cọ hết lên tóc nàng.
“Muội không phải tiểu hài tử.” Ngu Linh Tê không còn cách nào khác đành phải né tránh tay của Ngu Hoán Thần, lườm y một cái, xoay người đi ra cửa.
Vừa ra tới hàng hiên, nàng đã nghe thấy tiếng nói chuyện nặng nề của hai phụ tử vang từ sảnh tới.
Ngu Linh Tê không kìm nổi lòng, dừng chân đứng lại.
Ngu Hoán Thần nói: “Phụ thân, con có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Luvevaland chấm co. Mặc dù Tây Xuyên quận Vương tàn bạo nhưng chỉ là gối thêu hoa, sao lại có nô lệ có bản lĩnh giết người lợi hại như vậy được? Cho dù là nô lệ nội loạn phản chủ thì chuyện cả tòa biệt viện lớn như vậy không còn một ai sống sót quá kỳ lạ.”
Ngu tướng quân nghiêm giọng: “Có vấn đề hay không thì Đại lý tự sẽ kiểm tra thực hư.”
“Chỉ e không điều tra ra được gì. Đêm qua, người tới cứu hỏa đi ra đi vào, nền tuyết không bị giẫm nát thì cũng bị lửa thiêu, dù là dấu vết gì thì cũng không còn nữa rồi.”
Nói đến đây, Ngu Hoán Thần xùy một tiếng: “Người nuôi nô lệ để chém giết cuối cùng lại bị nô lệ giết chết, cũng coi như là báo ứng của gã ta.”
“Được rồi, đây không phải chuyện con và ta nên bàn.”
Ngu tướng quân ngắt lời con: “Ăn trưa xong tới cấm quân Nam nha một chuyến, không thể để thành Dục Giới Tiên tiếp tục tồn tại được.”
“Nhanh vậy!” Ngu Hoán Thần sửng sốt, hỏi: “Hoàng thượng muốn tiêu diệt thành Dục Giới Tiên sao?”
“Dù sao Tây Xuyên quận Vương cũng là hoàng thân, Tây Xuyên quận Vương chết trong tay nô lệ, không tiêu diệt nó không được.”
Ngu tướng quân nói: “Nhất là Đấu trường thú, nơi này che giấu nhiều chuyện dơ bẩn, tạo dựng nên phong trào hiếu chiến máu tanh ở kinh thành, cần phải diệt trừ tận gốc.”
Ngoài cửa, tuyết đọng rơi khỏi đầu cành, trái tim Ngu Linh Tê cũng rơi xuống theo.
Hẳn là chuyện thành Dục Giới Tiên bị tiêu diệt có liên quan tới nguyên nhân mà phụ huynh nói tới?
Thế nhưng, thời điểm nó bị tiêu diệt sớm hơn kiếp trước mấy tháng, hơn nữa đáng ra nguyên nhân thành Dục Giới Tiên sụp đổ là do hỏa hoạn.
Hẳn là do mình trùng sinh nên nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi?
Nàng nghĩ tới Ninh Ân.
Đêm qua hắn mới vừa liều mạng chạy thoát khỏi thành Dục Giới Tiên, hôm nay nơi đó sắp bị san bằng, có phải là… Quá trùng hợp không?
Nàng cứ có cảm giác mình đã bỏ qua điều gì đó.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê cụp mắt, bước nhanh đi về phía nhà sau.
Bọn thị vệ đều đang làm việc ở trong phủ, không có ai ở nhà sau, ngay cả tuyết đọng cũng không có ai quét đi, trông cực kỳ quạnh quẽ.
Cánh cửa của căn phòng nhỏ trong góc để mở một nữa, không thấy trong phòng có động tĩnh gì.
“Hắn đi rồi sao?” Ngu Linh Tê hỏi thị tỳ.
Hồ Đào lắc đầu, hoàn toàn không biết gì: “Từ sáng sớm, nô tỳ đã để ý quan sát nhưng không hề thấy hắn đi ra ngoài.”
Họ đang nói chuyện thì trong phòng loáng thoáng có tiếng mèo kêu khe khẽ.
Ngu Linh Tê không chần chừ thêm chút nào, bước lên thềm đá, mở vội cửa ra, đi vào phòng.
Hơi lạnh bỗng chốc ùa vào mặt, trong căn phòng mở rộng cửa lạnh như hầm băng, còn lạnh hơn cả trời tuyết bên ngoài.
Ngu Linh Tê rụt cổ lại, vội ôm chặt lò sưởi tay.
Nàng đưa mắt nhìn thử thì thấy bóng người gầy gò quen thuộc nằm co ro trên sập, màu môi bợt bạt.
Chiếc chăn cũ ố vàng tuột một nửa xuống dưới đất, một nửa đùn dưới chân hắn.
Một cái đầu lông hoa nhô ra khỏi chăn bông, kêu “meo” một tiếng đầy đáng thương với Ngu Linh Tê.
Trong phòng không có nổi một chậu than, trên bàn chỉ có hai chiếc màn thầu cứng như sắt và một ấm trà nguội lạnh.
