Chàng ấy bây giờ đã ngoan hơn, không thích giết người nữa.

Ngu Linh Tê nhớ về giường băng ở kiếp trước.

Nàng ấy sững sờ nhìn về Ninh Ân, khóe môi hé mở, hỏi về sự nghi hoặc bấy lây nay: “Người chết đèn tắt, nhập thổ vi an. Không lẽ vì căm ghét một người, mới đem thi thể phong ấn lại sao?”

Ninh Ân lộ ra vẻ khinh miệt, đó là cách thức của phàm phu tục tử.

“Thật sự căm ghét một người, cần phải để hắn sống sờ ra đó mà bẻ gãy mới thú vị. Nếu không kịp bẻ gãy mà đã chết rồi, thì trực tiếp bêu đầu phanh thây, sau đó ném cho chó ăn.”

Ninh Ân dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói về những điều tàn độc nhất, hắn cười nhạo hỏi: “Phong ấn bên mình làm gì cho thêm chật chội, không phải ngu ngốc lắm sao?”

Nghĩ kỹ lại, kiếp trước quả đúng như vậy.

Đôi mắt của Ngu Linh Tê mở to hơn: “Cho nên nếu ngươi băng ấn phong ấn một người chết trong mật thất, thật ra là…không nỡ?”

Ninh Ân cẩn thận nuốt miếng thịt heo cay, góc miệng và khóe mắt toát lên vẻ đẹp hoa lệ.

Ánh mắt rõ ràng là đang hỏi nàng ấy: cái được gọi từ tâm không phải nên khóa chặt lại sao?

Ác bá hoang tưởng, nhưng quả thật đây là phong cách của Ninh Ân.

Trong lòng của Ngu Linh Tê có một cách nghĩ hoang đường, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng.

Sau khi nàng ấy chết quả thật bị phong ấn trong mật thất, cũng là ngày Ninh Ân uống say ghé qua, kể từ đó thì phong tỏa mật thất, không cho phép ai nhắc đến.

Hoàn toàn không giống với những gì hắn vừa mới nói, ngày ngày gặp mặt.

Điều duy nhất nàng ấy có thể xác định là hắn không hận nàng ấy. E rằng chính bản thân nàng ấy là vũ khí có độc để giết hắn ta.

Ngu Linh Tê nghĩ mãi không thông, mâu thuẫn này là từ đâu mà có.

“Sợ rồi sao?” Ninh Ân cuối người xuống, truyền đến tiếng cười khúc khích bên tai.

Hắn nheo mày nhìn thần sắc phức tạp của Ngu Linh Tê, giơ tay sờ vào đỉnh đầu của nàng ấy.

Có bóng tay che qua, lông mi của Ngu Linh Tê run nhẹ, vô ý nhắm mắt lại.

Ninh Ân chỉ là lấy cánh hoa tử vi rơi trên búi tóc của nàng ta, ngón tay xoa nhẹ trên cánh hoa, nhẹ nhàng nói: “Sợ gì chứ, người như ta đây rất sợ phiền toái, người làm ta phải để tâm đến trước mắt vẫn chưa xuất hiện.”

Ngữ điệu trầm thấp từ tốn, nhưng lại mang ý nghĩa thâm sâu.

Ngu Linh Tê mở mắt nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Ninh Ân, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định nói: “Ta không phải đang sợ, Ninh Ân.”

Nàng ta nói là Ninh Ân.

Hai từ nàyn phát ra từ chính miệng của nàng ấy, mang lại một cảm giác vượt qua thời gian,

Một sự kiên định ôn nhu vượt qua sự sống và cái chết.

Lần này, bàn tay mảnh khảnh nhưng có lực nhè nhẹ sờ lên đầu của nàng ấy như là đang sờ một chú mèo.

Quay trở về phòng, Ngu Linh Tê ngồi trên giường đã lót chiếu ngọc, nhìn lên cây bút mực đen màu mận đỏ trên giá để bút.

Một hồi lâu, nhè nhẹ sờ lên ngực nơi con tim đang đập, cảm thấy hơi nóng, có chút đau nhói.

Trăng đã lên cao, phòng không đốt đèn.

Ninh Ân mặc trên mình xiêm y rộng rãi ngồi tựa trên đầu giường, dây đai màu trắng bay phất phới giữa những ngón tay mảnh khảnh của hắn ta, dưới ánh trăng dài vằng vặc trắng đến phát sáng.

Mở hộp tủ của chiếc tủ thấp cạnh cái ghế dài, nằm im bên trong trong là một con diều giấy gãy cánh đã được tu chỉnh lại và dây trường sinh ngũ sắc đã trải qua nhiều năm tháng.

Ngu phu nhân lo lắng tân nương mới gả qua đây, sẽ không thích ứng, nên đã căn dặn Ngu Linh Tê có thời gian rảnh thì đi giải sầu với nàng ấy.

Ngay cả khi Nương không nói, Ngu Linh Tê cũng sẽ làm như vậy.

Suy cho cùng do duyên cớ từ kiếp trước, Ngu Linh Tê có ấn tượng rất tốt đối với tẩu tẩu, huống hồ ca ca và tẩu tẩu còn mang trên minh công vụ, trong phủ nàng ấy khó lòng tìm được người cùng tuổi mà có thể trò chuyên được.

“Sao nào?”

Tô Hoàn quấn tóc thành búi dành cho tân nương, ánh mắt to như mắt mèo chớp nháy chớp nháy, hồi hộp chờ đợi phản ứng của em dâu nhỏ.

Ngu Linh Tê bẻ bánh đậu đỏ do chính tay Tô Hoàn làm, cẩn thận cắn một miếng.

Vị ngọt thanh chạm đầu lưỡi, như là đánh bay hết mọi phiền muộn.

Ngu Linh Tê phấn khởi, thật lòng khen tặng: “Ngon thật đấy!”

Tô Hoàn cười mãn nguyện, lại gắp thêm một miếng bánh cho Ngu Linh Tê, phần còn lại được bảo quản trong hộp thức ăn, đợi tí nữa sẽ đem đến cho Ngu Hoán Thần thưởng thức.

Thấy trong ly của Ngu Linh Tê có mận muối, Tô hoàn hiếu kỳ, nhỏ tiếng hỏi: “Muội muội thích chua sao?”

“Nó cay đấy.” Ngu Linh Tê giải thích.

“Như vậy, tỷ có thể thử không?” Tô Hoàn hỏi.

Ngu Linh Tê nghĩ một hồi, mở chiếc túi ở thắt lưng ra, gắp một viên mận muối cho vào trong trà, đợi hương vị hòa quyện, sau đó đưa cho Tô Hoàn.

Tô Hoàn ngửi qua một lượt, sau đó nho nhã nhấp một ngụm, chớp chớp mắt, dùng khan tay chấm môi nói: “Vị chua cay, mùi vị rất đặc biệt.”

“Đúng không?” Ngu Linh Tê cười.

Sau khi nữ tử trao đổi sở thích với nhau, đều sẽ trở nên thân thiết, hai cái ghế càng xích càng gần, cuối cùng ngồi chung một phía với nhau để cùng trò chuyện.

Ngu Hoán Thần hạ triều trở về, thấy thê tử mới cưới và hiền muội ngồi cạnh nhau trên xích đu, cùng xem một quyển sách.

Dưới cái oi của nắng hạ, ánh nắng chiếu rọi lốm đốm vàng, hai người một người nhanh nhẹn dễ thương, một người nhan sắc diễm lệ, gió thổi lớp vải choàng bay phấp phới, thắp lên một bức tranh mỹ nhân sống động.

Ngu Hoán Thần bất động không phát ra âm thanh, khe khẽ tằng hắng.

Tô Hoàn nhanh chóng ngẩn đầu lên, đứng dậy hoan nghênh: “Phu quân đã về rồi ư?”

Ngu Hoán Thần lướt xem kiều thê một chút rồi nhanh chóng điều chỉnh ánh nhìn, xuống giọng “Uhm” một tiếng.

“Khí trời nóng bức, phu quân công vụ bận rộn, cực khổ rồi.”

Tô Hoàn thận trọng đón lấy ly trà từ tay tỳ nữ, dâng lên cùng với nụ cười “Phụ quân thưởng trà”

Ngu Hoán Thần vừa nhận trà, Tô Hoàn lại bưng bánh đâu đỏ: “Bánh ngọt do chính tay thiếp làm, phu quân thử xem?”

Nàng ấy một câu một chữ gọi “Phu quân” ngọt lịm, Ngu Hoán Thần ban đầu còn thề thốt không thích “tiểu thư khuê các giọng nói nũng nịu” khó lòng kiềm chế mà đỏ cả tai, làm cho không khí càng thêm mật ngọt.

Ngu Linh Tê đung đưa trên chiếc xích đu, lấy sách che mặt, cười đến híp cả mắt.

Cười một hồi lại nhớ đến đêm đó ánh mắt sắc đỏ của Ninh Ân cùng với câu nói làm rung động tâm can “Chết rồi cùng sẽ để nàng ấy bên cạnh”…

Phải chăng tình cảm trên thế gian này, đều không phải trăm ngàn như một, mà là ngàn vạn sắc thái?

Mùa hạ oi nóng làm người ta suy nghĩ nhiều hơn, gần đây số lần nàng ấy nghĩ về Ninh Ân tăng lên rõ rệt, mỗi lần có kết luận mới, đều bị sự nghi hoặc thâm sâu lật đổ.

Càng đến giữa trưa, mặt trời càng trở nên oi ả.

