Kiếm pháp của bọn người Thanh Tiêu đều là chiêu thức trong quân ngũ.

Ba tên hung đồ ném chuột sợ vỡ bình, đưa mắt nhìn nhau rồi trèo tường tẩu thoát.

Gió đã ngừng, bóng của những cành cây khô phản chiếu trên mặt nước đọng.

Ngu Linh Tê nín thở tiến về phía trước, nhìn chàng trai nằm bất động trên mặt đất qua chiếc mũ có rèm rũ sa với cảm xúc hỗn độn.

“Hắn chết rồi à?”

Thanh Tiêu tra kiếm vào vỏ, bước đến và lật người chàng trai áo đen đang nằm trong vũng máu lại.

Đối mặt với ánh mắt u ám của chàng trai, Thanh Tiêu bỗng buông tay ra, bất giác giật mình.

Chàng trai này có đôi mắt nguy hiểm như dã thú.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cảm giác hoảng sợ lạnh thấu xương ấy dần biến mất, chàng trai trước mặt yếu ớt đến mức tưởng chừng sẽ chết bất cứ lúc nào.

Thanh Tiêu kiềm chế sự kinh ngạc nhất thời, đứng dậy trình báo: “Hồi bẩm tiểu thư, hắn vẫn còn sống.”

Ngu Linh Tê thở nhẹ một hơi, không rõ là nhẹ nhõm hay là cảm giác gì khác.

Chàng trai nằm trên mặt đất, đầu hơi nghiêng về phía Ngu Linh Tê, mảng máu tươi trước ngực đã sẫm màu.

Ngu Linh Tê sực nhớ ra mục đích lần này, đôi tay đang cầm roi ngựa giật giật.

Tên điên ngông cuồng tự cao ở kiếp trước lúc này giống như một con chó bại trận, nằm sống dở chết dở trước mặt nàng.

Nếu ra tay vào lúc này, hắn thậm chí không còn sức để quay người né tránh...

Nhưng không hiểu vì lý do gì, dây roi trên tay bỗng chốc nặng thêm vài phần, khiến nàng không tài nào nhấc nổi.

Đôi mắt của Ninh Ân giống như một màn đêm tĩnh lặng, phản chiếu bóng dáng mảnh mai và xinh đẹp của Ngu Linh Tê, nhìn nàng không chớp mắt.

Ngu Linh Tê không thể diễn tả được ánh mắt ấy của hắn, nó tối đen tĩnh mịch, nhưng lại có sóng ngầm mãnh liệt.

Nàng biết rõ rằng hắn của lúc này không thể nhận ra mình, nhưng Ngu Linh Tê vẫn không ngăn được sự run rẩy, đôi mắt đó như một vòng xoáy cuốn lấy cảm xúc của nàng.

Những kí ức kiếp trước chợt ùa về tựa như đèn kéo quân, oan ức có, đau lòng có, phẫn nộ cũng có...

Gió lặng lẽ lướt qua, bàn tay đang nắm chặt roi ngựa, cuối cùng cũng buông thõng xuống.

Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy kiệt sức, nàng mím môi: “Thanh Tiêu, chúng ta đi thôi.”

Thanh Tiêu liếc nhìn thiếu niên đang nằm trên mặt đất, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, hắn cũng không hỏi gì thêm, lạnh mặt dẫn bốn tên thị vệ còn lại hấp tấp đuổi theo chủ tử.

Ngu Linh Tê không quay đầu nhìn lại nên không nhận ra thiếu niên nằm trên mặt đất đang nhìn chằm chằm về hướng nàng rời đi, chống thân mình từ từ đứng dậy.

Loạng choạng dựa vào bức tường bên đường, hắn cụp mắt, thu hồi đoản đao sắc bén đã ra khỏi vỏ. Luvevaland chấm co

Những con quạ trên những cành cây khô như nhể cảm nhận được luồng sát khí, hoảng sợ tung cánh bay đi.

Vừa rồi, chỉ cần nữ nhân ấy dám để lộ ra một chút ác ý nào, đoản đao trong tay của hắn sẽ lập tức đâm thủng chiếc cổ mảnh mai tinh tế của nàng.

Nhưng nàng không có.

Mà cũng lạ thật, trong cả hai lần gặp nàng, cảm xúc trong mắt nàng đều rất phức tạp, tựa như là sợ hãi, nhưng cũng giống như đang tức giận.

Nàng rõ ràng không thích hắn, nhưng lại muốn cứu hắn.

Đúng là thú vị, trên người nữ nhân đó đúng thật là còn rất nhiều bí ẩn chưa được khai quật.

Nghĩ đến đây, Ninh Ân lãnh đạm lau đi vết máu nơi khóe môi, vịn vào bức tường loang lổ bên đường, bước từng bước đuổi theo chiếc xe ngựa đơn điệu.

Xe ngựa rung lắc khiến Ngu Linh Tê đầy lo lắng.

Nàng tự hỏi có phải bản thân ngu ngốc quá rồi không, nàng rõ ràng hạ quyết tâm đánh người, nhưng lại vô tình thành ra cứu người.

Đánh một tiếng trống, tinh thần sẽ hăng hái; đánh hai tiếng trống, tinh thần sẽ suy giảm, nàng chắc thuộc vế thứ hai.

Khi đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nghe thấy Thanh Tiêu gõ vào thành xe ngựa.

“Tiểu thư, thiếu niên đó từ nãy đến giờ cứ theo đuôi chúng ta.”

Ngu Linh Tê lập tức ngồi thẳng người lên, vén rèm xe nhìn lại, Luvevaland chấm co, chỉ thấy Ninh Ân một tay ôm lấy vết thương trên ngực, một tay vịn vào bức tường đổ nát, loạng choạng đuổi theo sau chiếc xe ngựa.

Ngu Linh Tê không khỏi nhớ đến khi còn bé, nàng tiện tay cho một chú chó đen nhỏ ăn, vậy mà nó lại bám theo nàng cả nửa con đường, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Xe ngựa sắp sửa đi vào đường chính của thành Dục Giới Tiên, nơi đó người xe tấp nập, cứ bám theo thế này cũng không phải cách.

Thanh Tiêu mở miệng: “Tiểu thư, có cần thuộc hạ...”

Trực giác mách bảo Ngu Linh Tê không nên dính líu đến Ninh Ân nữa.

Nàng tàn nhẫn ngắt lời Thanh Tiêu: “Cho ngựa chạy nhanh hơn đi.”

Ngựa "hí" một tiếng, các lầu gác bên đường bỗng chốc bay vùn vụt về phía sau.

Bóng dáng của Ninh Ân dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ.

Cho đến khi bóng dáng bướng bỉnh của hắn hoàn toàn biến mất, Luvevaland chấm co. Ngu Linh Tê thở phào một hơi, có cảm giác như thể cuối cùng cũng có thể ngoi lên khỏi mặt nước để thở.

Lúc đi hết mình lúc về hết hồn.

Sau khi trở về phòng, Ngu Linh Tê không nói lời nào, chỉ ném dây roi lên bàn, sau đó vùi mặt vào trong chăn, úp mặt xuống giường rồi nằm bất động.

Phiền phức, đúng là phiền quá đi.

Nàng từ chối thừa nhận rằng mình đã mềm lòng, thất vọng nghĩ: Đúng là làm người ác cũng cần phải có thiên phú.

...

Vào cuối đông, tuyết rơi cả đêm, cả kinh thành đều bị bao phủ trong lớp tuyết dày đặc.

Hương hỏa ở Từ Ân tự là linh nhất.

Trước đó, Ngu phu nhân định nhân cơ hội này đến Từ Ân tự cúng trả lễ, nào ngờ vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên đau đầu, không thể ra gió, mặt mày liền cau có lo lắng.

Trước đó, bà đã từng đến Từ Ân tự cầu nguyện, cầu xin Phật tổ phù hộ cho tướng công và hài tử đang “bệnh nặng chưa tỉnh” của bà mau chóng bình phục.

Nay tâm nguyện đã thành, chuyện lễ Phật không thể chậm trễ.

“Thôi thì cứ để nữ nhi thay nương đi trả lễ.” Sau khi Ngu Linh Tê hầu hạ mẫu thân uống thuốc xong liền mở miệng đề xuất ý kiến.

Vừa hay nàng cũng muốn đi cầu thần khấn Phật để đuổi tà, đuổi nạn, đuổi cả tên Ninh Ân kia luôn.

“Cũng được. Hoa quả nhang đèn ta đã cho người chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Luvevaland chấm co. Đợi huynh trưởng con xong việc trở về, bảo nó đưa con đến Từ Ân tự.”

Ngu phu nhân trông có vẻ hơi phờ phạc, nhưng đôi mắt vẫn rất hiền từ sáng ngời, bà dặn dò con gái: “Những ngày này tuyết rơi dày đặc, nhớ phải chú ý an toàn.”

Ngu Linh Tê cười nói: “Nữ nhi đã ghi nhớ.”

Vào đúng giờ Dậu, trời vừa sụp tối, phố đã lên đèn.

Những ngọn đèn uốn lượn trong khắp kinh thành phản chiếu màu sắc của những bông hoa tuyết, đẹp đến không thể tin được.

Chiếc xe ngựa của Ngu phủ chạy vào con phố Vĩnh Nhạc rộng rãi, vượt qua một chiếc xe ngựa sang trọng khác.

Gió vén tấm rèm hoa lên, Ngu Linh Tê thoáng nhìn thấy cỗ xe lướt qua, không khỏi sửng sốt: Nàng đã từng nhìn thấy chiếc xe ngựa đó trước cổng Đấu trường thú ở thành Dục Giới Tiên.

“Sao vậy?” Ngu Hoán Thần quơ tay qua lại trước mặt nàng.

Ngu Linh Tê định thần lại, cho rằng có lẽ chỉ là trùng hợp, nàng lắc đầu nói: “Không có gì.”

Chiếc xe ngựa sang trọng rẽ vào một góc, men theo vỉa hè phường Vĩnh Ninh đi hơn trăm trượng rồi dừng lại trước một khoảng sân hẻo lánh.

Cỗ xe hạ xuống, một tên nam nhân béo mặc áo gấm từ bên trong bước ra, đó là Tây Xuyên quận vương Ninh Trường Thụy, người đã từng xuất hiện trước cổng Đấu trường thú.

Ninh Trường Thụy quanh năm chìm đắm trong tửu sắc, lại thích chém giết, phủ đệ này là nơi gã ta mua để giam giữ nô tỳ và thê thiếp, là một nơi yên tĩnh cách xa kinh thành sầm uất do gã ta đặc biệt chọn.

Cả người gã ta nồng nặc mùi rượu, cầm quả óc chó đồ chơi trong tay, giẫm vào lưng của tên nô lệ đang quỳ rạp dưới đất để bước xuống.

Tuyết đọng trong sân không ai dọn dẹp, Ninh Trường Thụy suýt chút nữa trượt chân ngã, gã ta đang định tức giận, đột nhiên nghe thấy âm thanh du dương của tiếng đàn từ đại sảnh vọng đến. Luvevaland chấm co

Trong số thê thiếp của gã ta chỉ có một người có thể đàn được âm thanh như vậy, đó chính là một nữ nhân chân yếu tay mềm.

Trên gương mặt màu đỏ tím của Ninh Trường Thụy nở nụ cười dâm đãng, gã ta không thể chờ đợi thêm nữa, xua tay đuổi đám tùy tùng của mình đi, sau đó đẩy cửa ra với một hơi thở nặng nề, hét lớn: “Các nương tử của ta, bao lâu không gặp, ta đã sắp...”

“Bẹp!” một tiếng, vừa bước qua cửa đã cảm thấy trơn trượt và nhớp nháp.

Nụ cười của gã ta đông cứng lại, cúi đầu nhìn xuống chân mình, ngay lập tức hốt hoảng.

Là máu! Nhiều máu quá!

Những cành dương liễu mơn mởn tung bay trong gió, để lộ xác của những tên thị tòng nằm ngổn ngang trên mặt đất, còn ái thiếp thanh tú của gã ta thì đang ngồi trong biển máu, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ kinh hãi.

Một con dao găm sắc bén gác ngay cổ của cô ta.

Một thiếu niên áo đen khoanh chân ngồi trên ghế thái sư, một tay chống thái dương, tay kia cầm dao găm đẩy về phía trước, ngước mắt lên nói: “Đàn tiếp đi.”

Sau một tiếng thút thít, tiếng đàn lại một lần nữa vang lên ngắt quãng.

“Thời tiết hôm nay quả thật rất thích hợp để nghe nhạc.”

Tư thế của Ninh Ân vẫn như cũ, vẻ lạnh lùng và bình tĩnh hoàn toàn khác với lúc ở Đấu trường thú, hắn bỗng nhìn về phía tên Tây Xuyên quận vương sắc mặt xanh mét kia, cong môi cười nói: “Không phải sao, nhị đường huynh?”

Ninh Trường Thụy đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn say, nghiến chặt răng.

“Là ngươi.” Ninh Trường Thụy nhìn xung quanh một lượt, xác định thiếu niên đơn thương độc mã đến phủ đệ của hắn, vẻ sợ hãi trong mắt liền chuyển sang vẻ khinh bỉ.

Cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử thối mình đầy thương tích, đã vậy còn bị trúng độc, có thể đánh bại mấy chục nô lệ mà gã ta đã dày công nuôi dưỡng sao?

“Ta vốn định để ngươi chết quách luôn ở Đấu trường thú, nhưng nào có ngờ số ngươi lại lớn như vậy, còn năm lần bảy lượt trốn thoát.”

Nghĩ đến đây, Ninh Trường Thụy vừa nghịch quả óc chó vừa chế nhạo: “Trốn rồi thì thôi đi, còn dám đến tận phủ của bổn vương tìm cái chết! Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!”

Gã ta vung tay lên, mười tên nô lệ thân cận ngay lập tức cầm kiếm chạy đến bao vây thiếu niên.

Dây đàn “tách” một tiếng liền đứt lìa, âm thanh đột ngột kết thúc.

Gió u ám thổi qua, cánh cổng của biệt viện lập tức đóng sầm lại, trên mặt đất phủ đầy vết máu.

Cùng lúc đó, trước cổng Từ Ân tự.

Cao tăng đốt đèn tụng kinh, muôn ngàn ngọn đèn dầu sáng bừng lên, tỏa sáng như biển sao, có sự sống động mà ban ngày không tài nào có được.

Ngu Hoán Thần cầm hoa quả nhang đèn, dìu muội muội y xuống xe, tiện thể trêu chọc nàng: “Mau cầu một mối nhân duyên đi, để Bồ tát phù hộ Tuế Tuế nhà ta tìm được một lang quân như ý.”

Ngừng một chút, y ghé vào lỗ tai nàng: “Tốt nhất, là họ Tiết.”

Vốn nghĩ rằng gò má của muội muội mình sẽ ửng hồng như thường lệ, nhưng nào ngờ Ngu Linh Tê chỉ liếc nhìn y rồi cười phản bác: “Vẫn là nên giúp huynh trưởng cầu một mối nhân duyên trước, tốt nhất là một nữ lang yểu điệu am hiểu tri thức lễ nghi.”

Sau khi bị chọc trúng chỗ đau, Ngu Hoán Thần liền im bặt.

Khi y vừa tròn mười tám tuổi từng được phụ thân, mẫu thân và bà mai định cho một mối hôn sự.

Cô nương ấy xuất thân thư hương thế gia, bằng tuổi với Ngu Linh Tê, là một cô nương xinh đẹp, dịu dàng ít nói.

Tuy nhiên, Ngu Hoán Thần trước giờ chỉ thích kiểu nữ tử giang hồ tính tình thẳng thắn bộc trực, không thích loại khuê tú õng ẹo hay khóc của các tiểu thư khuê các, vậy nên y rất không hài lòng với mối hôn sự này.