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng là biết ngay, Luvevaland chấm co, chắc chắn là do hạ nhân xem thường dạng “ăn mày” như Ninh Ân nên mới đối xử lạnh nhạt với hắn, đến cả cánh cửa cũng không buồn đóng lại cho hắn.
Hành vi như vậy có khác gì ngược đãi hắn?
Chỉ có duy nhất một bộ chăn mền, vậy mà Ninh Ân còn chia cho con mèo con bị thương nằm, còn mình thì chịu khổ lộ nửa người trong gió lạnh…
Cho dù Ngu Linh Tê có oán trách Ninh Ân thế nào thì thấy tình cảnh này cũng không khỏi tức giận.
Nàng mặc kệ con mèo nhỏ kêu gào đòi ăn, lại lay vai Ninh Ân: “Vương... Này, tỉnh lại đi!”
Bàn tay nàng vừa áp lên bờ vai nóng hổi của hắn lại rụt về ngay lập tức.
Thiếu niên mặc áo đen, khắp người đầy vết thương, nằm khoanh tay run rẩy, bờ môi tái xanh khô nẻ, mặt ửng đỏ bất thường, hơi thở nặng nề và gấp gáp, rõ ràng là do hứng gió lạnh cả đêm làm vết thương nặng thêm, dẫn đến bị sốt.
Cứ tiếp tục thế này thì e là hắn sẽ mất mạng thật.
Tim Ngu Linh Tê nghẹn lại, nàng quay đầu lại bảo: “Còn thất thần ra đó làm gì? Mau đi mời đại phu đi.”
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào lại: “Đi bằng cửa hông, đừng quấy rầy phụ mẫu.”
Nhất là vị ca ca thông minh quá đáng của nàng.
“Nô tì hiểu.” Hồ Đào cuống quýt vâng dạ.
Trong lúc thị tỳ đi mời đại phu, Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm Ninh Ân trẻ tuổi nhắm nghiền hai mắt, tâm tư trong lòng đầy phức tạp.
Chiếc ghế duy nhất trong phòng phủ một lớp bụi mỏng, Ngu Linh Tê thích sạch sẽ nên không dám ngồi.
Nàng nghĩ ngợi một lát, quyết định tới bên giường, kéo một góc chăn lót xuống trước rồi mới cẩn thận ngồi xuống mép giường nhìn Ninh Ân đang bệnh nặng hấp hối.
Đời trước, lúc chân Ninh Ân phát bệnh, hắn cũng đau đến độ người lạnh run, Luvevaland chấm co, phải dựa vào việc giày vò Ngu Linh Tê để sưởi ấm. Nàng cứ thế ở cạnh hắn suốt đêm.
Nhưng ngay cả lúc ấy, hắn vẫn luôn ngang ngược, dũng mãnh, như thể trên thế gian này không có gì có thể tiêu diệt hắn.
Khác hoàn toàn thiếu niên đáng thương trước mắt này, yếu ớt tới độ có thể chết bất cứ lúc nào.
Liệu thiếu niên này có liên quan gì tới chuyện hủy diệt thành Dục Giới Tiên hay không?
Rốt cuộc hắn đã từng bước trở thành tên điên khiến mọi người e sợ như thế nào?
Hơi thở của Ninh Ân dồn dập, nóng hổi xen lẫn với những chuyện ở kiếp trước, lần đầu tiên Ngu Linh Tê cảm thấy bối rối.
Nàng đưa tay, chần chừ kéo chăn lên đắp kín người cho Ninh Ân. Luvevaland chấm co
“Ta không lạnh lùng bằng ngươi, nếu như ngươi chết, ít ra ta vẫn sẵn sàng bố thí cho ngươi một chiếc chiếu rơm, chỉ có điều...”
Nàng cụp mắt: “Ta không muốn hại đến tính mệnh của ngươi.”
Trong lúc thất thần, bàn tay dịch góc chăn bất cẩn chạm vào gáy của Ninh Ân.
Lực chạm rất nhẹ nhưng thiếu niên đang nằm mê man bỗng bừng tỉnh, bất ngờ mở đôi mắt u tối ra.
Một khắc sau, cổ tay Ngu Linh Tê đau.
Tầm mắt lập tức đảo lộn, nàng bị Ninh Ân đè mạnh xuống giường.
Mái tóc đen như mây xõa ra khắp giường, chiếc lò sưởi tay lăn lộc cộc xuống đất.
Thiếu niên nhìn từ trên cao xuống, giữ chặt nàng, ánh mắt đờ đẫn, hơi thở nóng hổi phả vào gáy nàng mang theo sự run rẩy quen thuộc lâu rồi không thấy…
Ngu Linh Tê trợn tròn mắt, trong mắt phản chiếu vẻ mặt yếu ớt mà sắc bén của Ninh Ân, dường như nàng lại quay về với màn gấm kiếp trước.
(1) nhà sau: nhà xây đằng sau nhà chính, thường dùng làm nhà kho hoặc nhà cho tôi tớ ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT