Vào lúc nguy hiểm ập đến, tia ký ức vụt qua, Ngu Linh Tê nhớ tới rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như sau vụ ám sát vào tết Thượng Nguyên ở kiếp trước, thực ra Ninh Ân có vài ngày không ra cửa.
“...Ám khí kia có tẩm độc, thật hiếm thấy khi có người còn sống sót sau khi bị thương nghiêm trọng như vậy.”
“Bệnh cũ nặng lâu ngày không phát tác, sớm muộn gì cũng có chuyện, ai biết tương lai sẽ như thế nào.”
Các thái y đi ngang qua thấp giọng nói chuyện với nhau, Ngu Linh Tê dựa vào bên cửa sổ, lặng lẽ đặt cuộn giấy trong tay xuống.
Không lâu sau, nàng nhìn thấy Ninh Ân chống gậy bước ra ngoài, vui vẻ thoải mái dẫn theo thuộc hạ của mình đi xét nhà diệt tộc.
Hắn vẫn cao quý điềm tĩnh, không nhìn ra chút dấu vết nào của sự mệt mỏi tiều tụy trên khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lùng của hắn, mạnh mẽ đến nỗi dường như không có gì trên thế giới này có thể phá huỷ và giết chết hắn.
Nhưng con người đều làm bằng da thịt, trên đời này làm gì có viên kim cương nào không bị vỡ?
Nhìn nữ tử múa ô giấy bí mật xoay tay cầm ô, Ngu Linh Tê không biết sức lực từ đâu ra, theo bản năng đẩy Ninh Ân sang một bên.
Gần như cùng một lúc, hơn mười cây ám khí ngân châm to nhỏ rơi xuống như hoa lê, bắn vào đúng vị trí ban đầu của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê ôm chặt Ninh Ân, sợ rằng cánh tay của hắn sẽ bị loại ám khí chứa độc này làm bị thương giống như kiếp trước.
Một chút sền sệt ướt át chảy ra từ cổ, nóng đến mức khiến cả người nàng run lên.
Ngu Linh Tê vô thức đưa tay lên sờ, trong ánh nến rực rỡ sống động, đầu ngón tay đỏ thắm làm đôi mắt nàng đau đớn.
Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn máu từ từ chảy ra từ mũi Ninh Ân, con ngươi mở to khẽ run lên.
“Sao lại…”
Ngu Linh Tê không dám tin, ngơ ngác đưa tay chạm vào chóp mũi của hắn.
Rõ ràng nàng đã chặn những mũi kim độc đó, tại sao Ninh Ân vẫn chảy máu?
Ninh Ân nắm lấy các đầu ngón tay của nàng và siết chặt trong lòng bàn tay.
“Đừng chạm vào, bẩn.”
Hắn bình tĩnh đưa tay lên lau sạch vết máu trên mũi, sau đó thờ ơ lau sạch trên thi thể bên cạnh: “Mới vừa rồi bổn vương còn cảm thấy khó hiểu, tại sao ngọn lửa mà tên này phun ra lại có màu xanh tím, thả ra khói đặc cay mũi. Hiện tại đã rõ, Hoàng hậu nương nương đã bỏ thuốc độc vào trong rượu của tên phun lửa sao?”
Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt của hắn, cơ thể lập tức căng thẳng.
Hoàng hậu không biết đã tới từ chỗ nào, đi theo phía sau còn có một đội Vũ Lâm vệ xa lạ.
Chỉ là những lưỡi kiếm của đám người Vũ Lâm vệ này không nhằm vào sát thủ, mà là đặt trên cổ Ninh Ân, tiện thể khống chế vài đại thần đang có ý đồ kêu cứu.
Những người còn lại, hoặc là những người trung lập nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng, hoặc là những đồng đảng đã bị Hoàng hậu âm thầm lung lạc.
“Không tệ, Tĩnh Vương thận trọng xảo quyệt, bổn cung không thể không dùng chút thủ đoạn, bỏ thuốc độc vào trong rượu của tên phun lửa.”
Thấy đã khống chế được toàn bộ hiện trường, Phùng Hoàng hậu không còn che giấu nữa, kéo phượng bào vào trong điện nói: “Thuốc này khi hòa vào rượu thì không thể kiểm nghiệm ra được, chỉ có khi bị lửa đốt mới hoá ra sương khói, mới là kỳ độc làm toàn thân tê liệt, xâm nhập ngũ tạng.”
Đây là thông tin mà kiếp trước Ngu Linh Tê chưa từng biết.
Rốt cuộc mọi thứ vẫn vượt quá tầm kiểm soát.
“Hay lắm.”
Ninh Ân vỗ tay tán thưởng: “Ngay cả bổn vương cũng không thể không bội phục thủ đoạn hạ độc xảo diệu này.”
Kẻ điên này vẫn còn có thể cười được!
Cũng không biết độc dược này có nguy hiểm hay không, Ngu Linh Tê đè nén hoảng sợ trong lòng, khẽ nói: “Hậu cung không thảo luận chuyện chính sự, xin nương nương hãy suy nghĩ lại vì tiểu điện hạ.”
Hiện tại, cách duy nhất là câu giờ càng nhiều càng tốt cho thuộc hạ của Ninh Ân và cấm quân của huynh trưởng.
Ánh mắt của Phùng Hoàng hậu dừng trên người Ngu Linh Tê.
Gương mặt bà vẫn hiền từ như cũ, ở trong khắp điện đao quang kiếm ảnh, cặp mắt kia như giếng cổ không gợn sóng lộ ra một vẻ yên bình lạ lùng.
“Ngươi cũng ở đây, cũng đỡ cho bổn cung phải lo lắng đi tìm ngươi.”
Phùng Hoàng hậu vê chuỗi Phật trong tay, một lời đâm thẳng vào tâm tư Ngu Linh Tê: “Muốn kéo dài thời gian, bổn cung khuyên ngươi chớ uổng phí tâm tư. Ngu Hoán Thần thông đồng với địch, đã bị Thôi Ám bắt lấy, xử tử ngay tại chỗ.”
Ngu Linh Tê siết chặt ngón tay.
Các thích khách trà trộn vào lễ hội đèn lồng, Ngu thiếu tướng quân phụ trách bảo vệ tất nhiên không thoát được liên quan, còn bị đeo trên lưng tội danh ‘cấu kết với thích khách’.
Phùng Hoàng hậu muốn dùng kế một mũi tên trúng hai con nhạn để diệt trừ Ngu gia.
Đây là một kế hoạch vừa hoàn mỹ vừa thâm độc, thậm chí còn chu đáo chặt chẽ, tỉ mỉ hơn cả tràng Hồng Môn Yến ở tết Thượng Nguyên kiếp trước.
Vì ảnh hưởng của chất độc, thân thể Ninh Ân tê liệt và yếu ớt, không thể cầm cự được nữa mà ngã sang một bên.
Ngu Linh Tê vội vàng nhích lại gần người hắn, đỡ lấy thân thể sắp ngã của hắn, nhỏ giọng nói: “Huynh sao rồi?”
Ninh Ân nhìn nàng, trong ánh mắt đen nhánh nhảy lên chút ánh sáng yếu ớt, dường như muốn đưa tay lên đụng vào gương mặt nàng, nhưng nâng đến một nửa liền vô lực rủ xuống.
Ngu Linh Tê nhanh chóng tiếp lấy bàn tay đang rơi xuống của hắn, nắm chặt lấy.
“Nếu ta là Linh Tê, lúc này nên phân rõ giới hạn với bổn vương, chủ động đầu hàng.” Ninh Ân cười khẽ nói.
“Câm miệng.” Ngu Linh Tê ước gì có thể lấp kín cái miệng đáng ghét của hắn lại.
Một tên Vũ Lâm vệ đảng phản bội từ bên ngoài điện tiến đến, đóng cửa lại nói: “Nương nương, cấm quân đã bị Thôi Đô đốc chế trụ, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Nghe vậy, trong lòng Ngu Linh Tê lạnh đi một nửa.
“Xử lý sạch sẽ.”
Phùng Hoàng hậu không chút do dự, lập tức vài tên thị vệ vương phủ hét lên rồi ngã xuống.
Bên kia.
Ngu Tân Di đi xuống cung lầu, đụng mặt với một thiếu niên môi hồng răng trắng mặc kim bào.
Ninh Tử Trạc vừa mới chuồn ra khỏi lễ hội đèn lồng, mang theo một chiếc đèn lồng hình con hổ xinh xắn, mắt chó của hắn ta sáng lên: “Ngu ti sử! Bổn vương đang muốn đi tìm ngươi, ngươi nhìn chiếc đèn lồng này...”
“Không rảnh!”
Ngu Tân Di liếc nhìn sự náo động dưới bức tường, đang định đi qua Ninh Tử Trạc thì đột nhiên dừng bước chân lại.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng ấy quay lại, đánh giá Ninh Tử Trạc nói: “Bây giờ ngươi có thể đến Thượng Dương cung được không?”
Ninh Tử Trạc gật đầu: “Bổn vương là cháu trai của Thánh thượng, đương nhiên có thể...”
Còn chưa nói xong, Ngu Tân Di đã kéo hắn ta đi.
“Đừng lên tiếng, đừng hỏi tại sao.”
Ngu Tân Di túm Ninh Tử Trạc bước đi như bay, nhỏ giọng nói: “Đưa ta đến diện thánh, mau!”
...
Tuyên Đức môn, đông điện.
Leng keng một tiếng, một thanh chủy thủ đẫm máu bị ném dưới chân Ngu Linh Tê.
Tầm mắt Ninh Ân rơi vào thanh chủy thủ, trong mắt lóe lên một tia đỏ sẫm.
Kí ức của bảy năm trước hiện về trong đầu, cứ lởn vởn như một cơn ác mộng.
“Trong hai mẫu tử các ngươi, chỉ có một người có thể sống.”
Trong bóng tối vô tận, một giọng nói thương cảm của nữ nhân truyền đến: “Giết chết con trai ngươi, bổn cung sẽ cho ngươi sống.”
“Thanh chủy thủ này có quen không?” Phùng Hoàng hậu nhìn Ninh Ân.
Bà ta lộ ra vẻ mặt thương hại, như đang thưởng thức sự hấp hối giãy giụa của con mồi: “Năm đó mẫu tử các ngươi chỉ có một người có thể sống, thế nhưng Lệ phi không chút do dự mà đâm lưỡi dao vào ngực ngươi.”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngước mắt, không thể tin nhìn Ninh Ân.
Nàng nhớ lại câu chuyện mà Ninh Ân đã kể cho nàng khi ở trong nhà kho.
“Con sói lớn bắt được hai mẫu tử sói con, rồi ném một thanh chủy thủ trước mặt họ. Bọn họ nói với mẫu thân con sói con rằng giữa nàng và con trai nàng chỉ có một người được sống...”
Ngu Linh Tê đã từng hỏi Ninh Ân cái kết của câu chuyện là gì.
Khi đó hắn suy nghĩ hồi lâu, liền cười lạnh tự giễu: “Chắc mẫu thân con sói sẽ đâm chủy thủ vào ngực mình đi.”
Hắn hỏi ngược lại: “Trong chuyện cổ tích hầu như mẫu thân đều sẽ làm như vậy không phải sao?”
Ngu Linh Tê nhớ tới vết thương củ nhỏ hẹp ở ngực Ninh Ân, liền đau lòng không rõ nguyên nhân.
Ninh Ân không phải là đứa trẻ trong “Chuyện cổ tích”.
Hắn vẫn luôn sống trong địa ngục.
“Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Giọng nói của Hoàng hậu cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Linh Tê, lặp lại trò cũ: “Giết Tĩnh Vương, bổn cung sẽ để ngươi sống.”
Ngu Linh Tê chỉ nhìn Ninh Ân, đôi mắt đỏ ướt.
Phùng Hoàng hậu không chỉ muốn giết Ninh Ân mà còn dùng cách giết chết tâm hồn tàn bạo nhất… Bà đang tận hưởng khoái cảm tra tấn giết chóc đến phút cuối cùng!
Hô hấp Ngu Linh Tê kịch liệt run lên.
Cho dù là vừa rồi vọt vào điện truyền tin cho Ninh Ân cũng được, hay là bị đám loạn đảng cầm đao hiếp bức cũng thế, chưa bao giờ tâm trí nàng rối loạn như lúc này.
Ninh Ân cũng nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh như băng đen.
Ngu Linh Tê không biết cậu thiếu niên bảy năm trước đã phải đau đớn và tuyệt vọng như thế nào để đổi lấy Ninh Ân bình tĩnh và gần như tàn nhẫn trước mặt mình này.
Ngu Linh Tê run rẩy duỗi ngón tay ra cầm chủy thủ.
Ninh Ân vẫn lười biếng như cũ, nghiêng người nở một nụ cười dịu dàng.