Ngu Linh Tê biết rằng kiếp trước huynh trưởng lấy cớ trận chinh chiến phương Bắc để tránh né mối hôn sự này, nhưng y đã một đi không trở lại, Luvevaland chấm co, sau đó nghe nói rằng cô nương ấy không muốn hủy hôn tái giá, dưới sự tức giận cô nương ấy đã cắt tóc xuất gia làm ni cô...

Ngu Linh Tê chắp tay trước tượng Phật khổng lồ xe tay lại, thành kính vái lạy.

Ở kiếp này, cầu mong mọi điều dang dở sẽ được viên mãn.

...

Gió thổi những bông tuyết bay khắp bầu trời, sau đó rơi xuống biệt viện phường Vĩnh Ninh.

Trong chốc lát, nó đã bao trùm khắp mảng máu đỏ sẫm như bùn trước bậc thềm.

Trên cửa sổ giấy điểm một vệt máu đỏ, tiếp theo là âm thanh một thân thể cao to cường tráng ngã mạnh xuống đất.

Tên nô lệ bị ngã có khuôn mặt đen sạm, trên trán còn có một vết sẹo đáng sợ, hắn ta chính là tên cầm đầu đã ám sát hắn trong “sào huyệt” trước đó.

Ninh Ân ngồi xổm xuống, lấy ra một bức mật thư đẫm máu trên người tên nô lệ.

Khi hắn mở nó ra, trong đôi mắt u ám của hắn chợt loé lên một tia tịch mịch: Bên cạnh hắn quả nhiên có nội gián, tên đó đã nội ứng ngoại hợp với con lợn ngu ngốc này.

Năm ngón tay siết chặt nhau, mật thư lập tức biến thành những mảnh vụn rơi ra khỏi kẽ tay.

Ninh Ân đá vào cái xác dưới chân hắn, Luvevaland chấm co, tháo chiếc khuyên bằng sắt trên cổ hắn ta ra, để dưới nắng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cởi hàng chục chiếc khuyên sắt tương tự như vậy trên eo của mình xuống, rồi gắn chúng lại với chiếc khuyên mà hắn vừa lấy được.

Trên bậc cửa, có một tên đàn ông béo nằm bê bết máu, tay chân vặn vẹo trong một tư thế kỳ lạ.

Ba mươi phút trước, gã ta còn đang chế giễu Ninh Ân tự tìm chết, ba mươi phút sau, tay chân gã ta đã bắt đầu vặn vẹo, rồi bị ném vào vũng máu, không thể kêu la hay cử động gì.

Thật ra Ninh Ân đã thêm khói độc vào lư hương từ trước, chỉ là do mùi máu tanh trong phòng quá nặng nên không ai phát hiện ra.

Tất cả các cao thủ của phủ đệ đều bị giết sạch dưới tay của thiếu niên này!

Hai mắt Ninh Trường Thụy xen lẫn sợ hãi và oán hận, cứ như vậy nhìn thiếu niên áo đen mang dây khuyên bằng sắt dính máu, thong thả bước tới trước mặt gã ta, sau đó nghiêng người xuống.

“Mười ba người mà ngươi phái tới để giết ta đều nằm đây hết rồi.”

Vết máu trên lông mày như tô điểm thêm gương mặt tái nhợt của Ninh Ân, hắn vừa thả lỏng ngón tay mảnh khảnh, mười ba chiếc khuyên sắt “leng keng” rơi xuống trước mặt Ninh Trường Thụy, cười vô hại: “Ngươi đếm thử xem?”

Thân hình đầy đặn của Ninh Trường Thụy run lên dữ dội, máu từ miệng trào ra.

“Ngươi... Giả vờ sao? Tại sao...”

Ninh Ân thản nhiên lau vết máu trên tay, nói tiếp: “Tại sao thân thủ của ta tốt như vậy, sao trước đây lại bị ngươi giày vò đến khổ sở như vậy?”

Dường như nhớ ra một chuyện vui gì đó, hắn liền bật cười: “Thật ra hôm đó ở thành Dục Giới Tiên, ta suýt nữa đã không chống đỡ nổi nữa. Nhưng nếu không lấy thân mình làm mồi nhử, thì làm sao ta có thể một lưới bắt gọn cả lũ được chứ? Câu cá mà, nếu không kiên nhẫn một chút sao mà được.”

Ninh Trường Thụy trợn to mắt, mọi chuyện đều có lý giải hợp tình hợp lý.

Con mồi tưởng chừng yếu ớt hoá ra lại là kẻ đi săn hung ác nhất.

“Không, không phải ta...” Ninh Trường Thụy chật vật phun ra mấy chữ đứt quãng, vội vàng giải thích.

“Đương nhiên ta biết kẻ chủ mưu phía sau không phải ngươi. Luvevaland chấm co. Một tên ngu như heo lại dễ đối phó như nhà ngươi chỉ thích hợp làm công cụ để cho người khác lợi dụng mà thôi.”

Ninh Ân bước đến chiếc đàn cổ dính đầy máu, ngón tay mảnh khảnh lướt qua dây đàn, gảy vài âm điệu: “Nhưng như vậy thì có liên quan gì? Đêm nay ta chỉ muốn, giết ngươi mà thôi.”

Ninh Trường Thụy bắt đầu hối hận, run rẩy nói: “Nếu như ngươi đã biết hết rồi, vậy thì, tha cho ta đi, ta, ta có thể... Xem như ngươi chưa từng đến đây...”

“Được thôi, đường huynh, hãy trả lời ta một câu.”

Ninh Ân gảy dây đàn, cười hỏi: “Nữ nhân ấy là ai?”

Ninh Trường Thụy sửng sốt một lúc, mơ hồ nói: “Nữ... Nữ nhân nào?”

Một tiếng rung lên, bàn tay tuốt dây dừng lại.

“Lúc ở chợ đen, nàng cầm đơn thuốc chỉ có ta mới biết. Lúc ở sào huyệt, nàng xuất hiện quá mức kịp thời.”

Hắn nhìn một cái rồi nói: “Cũng đừng nói, đó chỉ là trùng hợp.”

Sự việc xảy ra khác thường, ắt có điều kỳ lạ, Ninh Ân chưa bao giờ tin vào chuyện trùng hợp như vậy.

Hơn nữa, ai cũng muốn hắn chết, ai lại vô duyên vô cớ cứu hắn chứ?

“Ta không biết ngươi... Ngươi đang nói ai...”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Ân lướt qua, tảng thịt trên người Ninh Trường Thụy bất giác run lên, nức nở nói: “Ta không có gạt ngươi! Ta thật sự... Thật sự không biết!”

Chẳng lẽ sự xuất hiện của nàng thật sự chỉ là trùng hợp?

Không thể, hắn chưa bao giờ nói cho ai biết công thức bí mật của Cửu U Hương.

Hắn lắc đầu một lúc.

Nhưng trong một phút lơ là, hắc y nhân đang “chết” trong đống xác chết đột nhiên mở mắt ra, nhảy dựng lên, móng vuốt sắt trên tay lập tức tấn công về phía Ninh Ân!

Nhưng thân thể Ninh Ân đã cảm nhận được sát khí sớm hơn hắn ta một bước, theo bản năng giơ đoản đao lên chặn lại.

“Keng” một tiếng, tia lửa xẹt ra bốn hướng.

Ninh Ân nghe thấy tiếng xương gãy phát ra từ cổ tay phải của mình, tiếp theo là ngực đau nhói dữ dội, con dao găm bỗng chốc tuột khỏi tay.

Hắn phản ứng nhanh chóng, xoay người giải phóng sức mạnh, Luvevaland chấm co, đồng thời tuốt con dao găm trong tay trái ra khỏi vỏ, xẹt qua cổ hắc y nhân.

Tên đó bỗng sững lại, một dòng máu mỏng trên cổ họng ứa ra, trợn to mắt ngã xuống đất, hoàn toàn im bặt.

Dòng máu đỏ tía đặc quánh trào ra từ dưới xác chết, rất nhanh một mảng sẫm màu rộng lớn xuất hiện trên gạch lát sàn.

Ninh Ân lắc lắc tay phải, cổ tay không còn chút sức lực nào, buông thõng xuống. Hắn quan sát cổ tay bị sưng tấy trong chốc lát, rồi kết luận: “Chậc, bị trật khớp rồi.”

Sau đó hắn bóp cổ tay mình rồi vặn nó lại, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” nhỏ, xương cổ tay vừa bị trật đã được trả về vị trí ban đầu.

Từ đầu đến cuối, Ninh Ân không hề chớp mắt, tựa như là một khúc gỗ không biết đau.

Hắn cúi xuống dùng tay trái đang lành lặn của mình xách cổ áo phía sau của tên hắc y nhân lên. Luvevaland chấm co. Hắn chỉ cần dùng một tay liền có thể nhẹ nhàng xách cơ thể nặng tầm hai trăm cân ấy lên, sau đó “uỵch” một cái ném nó đến trước mặt Ninh Trường Thụy.

Dường như vẫn chưa hài lòng, hắn sờ cằm, điều chỉnh lại tư thế, khiến Ninh Trường Thụy mặt đối mặt với cái xác.

Tiếp theo, Ninh Ân nhặt con đao găm rơi trên mặt đất lên, đặt tay cầm vào bàn tay bị vặn gãy của Ninh Trường Thụy, để gã ta cầm nó.

Đôi mắt mờ đục của Ninh Trường Thụy chứa đầy sợ hãi và bối rối.

Nhưng chẳng mấy chốc, rất nhanh gã ta đã hiểu được ý đồ của Ninh Ân.

“Nô lệ ở phủ Tây Xuyên quận vương tạo phản, cố tình giết chủ tử rồi đào thoát, sau một hồi quyết đấu, nô lệ và Tây Xuyên quận vương đã đồng quy vu tận...”

Ninh Ân chậm rãi cầm lấy chân đèn trên bàn, cúi người cười nói: “Đây là kết cục ta giúp đường huynh sắp xếp, đường huynh hài lòng chứ?”

Ánh nến rực rỡ soi sáng gương mặt thon gầy xinh đẹp của hắn, nhưng Ninh Trường Thụy lại vặn vẹo thân hình mũm mĩm như thể nhìn thấy ác ma.

Nhưng tay chân đã bị gãy, dù có vùng vẫy thế nào cũng không cử động được.

Gã ta thậm chí không tài nào ném bỏ con dao găm trên tay được.

Ninh Ân ngắm nhìn ánh mắt tuyệt vọng của gã ta, rồi từ từ thả chân đèn trong tay ra trong tiếng hét hoảng hốt của Ninh Trường Thụy.

“Xoảng” một tiếng, ánh nến nhanh chóng men theo tấm rèm lan ra, trong phút chốc nhấn chìm toàn bộ xà nhà.

Trong ánh lửa cuồn cuộn ngất trời, sức nóng tỏa ra khắp nơi, nụ cười anh tuấn của Ninh Ân cũng dần trở nên méo mó.

Đại sảnh vương phủ bốc cháy dữ dội, Ninh Trường Thụy rên rỉ thảm thiết.

Nhưng có tác dụng gì chứ? Luvevaland chấm co. Gã ta chỉ có thể giương mắt nhìn ngọn lửa bén vào quần áo của gã ta, thiêu rụi da thịt và cuối cùng nuốt chửng luôn cả cơ thể.

Hôm nay gió lớn, đợi khi có người phát hiện ra, mọi thứ đã bị thiêu rụi thành tro bụi.

Ninh Ân bước ra khỏi sân, vươn vai một cái. Ngước mắt nhìn, những mảnh trắng mịn từ từ bay xuống.

Tuyết rơi rồi.

“Tuyết rơi thật tốt, có thể chôn vùi hết thảy đám rác rưởi kia...”

Ninh Ân chưa kịp nói xong, hắn đột nhiên che miệng rồi phun ra một ngụm máu.

Màu máu đỏ tươi chảy qua từ những ngón tay nhợt nhạt của hắn rồi nhỏ giọt xuống nền tuyết, màu đỏ hơn cả những ngọn lửa quái dị phía sau hắn.

Sau cú đánh lén vừa rồi, hắn đã bị nội thương nghiêm trọng, chống đỡ được đến lúc này đã là cực hạn.

Tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, những bông tuyết đang bay không ngừng chồng chéo lên nhau, nhưng hắn chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, cứ cách vài bước, máu tươi lại từ mũi và miệng trào ra. Luvevaland chấm co

Hắn đi đường tắt về phía thành Dục Giới Tiên.

Không thể ở lại thành Dục Giới Tiên lâu hơn được nữa, vì sự an toàn, bắt buộc phải thiêu rụi tất cả, thiêu rụi sạch sẽ...

Tiếng chiêng trên phố Vĩnh Nhạc dồn dập, ngọn lửa bập bùng bùng lên ngút ngàn.

Các quan binh lui tới như ngựa phi nước đại, hô hoán kêu gọi người đến dập lửa.

Xe ngựa mà Ngu Linh Tê ngồi về phủ bị chặn trên đại lộ, không thể di chuyển dù chỉ là một chút.

“Ở đâu lại bùng lên ngọn lửa lớn như vậy?” Ngu Hoán Thần nhảy ra khỏi xe ngựa, hỏi.

Thanh Tiêu lao ra khỏi đám đông, thở hổn hển nói: “Thiếu tướng quân, ngọn lửa bùng lên ở sân phủ đệ của Tây Xuyên quận vương, ngọn lửa quá dữ dội đã khiến toàn bộ đường phố bị phong tỏa.”

Đêm nay gió rất mạnh, nếu không khống chế được ngọn lửa, e rằng sẽ thiêu rụi toàn bộ phường Vĩnh Ninh.

Trong tiềm thức, Ngu Hoán Thần tiến lên một bước rồi dừng lại, nhìn về phía muội muội trên xe ngựa: “Tuế Tuế, muội...”

Khi Ngu Linh Tê thấy huynh trưởng nàng định nói gì đó, nàng biết rằng y sẽ không tài nào ngồi yên trước tình cảnh như vậy.

Thế là nàng vén tấm màn che lên, mỉm cười bất lực nói: “Huynh trưởng đi giúp dập lửa đi, muội có thị vệ trông chừng, có thể tự về được.”

Ngu Hoán Thần nghe vậy mới yên tâm lên ngựa, hét to: “Thanh Tiêu, đưa ta lệnh bài để điều động binh lực, dùng hết sức dập lửa!”

Nói xong, y vung roi rồi phi nước đại về phía ngọn lửa.

Ngu Linh Tê nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của huynh trưởng mình đang đi ngược lại trong làn tuyết dày, trong lòng khẽ rung động.

Y vẫn hăng hái nhiệt tình như kiếp trước.

“Tiểu thư, không thể đi theo hướng đường Vĩnh Ninh được nữa, nên phải đi đường vòng qua phố Thái Bình để trở về phủ.” Thị vệ dắt ngựa nóng nảy, từ ngoài xe vọng vào báo cáo.

Phố Thái Bình?

Đó chẳng phải là nơi tiếp giáp với thành Dục Giới Tiên sao?

Ngu Linh Tê khống chế không nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, hạ rèm xuống nói: “Vậy đi thôi.”

Phố Thái Bình.

Ninh Ân loạng choạng, cuối cùng không trụ nổi thương tích, cắm đầu xuống nền tuyết.

Có thể là do nhiệt độ trong cơ thể mất đi, hắn không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn nằm ngửa ra, nhìn tuyết lông ngỗng rơi ồ ạt, mỹ lệ, thê lương.

“Xùy...”

Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua đã phát hiện ra hắn nên vội vàng dừng lại, con ngựa không dừng kịp liền “hí” lên một tiếng.

Có người cầm đèn giẫm lên tuyết mà đi đến, chần chừ rồi hét lên: “Là ai đang cản đường phía trước?”

Chiếc đèn lồng lắc lư trên xe ngựa, hai chữ “Ngu phủ” lờ mờ hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play