Tất cả các cửa trong cung Trường Dương đều bị đóng kín, không khí ảm đạm đầy vẻ chết chóc.

Thị tòng lạ mặt kính cẩn đem bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng mới được tu bổ vào trung điện, đặt nó ngay đối diện với long sàng của hoàng đế.

Rõ ràng là một bức tượng Phật với ánh mắt từ bi, đứng sừng sững trong bóng tối lại lộ ra mấy phần u ám kỳ quái.

Hoàng đế trên long sàng miệng méo mắt lác, đôi tay run rẩy, đã có dấu hiệu trúng gió. Ninh Ân chậm rãi kéo ghế ngồi cách đó nửa trượng, thưởng thức vẻ thảm hại và bất lực của Hoàng đế.

20 năm làm Hoàng đế, có vô số hoàng tử công chúa, cuối cùng nhi tử sống sót sau vô số nghi ngờ và tàn sát, chỉ còn lại là một đứa con ngốc, một đứa trẻ con, còn có...

Đôi mắt đục ngầu của Hoàng đế cứ thế nhìn chằm chằm khuôn mặt rất giống Lệ phi, trong mắt kéo đầy tơ máu đỏ tươi.

... Còn là một kẻ điên.

“Giết... giết...”

Hoàng đế cố gắng động đậy khóe miệng méo lệch, tròng mắt lồi ra như một con cá sắp chết.

“Giết? Đừng.”

Ninh Ân nhếch môi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Ta sẽ không giết ngươi, ít nhất không phải bây giờ.”

Nếu hoàng đế chết, sẽ có đại tang trong thiên hạ, hôn sự của hắn cùng Ngu Linh Tê sẽ không thành.

Hắn sẽ để hoàng đế “thoải mái” một chút, kéo dài hơi tàn sống cho đến sau đại hôn của mình.

Ninh Ân đã nhìn đủ sự xấu xí của Hoàng đế, lúc này mới thong thả vung tay lên, lập tức có hai nhóm nữ nhân ăn vận trang điểm lòe loẹt nối tiếp nhau tiến vào, quỳ ở hai bên long sàng.

Mặc dù những nữ nhân này mặc y phục của cung nữ, nhưng khắp người lại tỏa ra khí chất phong trần bụi bặm, mỗi người đều từng là những thanh đao róc xương, mê hồn- đoạt phách, xem ra không phải là người trong sạch.

“Hoàng đế yêu thích mỹ nhân, nhưng lại quá xấu hổ để thừa nhận, các ngươi phải tận tâm hầu hạ. Nếu ai đó hầu hạ không chu đáo...”

Ninh Ân ung dung quét mắt một vòng, mấy nữ nhân lập tức run rẩy nói: “Nô gia nhất định hết lòng hầu hạ!”

Ninh Ân nở nụ cười hài lòng, ánh mắt rơi trở lại trên long sàng, đứng dậy nói: “Cố gắng hưởng thụ khoái lạc cuối cùng đi.”

Đôi môi tái nhợt của hắn khẽ mở mấp máy, nhả ra hai từ không phát ra âm thanh.

Hoàng đế hai mắt trợn to, nhìn khẩu hình miệng của hắn đang nói “Phụ, hoàng”, từng chữ từng chữ, lạnh lùng lại châm chọc.

“Giết… … giết!”

Hoàng đế giãy dụa như cá mắc cạn, khóe miệng méo xẹo nước miếng trực tiếp chảy ra, vẫn đang ô ô lẩm bẩm từ “giết”, ngón tay nhăn nheo cong lại run rẩy cố vươn về phía bóng lưng màu tím sẫm muốn chạm vào đó.

Mấy nữ nhân trần tục xinh đẹp vây quanh, đè ông ta trở lại long sàng.

Màn che màu vàng tươi cựa mình như một con thú khổng lồ không có hình dáng cố định, nhấn chìm tất cả những tiếng rên rỉ khàn khàn phẫn uất.

……

Thượng y cục gấp rút làm việc cả ngày lẫn đêm, sau khi áo cưới được cắt may xong, lập tức ngựa không dừng vó gửi đến phủ Tĩnh Vương.

“Nhanh như vậy à?”

Ngu Linh Tê đang pha trà dựa theo công thức trong một cuốn sách cổ, khá ngạc nhiên khi thấy người của Thượng y cục bưng một bộ áo cưới mới may tiến vào cửa.

Cung nhân cười nói: “Chỉ là cắt thêu sơ bộ, mời nương nương thử xem, nếu đã đúng kích thước, thợ thêu của Thượng y cục sẽ đính thêm trân châu bảo thạch.”

Ngu Linh Tê đứng dậy đi vào phòng trong thử y phục, soi người trong gương đồng.

Áo cưới màu đỏ thẫm tuy chưa đính đá quý nhưng đã vô cùng lộng lẫy, chất liệu vải mềm mại sang trọng rũ xuống mặt đất, như khoác ánh hoàng hôn sáng rực rỡ lên người.

Kích thước vừa vặn, không thừa không thiếu, ngay cả đại cung nữ của Thượng y cục đã quen may quần áo cho mỹ nhân quý phụ cũng không nhịn được cảm thán không thôi.

Gương đồng trong phủ Tĩnh Vương cực kỳ bóng loáng õ nét, mặc thử áo cưới xong, Ngu Linh Tê nhịn không được soi gương thêm một lúc.

Khoác y phục vào vừa xoay người liền nhìn thấy Ninh Ân nhàn nhã ngồi sau án kỷ, cũng không biết đã ở đó nhìn bao lâu rồi.

Ngu Linh Tê vội vàng khoác chiếc áo khoác đang treo trên khủy tay lên, che đi bờ vai gầy của nàng, khẽ cười hỏi: “Trở về khi nào thế?”

“Có lẽ, từ lúc Tuế Tuế nhìn chằm chằm vào ngực của mình, bắt đầu ước lượng kích thước.”

Ninh Ân dừng một hồi giả vờ suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Có vẻ như hơi lớn.”

A, cái miệng phiền phức này!

“Nói hươu nói vượn.”

Ngu Linh Tê mặc áo choàng đi tới, ngồi bên cạnh Ninh Ân, “Kỳ lạ, người của Thượng y cục chưa từng tới đo đạc, sao có thể biết được kích thước của ta?”

Ninh Ân mắt đen khẽ đảo, nói: “Kích thước là do ta ước chừng, chuẩn như vậy.”

Ngu Linh Tê phản ứng lại, mắt hạnh mở to, “Huynh ước chừng khi nào thế?”

Trước đây có người tặng Tuế Tuế cho bản vương như lễ vật, bản vương đương nhiên phải mở nó ra để kiểm tra.

Ninh Ân coi đó là chuyện đương nhiên, nhìn bàn tay thon dài hữu lực của bản thân nói: “Ta tự mình đo từng li từng tí một lúc lâu.”

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, không thể tưởng tượng được việc hắn dùng bàn tay làm thước đo thân thể nàng sẽ như thế nào.

“Mấy ngày nay lúc ta ngủ, chả trách luôn cảm giác được có cái gì đó luống cuống quấn lấy ta... … Không đúng.”

Nghĩ đến điều gì đó, Ngu Linh Tê hỏi: “Huynh chuẩn bị đồ cưới sớm như vậy? Tại sao ngay từ đầu huynh vẫn luôn ức hiếp ta?”

Hại nàng cứ tưởng rằng Ninh Ân đang ăn miếng trả miếng.

“Nói bậy, ta rõ ràng là yêu thương Tuế Tuế.”

Ninh Ân như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi cười lớn nói, “Bất luận nàng có làm gì, ta cũng sẽ không hận nàng. Bởi vì, nàng là Tuế Tuế bảo bối của bản vương.”

Hắn đã quen với việc nói sự thật với giọng điệu đùa cợt, giọng điệu càng thoải mái bay bổng thì càng là sự thật. Ngu Linh Tê đoán rằng, cho dù hắn thực sự có thương tâm sâu sắc, hắn cũng sẽ chỉ hận người khác, hủy hoại thế giới này.

“Đồ điên.”

Ngu Linh Tê kìm nén nỗi chua xót ấm áp đang trào dâng trong lòng, tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Vương Lệnh Thanh đã biết việc huynh từng là người hầu trong phủ nhà họ Ngu, cũng là huynh cố tình để lộ ra ngoài, đúng không? Huynh thông minh như vậy, nếu muốn che giấu, Vương Lệnh Thanh không có khả năng điều tra ra được.”

Ninh Ân cầm chén trà lúc nãy Ngu Linh Tê rót, hừ một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Tuế Tuế thật thông minh.”

“Âm dương quái khí.”

Ngu Linh Tê cười nhẹ, cướp chén trà trong tay hắn, uống một hơi cạn sạch.

Ninh Ân nhìn bàn tay trống không, hơi nhướng mày.

“Trong chén trà này có bỏ bột tiêu, nàng lại không ăn cay được.”

Ngu Linh Tê khẽ ậm ừ, rót cho hắn một chén mới.

Ninh Ân không nhận lấy chén trà mới đó, mà vươn tay kéo Ngu Linh Tê qua, đặt ngón tay ấn lên môi dưới của nàng hơi kéo ra.

Ngu Linh Tê há miệng định cắn ngón tay hắn, hắn lại lợi dụng cơ hội ngậm lấy bờ môi nàng.

Một lúc lâu sau, Ninh Ân điềm tĩnh nhàn nhã, lau đi sắc tình trên miệng nói: “Hơi cay, nhưng mùi vị rất ngon.”

Ngu Linh Tê thở hổn hển, mím mím đôi môi hồng hào.

“Không uống trà cho đàng hoàng, đều bị đổ cả rồi này.”

Chén trà mới trong tay nàng đó sớm đã bị đổ không còn gì, nước trà thuận theo ngón tay chảy vào cánh tay làm ướt cổ tay áo.

Nàng muốn tìm khăn tay để lau, nhưng đã bị Ninh Ân nắm lấy cổ tay.

“Thích ở dinh thự nào?” Ninh Ân hỏi.

Ngu Linh Tê chớp mắt suy nghĩ, vô thức trả lời, “Chính là ở đây đi.”

Dinh thự này là nguyên mẫu của phủ Nhiếp Chính Vương ở kiếp trước, khắp nơi đều có hình bóng quen thuộc, sống ở đây, nàng luôn cảm thấy có thể bù đắp được nhiều thiếu sót đáng tiếc.

Ninh Ân không nói gì, chỉ rũ mắt cúi đầu, dọc theo ngón tay nàng cẩn thận từng chút đi xuống, hôn liếm sạch sẽ nước trà.

Đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt tuấn tú của hắn như được mạ một tầng ánh sáng ấm áp, khiến cho hắn tuấn tú mà trầm mặc. Ngu Linh Tê co ngón tay lại để cảm giác tê dại dọc theo cổ tay lan tỏa khắp toàn thân.

……

Ninh Ân gần đây đột nhiên bận rộn, mấy ngày nay đi sớm về muộn, số lần Ngu Linh Tê gặp mặt hắn ít đến đáng thương.

Thỉnh thoảng đi ngang qua hành lang, sẽ thấy quan lại và thị tòng đang chuyển từng rương từng rương đồ vào trong phủ, giống như chuẩn bị sắp xếp cái gì đó.

Ninh Ân... Dự định khi nào sẽ cưới nàng?

Có lẽ là vào mùa thu.

Ngu Linh Tê phỏng đoán, đại hôn của H oàng tử phải được chuẩn bị trước ít nhất nửa năm, đợi khi tất cả các nghi thức lễ tiết hoàn tất, có lẽ cũng là mùa đan quế tỏa hương.

Mùa thu cũng rất tốt, kiếp trước nàng được đưa đến bên Ninh Ân chính là vào đầu mùa thu.

Sáng sớm, ngày mười bảy tháng hai.

Ngu Linh Tê mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trở người cuộn mình vào trong vòng tay vững chắc.

Nàng đưa tay lên sờ sờ, đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen trong veo.

“Ninh Ân?”

Ngu Linh Tê chớp chớp mắt, đã khá lâu khi tỉnh dậy không thấy mặt hắn, một thoáng cứ tưởng vẫn đang ở trong mộng.

Dáng vẻ ngáy ngủ đôi mắt lim dim của nàng có chút quyến rũ, đuôi mắt như móc câu câu dẫn ghẹo người.

Ý cười trong mắt Ninh Ân nhàn nhạt tối tăm, duỗi ngón tay xoa xoa cái móc nhỏ nơi đuôi mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Dậy đi, dùng bữa xong bản vương đưa nàng về phủ nhà họ Ngu.”

“Quay về Ngu gia?”

Tên điên này hôm nay đổi tính rồi à?

Sau khi Ngu Linh Tê tắm rửa sạch sẽ, dùng bữa sáng xong, lòng tràn đầy nghi hoặc leo lên xe ngựa của Ninh Ân.

Trước cổng vương phủ, một số thị tòng đang tháo những chiếc đèn lồng cũ xuống, thay bằng những chiếc đèn lồng đỏ mới.

Cung tỳ qua qua lại lại vô cùng trật tự tay ôm vật phẩm như chân nến, tơ lụa.

Ngu Linh Tê còn chưa kịp nhìn kỹ, Ninh Ân đã buông rèm xe xuống, nhẹ nhàng xoay đầu nàng lại, cho đến khi trong mắt trong tim nàng chỉ có thể nhìn một mình hắn.

Ngu Linh Tê cũng rất nhớ cha nương, nhưng lại không nỡ bỏ tên điên này, chớp mắt cười nói, “Đột nhiên lại có lòng tốt đưa ta về phủ, huynh không sợ sau này sẽ nhớ ta sao?”

“Tuế Tuế có phần đánh giá quá cao bản thân rồi.”

Ninh Ân cong môi khẽ nở nụ cười, ý vị sâu xa nói, “Chỉ một ngày mà thôi, ta vẫn có thể chịu được.”

“Một ngày?”

Ngu Linh Tê luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn nàng không thể nhìn thấu được, không biết hắn lại đang có chủ ý xấu xa gì.

Nhưng rất nhanh, khi xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của phủ Ngu gia, Ngu Linh Tê cuối cùng cũng biết câu “một ngày” đó có nghĩa là gì.

Ngu Phủ trên dưới vô cùng náo nhiệt, Ngu Tân Di đích thân chỉ huy gia nhân người hầu treo hoa lụa đỏ lên tấm bảng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng lùi lại ngắm ngía nói: “Không ngay rồi, qua bên trái một chút.”

Nhìn thấy muội muội từ xe ngựa của Tĩnh Vương phủ bước xuống, nàng ấy đứng chống hông cười nói: “Tuế Tuế, về rồi à? Thượng y cục đã mang lễ phục cưới và mũ phượng tới, mau đi xem thử xem có hợp không!”

“A tỷ, đây là...”

Dư Linh Tê nhìn chữ hỷ bằng lụa đỏ rực rỡ khắp phủ, trong lòng chợt đoán ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Ninh Ân đang tùy tiện cười bên cạnh.

“Ngài ấy không nói với muội?”

Ngu Tân Di bị phản ứng ngỡ ngàng của muội muội dọa sợ, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, ngày mai là đại lễ thành hôn của muội, điện hạ thật sự chưa nói cho muội sao?”

Mặc dù đã đoán ra được, Ngu Linh Tê vẫn không thể nhịn được mà tim đập liên hồi, vô cùng kinh hỷ, làm người ta có cảm giác hư ảo rằng đây chỉ là một giấc mộng.

“Gần đây huynh chính là bận rộn chuyện này à?”

Ngu Linh Tê nhất thời không biết nên cười hay nên tức giận, kìm nén một hồi, hướng về phía trước ôm lấy Ninh Ân nói: “Huynh đã định ngày khi nào vậy, tại sao cái gì cũng không nói cho ta biết?”

Đúng là muốn lấy mạng mà, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót.

Ngu Linh Tê xoay xoay đầu đem tất cả sự ẩm ướt ngọt ngào chà xát lên trên thân áo của hắn.

Ngu Tân Di sờ cằm, có vẻ đang vô cùng tập trung suy nghĩ, nhưng đã bị Ngu Hoán Thần đuổi bay.

Ninh Ân vuốt nhẹ lưng Ngu Linh Tê, rất hài lòng với sự kinh hỷ xen lẫn bối rối đang dâng trào lúc này của nàng.

Nước ấm hầm ếch vĩnh viễn không bằng kích thích khắc cốt ghi tâm trong nháy mắt nhìn thấy vậy.

Hắn trời sinh đã xấu xa, không có bao nhiêu quan niệm đạo đức, có được yêu thương hay không đối với hắn mà nói cũng không khác biệt gì.

Một tờ hôn thú đối với hắn chẳng có chút ràng buộc gì, chỉ cần đó là người quan trọng nhất trong lòng hắn, cho dù không thành thân cũng sẽ luôn yêu thương nàng; Nếu như là người hắn lười quan tâm, lấy về cũng chỉ là một vật chết.

Nhưng hắn muốn làm cho nàng vui vẻ.

Hắn muốn dùng mọi cách dù là thấp hèn hay bình thường, để bản thân có thể mãi mãi khắc sâu trong trái tim Ngu Linh Tê, để mỗi khi nghĩ đến ngày hôm nay, trái tim nàng lại cảm xúc dâng trào như sóng cuộn, đến chết không phai.

“Chỉ cần là nguyện vọng của Tuế Tuế, tự khắc sẽ thành sự thật.”

Ninh Ân nhéo gáy của Ngu Linh Tê, tròng mắt dịu dàng nói: “Thu nước mắt lại đi, lưu lại để đêm động phòng cho bản vương nếm thử.”

“Không có khóc nha.”

Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh cong cong chan chứa thứ ánh sáng vụn vặt vô cùng lấp lánh.

Ninh Ân đưa ngón tay lên xoa xoa khóe mắt đỏ hồng, chậm rãi nói: “Ngày mai, ta đến đón nàng.”

Lần này, là thật sự đón nàng về nhà.

Nhà của bọn họ.

Ngu Linh Tê đi qua đình viện náo nhiệt, tràn ngập chữ hỷ bằng lụa đỏ.

Trở lại khuê phòng, cũng được trang trí rực rỡ hẳn lên, nến hỷ được sắp xếp thành cặp trên bàn, trên cánh của cửa sổ đang dán chữ hỷ to màu đỏ cắt từ giấy cắt hoa, rất nhiều của hồi môn chất đống, đầy trên mặt đất.

Trên giá gỗ ở gian trong cùng treo một bộ lễ phục cưới đỏ thẫm thêu chỉ vàng, mũ phượng trang sức trâm cài được sắp xếp ngay ngắn thành một hàng, rực rỡ muôn màu, so với việc ban hôn cẩu thả sơ sài không có khuôn mẫu của lúc trước tốt hơn biết bao nhiêu lần, mỗi một vật đều là cực phẩm vô cùng quý giá.

Ngu Linh Tê đưa tay vuốt ve họa tiết mây tinh xảo xinh đẹp trên chiếc váy đỏ thẫm, khóe miệng không kìm được nhẹ mỉm cười.

Đây là áo cưới mà nàng đã chờ đợi suốt hai kiếp, áo cưới chân chính.

Sau bữa trưa, có ma ma trong cung đến giải thích quy trình tổ chức tiệc cưới và những việc cần lưu ý với Ngu Linh Tê.

Lúc mọi thứ sắp xếp xong xuôi, trời cũng đã xế chiều.

Ngu Linh Tê mệt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay, nhưng vẫn rất hưng phấn, hận không thể làm cho ngày mai đến nhanh hơn một chút.

Nàng ngồi trên giường nghỉ ngơi một chút, nhìn áo cưới lộng lẫy hoa mỹ đến xuất thần, thấy Hồ Đào vội vàng tiến lại gần, ngập ngừng nói: “Tiểu thư...”

Ngu Linh Tê định thần lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hồ Đào do dự một lúc rồi trả lời: “Tiết nhị công tử đến, nói là… … có đồ cần đưa cho tiểu thư.”

Ngu Linh Tê dừng lại một hồi, ý cười trong mắt nhạt dần đi.

“Huynh ấy ở đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.

“Mọi người qua lại tới lui, nô tỳ sợ người khác nhìn thấy lại lan truyền mấy lời đồn đãi không hay, cho nên đã mời ngài ấy đến thủy đình ngồi rồi ạ.”

Hồ Đào nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, có muốn nô tỳ dẫn ngài ấy đến đây không?”

Hàng mi mảnh khảnh của Ngu Linh Tê rũ xuống, nhìn lá trà trôi nổi trong chén, suy nghĩ hồi lâu.

“Không cần.”

Nàng đặt chén xuống nói: “Ngươi đi nói với huynh trưởng một tiếng...”

Sau khi thì thầm dặn dò vài câu, Ngu Linh Tê đứng dậy đi ra ngoài, đi về phía thủy đình.

Cái giá lạnh của mùa xuân, nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu trên mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng.

Ngu Linh Tê đứng ở đầu cầu, trong nháy mắt nhìn thấy hình bóng xanh lơ đứng lặng im trong thủy đình.

Trong thủy đình còn có một cậu nhóc người hầu xa lạ đang đứng.

Ở giữa chiếc bàn đá, có hai chiếc cốc lưu ly tinh xảo cùng với một bình rượu gạo.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tiết Sầm tạm dừng, quay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn rõ ràng gầy đi một chút, trên đôi lông mày ôn hòa vẫn còn sót lại nét u sầu chưa hóa giải, có chút giống dáng vẻ lần cuối cùng gặp nhau ở kiếp trước.

“Nhị muội……”

Nhận ra cách xưng hô này không phù hợp, yết hầu của hắn khẽ động, mỉm cười sửa lời nói, “Nghe nói hôn lễ của nhị cô nương, đặc biệt chuẩn bị món quà nhỏ đến nhà để chúc mừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play