“Khi ta chết, Linh Tê cũng được tự do.”
Ninh Ân thấp giọng cười nói: “Nếu như một đao này không giết chết ta, vậy đời đời kiếp kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế, Linh Tê chỉ có thể cột vào bên người bổn vương.”
Kẻ điên!
Tên điên này!
Ngu Linh Tê siết chặt ngón tay, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Nàng đột nhiên giơ tay lên, dùng hết sức không chút do dự đâm một nhát dao vào người tên Vũ Lâm vệ đang kề đao chế trụ cổ Ninh Ân!
——Đây là câu trả lời của nàng.
Chủy thủ sắc bén mang theo gió lạnh lướt trên bên tai, Ninh Ân sững sờ nhìn thiếu nữ mảnh mai mà dũng cảm trước mặt.
Ngu Linh Tê là bất ngờ trong bất ngờ nhất của thế cục này.
Nàng lựa chọn hắn.
Lần này, hắn không bị vứt bỏ.
Sau đó là một tiếng leng keng.
Tên Vũ Lâm vệ phản ứng lại, kinh hãi đến mức vội vàng giơ đao lên, đánh rớt chuỷ thủ trên tay nàng.
Chính là lúc này!
Ngu Linh Tê nắm chặt cổ tay lảo đảo một bước, quát lên: “Ninh Ân! Huynh còn muốn… Diễn tới khi nào!”
Thanh chủy bị đánh bay, chuẩn xác rơi vào trong tay Ninh Ân.
Hắn tiện đà trở tay vạch một đường về bên trái, hai tên Vũ Lâm vệ đi lên định bao vây bỗng chốc trừng lớn mắt, một dòng máu chảy ra từ cổ họng, ngay sau đó quỳ xuống như một con rối bị đứt chỉ.
Gần như cùng lúc, bên ngoài cổng Tuyên Đức, một vài mũi tên lông vũ phá không mà đến.
Dây thừng nối tháp đèn và cổng Tuyên Đức bị đứt đoạn, hàng trăm chiếc đèn lồng đung đưa như những ngôi sao rơi xuống hình thành một vòng cung, đập mạnh vào bức tường cung điện.
Tháp đèn lung lay sắp đổ, tia lửa vụn gỗ văng ra khắp nơi, như lưu huỳnh loạn vũ, thu hút sự chú ý của bá tánh và người gác cổng cung điện.
Ánh lửa lắc lư chiếu sáng bóng kiếm và máu trong điện, mọi người kinh hô, đội ngũ thủ hạ của Thôi Ám không khỏi hỗn loạn đội hình.
Tiếng trống vang như sấm, Trầm Phong và Chiết Kích di chuyển theo hiệu lệnh, mỗi người dẫn một đội tiến vào điện.
Nhân cơ hội này, Ngu Hoán Thần rút kiếm xông vào vòng vây, hét lớn: “Có thích khách, theo ta cứu giá!”
Ý thức được sự việc sắp bị bại lộ, Phùng Hoàng hậu chuyển động chuỗi hạt Phật trên tay.
Thôi Ám không ngăn cản người của Ninh Ân, nhất định là đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhìn thấy chóp mũi của Ninh Ân lại chảy máu, Phùng Hoàng hậu cũng không hề ham chiến nên đã rút lui khỏi cổng tây điện dưới sự hộ tống của cung nữ.
Khi nhìn thấy người của Ninh Ân cuối cùng cũng chạy đến hiện trường ứng cứu, trong lòng Ngu Linh Tê cũng thở ra một ngụm khí, cả người ngã xuống đất như thể mất hết sức lực.
Ninh Ân một tay nắm lấy eo nàng, hai mắt dán chặt vào gò má tái nhợt mang theo nước mắt, nhíu mày.
“Giết sạch.”
Ninh Ân lau khô ngón tay, sau đó cúi xuống nhấc cong đầu gối Ngu Linh Tê, ôm ngang cả người nàng lên, đi về chỗ trên sàn gạch sạch sẽ phía cửa cung điện.
Ngu Linh Tê vùi mặt thật chặt vào trong lồng ngực hắn, đầu ngón tay run lên vì lạnh.
Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Ninh Ân siết chặt vòng tay, hôn lên đỉnh đầu nàng.
“Không sao cả rồi, Tuế Tuế.”
Hắn nhẹ giọng nói, không để ý đến vết máu đang loang ra sau lưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT