Có lẽ là canh thuốc tối hôm qua có tác dụng giảm đau an thần, nên lúc mở mắt nàng không những không khó chịu mà tinh thần lại còn rất sảng khoái.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng. Bên cạnh kệ rửa, Ninh Ân để trần thân trên vắt một chiếc khăn bông trắng tinh.
Nước lạnh trong suốt từ giữa xương ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn chảy ra, kèm theo tiếng vang tí tách. Như thể trên tay bị thứ gì đó vấy bẩn, hắn chuyển động bàn tay, tỉ mỉ lau chùi một lúc lâu.
Khi dùng sức, gân trên mu bàn tay cùng cơ bắp ở vai và cánh tay hắn đều nổi lên tựa như được điêu khắc từ một khối ngọc lạnh cao cấp nhất. Tóc đen xõa tung, mang theo một chút sương mù ẩm ướt.
Trong lúc bàng hoàng Ngu Linh Tê nhận ra, hơn nửa năm trôi qua, thân hình Ninh Ân đã không còn gầy gò xanh xao nữa, mà trở nên cường tráng giống như kiếp trước. Mỗi một khối cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh chờ được phát ra ngoài.
Hắn vừa từ bên ngoài trở về sao?
Trong khi nàng nghĩ ngợi, Ninh Ân đã lau sạch tay, cầm xiêm y trên giá gỗ mặc vào.
Mặc dù vẫn là áo choàng màu tuyết nhưng có chút khác biệt nhỏ so với chiếc tối qua.
“Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê ngồi dậy, giọng nói sau khi vừa thức giấc vẫn còn khàn khàn, nhẹ nhàng và mềm nhũn: "Cả đêm hôm qua huynh không ngủ sao? Đi đâu vậy?"
Ninh Ân bình thản buộc thắt lưng, lại vắt sạch một chiếc khăn tay bằng những ngón tay đã ngâm nước đến trắng bệch. Hắn đi tới chỗ cái ghế bên cạnh giường ngồi xuống, bắt chéo hai chân nói: "Đi thắp đèn lồng."
Ngu Linh Tê khó hiểu: "Thắp đèn lồng?"
"Thắp hơn tám mươi cái, rất đẹp."
Ninh Ân cúi đầu cười rồi đắp khăn ướt lên khuôn mặt buồn ngủ lười biếng của Ngu Linh Tê.
Bị che đi tầm mắt, Ngu Linh Tê nhớ tới những "Thiên Đăng" và "Mỹ Nhân Đăng" ở kiếp trước, rồi lại nhớ tới bộ dáng khi lau tay của hắn vừa rồi, đại khái có thể đoán ra đêm qua hắn đi làm cái gì.
Ngu Linh Tê không truy vấn quá nhiều, chỉ gỡ chiếc khăn tay ướt át trên mặt xuống, ngoan ngoãn lau hai má.
Thấy Ninh Ân vẫn nhìn mình, nàng suy nghĩ một chút, sau đó cười mỉm nói: "Nếu huynh thích đèn, vậy đêm thất tịch chúng ta có thể đi thả đèn cầu nguyện."
Đuôi mắt Ninh Ân khẽ nhíu lại.
Hắn biết Ngu Linh Tê đã đoán ra. Vốn tưởng rằng sẽ thấy được sự chán ghét hoặc thất vọng trên mặt nàng, không ngờ lại đợi được một câu nói hời hợt như vậy.
Nếu nàng đã không ngần ngại dùng thiện ý lớn nhất để hóa giải hiềm khích vậy thì Ninh Ân cũng thuận theo. Các khớp ngón tay gõ vào tay vịn ghế cũng dần dần dịu lại.
Ngu Linh Tê chỉ có một tay bèn sử dụng một tay. Động tác lau mặt của nàng chậm rãi mà tỉ mỉ, vải bông trắng tinh lau qua từng chút từng chút trên gò má trắng trẻo như tuyết, dọc theo cằm đến xương quai xanh xinh đẹp, sau đó dừng lại.
Đầu ngón tay đang gõ trên ghế của Ninh Ân chậm lại, ánh mắt cũng dừng lại theo.
"Lau xong rồi." Nàng cẩn thận gấp lại khăn tay, đặt bên giường.
Ninh Ân nhìn nàng một lát rồi nghiêng người cầm lấy lọ thuốc nhỏ đã để trên bàn từ lâu: "Tiểu thư nên đổi thuốc rồi. ”
Ngu Linh Tê đưa tay ra nhận, nhưng Ninh Ân lại thu tay, giữ lọ thuốc trong tay rồi từ từ chuyển động.
Ngu Linh Tê thấy hắn không có động thái gì một lúc lâu, lại nhìn vết thương nằm ở một chỗ rất khó chạm đến trên cánh tay mình, cuối cùng cũng hiểu được ý hắn.
Nàng mất một lúc để thuyết phục bản thân mình, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền huynh."
Nàng mở dây buộc ra, dừng một chút mới tiếp tục kéo áo lụa mỏng bên trái xuống tới khuỷu tay, để lộ ra bờ vai và cánh tay trắng như tuyết, cùng với chiếc kha tử(1) màu hồng hạnh được thêu một cách ngay ngắn chỉnh tề.
Bởi vì làn da trắng nõn mềm mại nên vết thương trên cánh tay càng nổi bật hơn, khiến người ta đau lòng.
Ninh Ân cởi nút thắt băng vải, giọng nói có hơi khàn khàn: "Nhịn một chút."
Vảy máu của vết thương và băng vải dính lại với nhau, khi tách ra có hơi đau một chút.
Ngu Linh Tê co hai chân lại, đặt cằm lên đầu gối, cau mày đau đớn.
Ninh Ân xử lý vết thương xong thì dùng ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên vết thương của nàng: "Thuốc này có thể xóa sẹo liền da, sẽ không để lại sẹo cho tiểu thư."
Thuốc mỡ châm chích, cả người Ngu Linh Tê căng ra, xương quai xanh lõm xuống tạo độ cong vô cùng xinh đẹp. Nàng cắn môi không nói gì.
Liếc nhìn bộ dáng mí mắt run rẩy đáng thương của nàng, Ninh Ân mím môi lại, thổi nhẹ lên vết thương sưng đỏ đã đóng vảy của nàng.
Luồng khí ấm áp thổi qua khiến Ngu Linh Tê đột nhiên run lên.
Ninh Ân nhướng mắt, mái tóc đen nhánh rủ xuống từ sau tai quét qua bàn tay đang chống ở mép giường của Ngu Linh Tê.
“Đau sao?” Hắn hỏi.
Ngu Linh Tê cố nhịn không để mình run rẩy, lắc đầu giọng khàn khàn nói: "Ngứa."
Ninh Ân giống như phát hiện ra một bí mật thú vị, cúi đầu buồn cười.
Luồng khí thở ra lướt qua vết thương của nàng như lông vũ xoa dịu cơn đau rát.
"Không được cười."
Ngu Linh Tê siết chặt chăn đệm. Nàng luôn cảm thấy vẻ mặt hắn đùa giỡn mình giống như đang đùa giỡn một con mèo, không thể không cảm thấy bất lực nói: "Chẳng lẽ không có lúc nào huynh là sợ ngứa à?"
Hỏi xong nàng mới phản ứng lại, Ninh Ân đích xác là không sợ ngứa, thậm chí cũng không sợ đau.
Nàng đang buồn rầu, lại nghe Ninh Ân nói: "Cũng có lúc sợ ngứa."
Ngu Linh Tê kinh ngạc đến nỗi ngay cả đau cũng quên mất, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn.
"Ở đâu?" Nàng nghi ngờ.
Rõ ràng ở cả hai kiếp, nàng đều không biết Ninh Ân có điểm yếu là sợ ngứa.
Ninh Ân ngước mắt nhìn mi mắt như nét mực của nàng rồi lại chậm rãi băng bó. Mãi sau đó hắn mới nâng ngón tay có mùi thuốc lên, nhẹ nhàng chạm khóe mắt nàng.
Vừa thấy ánh mắt như móc câu của nàng, trái tim hắn liền cảm thấy rất ngứa ngáy.
Ngu Linh Tê nhắm mắt lại, cảm nhận được ngón tay hắn vừa chạm vào liền rời đi thì mở mắt ra.
Do dự một lúc, nàng nghĩ: Chạm vào mắt...Là có ý gì?
…
Quang Trạch Môn, Sở Ảnh Vệ.
Ninh Đàn vội vàng chạy tới nhìn những tấm vải trắng che phủ thi thể đầy đất. Kinh ngạc trong mắt hắn dần dần hóa thành sự hoảng sợ.
Nỗi hoảng sợ này cũng không phải chỉ đến từ cái chết, mà là một loại khủng hoảng khi trơ mắt nhìn lực lượng của người khác áp đảo lực lượng mình. Một Thái tử không có lực lượng tâm phúc của mình thì chẳng qua cũng chỉ là một con rối gỗ, vừa đẩy là lập tức ngã quỵ.
Huống hồ, hắn ta bây giờ không còn là hoàng tử duy nhất của vương triều Đại Vệ nữa.
Ninh Đàn lui về phía sau một bước, giẫm vào vũng máu trơn trượt, lảo đảo kéo vạt áo Thôi Ám.
"Là ai đã làm? Cô phải làm gì đây?"
Hai mắt hắn ta đỏ bừng, bất lực và suy sụp: "Không phải ngươi là người thông minh nhất sao, Thôi Ám? Ngươi đi bắt sống hung thủ đến cho ta, ngay lập tức! Ngàn đao xẻo thịt!"
Thôi Ám mặc cho hắn ta túm cổ áo, không nhúc nhích.
Ninh Đàn tự mình rống lên một trận, sau đó trong sự im lặng vô tận hiểu được: Ảnh vệ của hắn ta đã chết, không ai thật sự trung thành với hắn ta.
Thôi Ám là người của mẫu hậu, nhà họ Tiết trung thành với Đông cung chính thống chứ không phải Ninh Đàn hắn.
Ninh Đàn ngơ ngác buông tay. Vây cánh đang bị người ta cắt bỏ từng chút một mà hắn ta ngoại trừ kêu rên cũng không làm được gì.
Thôi Ám nhíu mày vuốt phẳng vạt áo, chậm rãi nói: "Nương nương bảo điện hạ lui về Đông cung, tạm thời tránh đi."
Mẫu hậu… Đúng vậy, hắn ta vẫn còn có mẫu hậu.
Không có mẫu thân nào không yêu thương con mình, bà nhất định sẽ vì mình mà giữ vững ngôi vị Thái tử.
Ninh Đàn hồn bay phách lạc lên xe kéo, vội vàng đi về phía Khôn Ninh cung.
Thiên điện, Hoàng hậu đang nhắm mắt dưỡng tâm.
Nghe Thái tử vào điện thỉnh an, bà cũng không ngước mắt lên mà chỉ nói: "Không phải bảo thái tử hãy chờ ở Đông cung đi sao?"
“Mẫu hậu, xin người giúp nhi tử!”
Ninh Đàn hoảng sợ quỳ xuống như lúc còn bé kéo ống tay áo Hoàng hậu khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Chuyện của Ảnh Vệ sở, bổn cung đã nhận được tin tức. Con thân là Thái tử lại nuôi dưỡng tư binh vốn đã phạm vào điều kiêng kị, cho nên vì kế hoạch hiện tại hãy xử lý sạch sẽ hậu quả, không được để lại manh mối.”
Hoàng hậu nhắm mắt bình thản nói: "Trở về đi, sắp tới đây không cần đến thỉnh an."
"Mẫu hậu, nhi thần là Thái tử cũng không phải tù nhân, trốn trong Đông cung có khác nào một Thái tử đã bị phế đâu chứ?"
Trong lòng Ninh Đàn không cam tâm, nói đến chỗ kích động liền không biết lựa lời: "Mặc dù có nhiều lời đồn đại nói người không phải mẹ ruột của nhi thần, khiêu khích quan hệ mẹ con của chúng ta nhưng nhi thần chưa bao giờ tin tưởng… Cho dù cả thiên hạ không giúp nhi thần thì người cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến, đúng không?"
Hoàng hậu lần chuỗi phật châu trong tay một lúc mới mở mắt ra.
Ánh mắt trống rỗng kia nhìn về phía thái tử, gọi một tiếng: "Thôi Ám."
Thôi Ám hiểu ý, đi về phía trước vài bước đứng trước mặt Ninh Đàn nghẹn ngào.
Ninh Đàn còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cái tát nặng nề giáng lên mặt hắn, đánh đến nỗi khiến đầu hắn ta choáng váng.
Ninh Đàn không dám tin tên hoạn quan này lại đánh hắn ta.
Hắn ta giống như một đứa trẻ bị mất đồ chơi, không thể chờ mà đi tìm mẹ khóc lóc kể lể lại đổi về một cái tát không chút nương tay.
Ánh mắt bà nhìn nhi tử vẫn bình thản lạnh như băng tựa như không khác gì nhìn người hầu. Mặc dù là dạy bảo, bà cũng không muốn tự mình ra tay.
Ninh Đàn che mặt, vẫn còn đờ đẫn.
Một thứ gì đó đen tối đã được đánh thức và đang sinh trưởng một cách nhanh chóng trong lòng hắn ta.
Mẫu hậu... thật sự là mẹ ruột của hắn ta không?
…
Ngu Linh Tê dùng bữa sáng xong, cảm giác miệng vết thương không còn đau nhiều nữa bèn thử bước xuống đất.
Ban đêm là lúc Thanh lâu náo nhiệt nhất, ban ngày ngược lại rất yên tĩnh. Hiện tại là vừa qua giờ Thìn, người ta chỉ có thể nghe thấy một vài giai điệu của đàn tì bà phát ra từ căn phòng trang nhã trên lầu.
Đẩy cửa đi ra ngoài, nàng lập tức nhìn thấy Ninh Ân mặc một bộ áo nhạt màu ngồi dựa vào lan can trong căn gác dùng để uống trà cuối hành lang. Hắn đang nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn cái gì đó bên ngoài cửa sổ.
Có hai người đứng bên cạnh hắn, một người trên mặt có vết sẹo bỏng. Ngu Linh Tê biết người này chính là dược lang trong chợ đen ở thành Dục Giới Tiên, có lẽ Ninh Ân tìm tới để giải độc cho nàng.
Người còn lại là một người đàn ông cao lớn trầm tĩnh, mang theo một thanh trọng kiếm có chiều dài gần nửa người, đứng im thin thít trong bóng tối.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê đi tới, hai người hơi gật đầu chào hỏi nàng rồi rời khỏi.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
Ngu Linh Tê khẽ bước qua. Trước giờ nàng chưa từng hỏi vì sao bên cạnh Ninh Ân lại xuất hiện nhiều người ký quái như vậy.
Ninh Ân tiện tay gõ gõ một đầu của cái bàn, ý bảo Ngu Linh Tê ngồi xuống.
Ngu Linh Tê nghe lời ngồi xuống. Nàng thuận theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, chỉ thấy trong đình viện có một vị hoa nương đang ân khách của mình, lưu luyến từ biệt.
Hoa nương kia cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, tóc mai buông lỏng. Ân khách lại là một thư sinh nghèo mặc bộ nho phục đã sờn cũ.
Thư sinh vội vàng mặc quần áo đeo thắt lưng, nói: "Oanh nương, lần này bạc cũng nợ trước vậy..."
"Tâm ý của ta, chàng còn không biết sao? Chàng nói lời này chính là coi thường ta!"
Đôi mắt hoa nương mở to, cắn môi đẩy hắn: "Đi nhanh đi, đừng để Quy công (2) phát hiện!"
Thư sinh lấy từ trong ngực ra một đoạn tóc đã cắt và buộc lại sẵn, giao cho hoa nương rồi mới chuồn đi từ cửa sau.
Hoa nương tay cầm đoạn tóc kia, đứng ở trong đình hồi lâu mới lưu luyến không thôi trở về phòng.
Ngu Linh Tê thu tầm mắt, lại thấy Ninh Ân cầm chén trà cười nhạo nói: "Vốn là quan hệ ăn cháo trả tiền lại tự nguyện làm ăn thua lỗ, có buồn cười hay không chứ?"
Ngu Linh Tê nhếch khóe miệng, ngẫm một chút lại nói: "Cái này có gì mà buồn cười? Trước kia hoa nương và ân khách chưa rung động, tìm đến nhau đương nhiên là việc khiến cả hai đều đạt được thứ mình muốn. Nhưng sau khi thích một người, việc đó sẽ không còn là mua bán nữa mà chỉ dựa vào thật lòng để đổi lấy chân tình mà thôi.”
Nhớ tới sự si tình của hoa nương, nàng nhịn không được khẽ thở dài: "Chuyện tình cảm ấy mà, vốn sẽ không so đo lợi ích cùng được mất."
Ninh Ân ngước mắt nhìn nàng, nhìn hồi lâu mới bình thản lặp lại: "Thích một người thì sẽ không còn là mua bán nữa sao?"
Ngu Linh Tê nhìn lại hắn, gật gật đầu.
Không lẽ không phải như vậy sao? những lời này không sai mà.
"Ta ở lại phủ đệ của tiểu thư là việc khiến cả hai chúng ta đều đạt được thứ mình muốn. Nhưng hôm qua, việc ra tay tiêu diệt thích khách lại hoàn toàn là một cuộc giao dịch thua lỗ, đối với ta cũng chẳng hề có lợi ích gì..."
Ninh Ân lắc lắc chén trà, như có điều suy nghĩ nói: "Tiểu thư cảm thấy ta là vì cái gì?"
Ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai rọi vào, rơi trên chén nước gợn sóng dập dềnh của hắn, phản chiếu lại trong mắt hắn. Cũng vì thế mà đôi mắt màu mực kia cũng hiện lên ánh sáng màu vàng hổ phách lộng lẫy, hết sức mê hồn, khiến người ta phải chìm đắm trong đó.
Trái tim Ngu Linh Tê bỗng dưng lỡ nhịp.
Có ý niệm gì chợt lóe lên, không kịp bắt được đã biến mất không còn dấu vết.
Nàng nghĩ: Ít nhất có thể chứng minh, Ngu gia ở trong lòng Ninh Ân chiếm một vị trí tương đối quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn so với những quân cờ dự bị khác trong tay hắn...
Mục đích ban đầu khi thu nhận Ninh Ân đã đạt được.
Nhưng vừa rồi, nàng lại hy vọng xa vời cái gì vậy chứ?
"Ta không biết."
Vẻ mặt nàng thẳng thắn, con ngươi trong sáng tràn đầy ánh mặt trời ấm áp bên cửa sổ, nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói: "Nhưng điện hạ có thể nói cho ta biết đáp án.”
Mây trôi lững lờ, bóng cây đu đưa.
Giữa hai người yên tĩnh trong chốc lát.
"Xưa nay tiểu thư tâm tư rất nhạy bén, sao hôm nay lại chậm chạp hơn xưa nhiều vậy?"
Ninh Ân có chút không vui, trách nàng chuyện của người khác thì hiểu rất rõ, nhưng chuyện của bản thân lại không biết gì.
Ngu Linh Tê không nghe được đáp án, rũ mi mắt xuống.
Ninh Ân đặt chén xuống, thản nhiên hỏi: "Còn có việc gì?"
Ngu Linh Tê lúc này mới nhớ tới mục đích mình đến tìm hắn, không khỏi đè nén những gợn sóng trong tim.
"Ta muốn hồi phủ."
Ngu Linh Tê nói: "Ra ngoài cả đêm, cha mẹ huynh tỷ trong nhà sẽ lo lắng.”
Ninh Ân thờ ơ chơi đùa với tách trà trên bàn, ngón tay thon dài vừa nắn vừa buông lỏng, trái tim Ngu Linh Tê cũng giống như tách trà mà dâng lên rồi hạ xuống.
Mãi đến khi đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên chút bất an, Ninh Ân lúc này mới giật giật khóe miệng, đại phát từ bi nói: "Đợi thêm nửa canh giờ."
Ngu Linh Tê nghi hoặc: "Vì sao?"
Ninh Ân nhìn con Cắt Xám trên nóc nhà đối diện, lạnh giọng nói: "Phụ cận Ngu phủ có quá nhiều thứ hỗn tạp, phải dọn dẹp sạch sẽ mới được."
Giờ Tỵ, Ninh Ân quả nhiên tự mình điều khiển xe đưa Ngu Linh Tê trở về phủ.
Thị vệ ngoài cửa vừa thấy Ngu Linh Tê liền chạy vội trở về bẩm báo.
Chỉ một lúc sau, Ngu Tân Di đỡ Ngu phu nhân, Ngu Hoán Thần dẫn theo Tô Hoàn, cả nhà đều đi ra vây quanh Ngu Linh Tê hỏi han đủ điều.
"Tuế Tuế!" Tô Hoàn nhào tới, hẳn là khóc cả đêm nên mắt đã sưng hết lên.
Ngu phu nhân cũng kéo tay con gái nhỏ, không ngừng nghẹn ngào nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Ngu Hoán Thần đứng ở trước bậc thềm, nhíu mày nhìn thiếu niên đứng chắp tay bên cạnh xe.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, là thăm dò, cũng là giao chiến.
"Huynh trưởng, lần này may mà có Vệ Thất."
Ngu Linh Tê âm thầm nghiêng người, cản trở tầm mắt của Ngu Hoán Thần, cười tủm tỉm nói: "Nếu không phải hắn vụt roi thúc ngựa đưa muội đi tìm lương y chữa thương thì muội cũng không biết tình hình sẽ ra sao đâu.”
Cả nhà nhìn về phía Ninh Ân, chỉ có vẻ mặt Ngu Hoán Thần phức tạp.
“Huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê kéo tay áo y, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Có chuyện gì, chúng ta trở về rồi nói được không?"
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội một cái, sau đó thở dài một tiếng.
Y chắp hai tay thi lễ với Ninh Ân ở phía xa xa, cảm tạ xong thì dẫn người nhà vào phủ.
Ngu Linh Tê đi vào trong phủ hai bước, lại quay đầu liếc nhìn về phía Ninh Ân.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, bên cạnh xe ngựa trống rỗng, bóng dáng Ninh Ân đã không còn ở đó.
Ngu Hoán Thần dừng bước, dặn dò Thanh Tiêu nói: "Đi mời thái y lại đây."
“Vâng.”
Thanh Tiêu cũng bị thương, trên cánh tay quấn băng gạc, chần chờ hỏi: "Thiếu tướng quân, chỗ Vệ Thất vẫn tiếp tục..."
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội đang an ủi Tô Hoàn bằng giọng nói ấm áp, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng nhức đầu.
"Không cần tra nữa."
Y hừ nhẹ, có ngu xuẩn đến đâu cũng sẽ đoán được.
…
Vào phòng, Ninh Ân kéo ngăn tủ ra, đặt cái hộp gỗ đàn hương vừa tìm về vào.
Ngón tay chậm rãi lướt qua mặc ngọc ấm áp nhẵn nhụi, trong mắt lộ ra một nụ cười cực nhạt.