Đôi tân nhân trước mắt ngọt ngào, Ngu Linh Tê cũng không làm phiền thêm nữa, bèn thu vén tâm tư đứng dậy cáo từ về biệt viện.

Vừa về đến viện thì thấy Hồ Đào mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, gấp gáp báo: “Trung Võ tướng quân phủ và Thành An Bá phủ đều phái người đến làm mai rồi.”

“Làm mai?”

Ngu Linh Tê hỏi: “Cho ai?”

“Đương nhiên là cho tiểu thư rồi! Nghe nói mấy hôm trước tại lễ thành thân của tướng quân phủ, các công tử trăm anh thế phiệt của toàn kinh thành đều đến dự, thấy tiểu thư dung mạo xuất chúng, rất nhiều người đều động lòng tỏ ý, hôm nay đã đến hai nhà rồi này.”

Nói đến đây, Hồ Đào vừa mừng vừa lo.

Vui mừng vì tiểu thư có nhiều sự lựa chọn, lo lắng vì sợ tiểu thư sẽ làm lỡ mối lương duyên.

Suy cho cùng tiểu thư có ưu ái tên thi vệ kia đi chăng nữa, cũng không thể nào vượt qua chướng ngại về thân phận. Hơn nữa Tiết nhị Lang đối với tiểu thư tình thâm, đừng nói tướng quân và phu nhân, ngay cả hạ nhân như bọn họ cũng đều nhận thấy.

Ngu Linh Tê không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ than thở một tiếng, bản thân cảm thấy đau đầu.

Lần này, lại phải dùng lý do gì để từ chối đây?



Tiết trời mùa hạ, là mùa hút khách thưởng trà trong kinh thành.

Những danh lâu chuyên dành cho quan chức lui tới, còn đặc biệt ra mắt nhiều lại trà mát và thức uống mát lạnh đa sắc đa vị.

Thành An Bá thế tử di chuyển nhẹ chiếc quạt giấy trên tay, bạn bè ngồi vây quanh, sau khi kết thúc màn tiếp đón thì rất tự nhiên dẫn lời vào đề nói về hôn sự của đối phương.

Trong đó có một người nói: “Nghe nói thế tử có ý muốn lấy con gái út của Ngu tướng quân, đệ tại đây, xin chúc mừng thế tử đại hỷ!”

Thành An Bá thế tử giữ lại chút tâm tư, tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Chỉ là phụng mệnh phụ mẫu thôi, không có định sẵn từ trước.”

“Haiz, thế tử khiêm tốn rồi. Ngu tướng quân tay mang trọng binh, là trọng thần công quốc, thiên tử e dè, cư nhiên sẽ không định thân với nhà tướng môn anh tài Trung Võ tướng quân. Còn về Tiết Nhị Lang, sớm đã có hôn ước với đại tiểu thư Ngu phủ, Tiết gia rất trọng chữ tín, không dễ dàng thay đổi ước định… nếu đã như vậy, thì không phải chỉ còn lại thế tử người sao.”

Một người khác gấp quạt lại gõ vào vai Thành An Bá thế tử cười nói: “Huống hồ thế tử ngọc thụ chi lan, hơn nữa tuyệt diệu nhất thủ đan thanh, so sánh với Tiết Nhị Lang, nữ tử trong thiên hạ ai mà không thích chứ?”

Thành An Bá thế tử quả thật nghĩa như vậy.

Tuy rằng thân phận chàng ấy là thế tử, nhưng Thành An Bá phủ đã trải qua mấy đời, đã suy thoái, không còn quyền lực, rất thích hợp làm đối tượng ứng tuyển kết thân với Ngu phủ.

Tuy nhiên, chàng ấy quả thật không vui, chàng ấy bình thường ghét nhất là bị đem ra so sánh với Tiết Nhị Lang.

Chàng ấy tôi luyện hội họa gần 20 mươi năm nay, cũng chỉ đổi lấy một câu “có thể so sánh với Tiết Nhị Lang”.

Tiết Nhị Lang tính là gì chứ, hắn cũng xứng để làm thước đo về nam nhân trong thiên hạ sao?

Người trước đó cảm nhận được chàng ấy không được vui bèn cười nói: “cũng là thế tử có được duyên phận này, chúng ta sớm đã kết hôn, muốn giành cũng không có cơ hội nữa rồi!”

Thành An Bá thế tử lúc này mới lộ ra dáng dễ chịu.

Tài tử đa tài, thích nhất mỹ nhân, Ngu nhị tiêu thư là mỹ nhân số một được toàn kinh thành công nhận, vậy thì tại sao thích lại không hành động chứ?

Đang lúc suy nghĩ, thì đằng sau bức bình phong truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ nhưng loạng choạng, sau đó, một cô nương mặc trên người y phục tao nhã, hoảng loạn bổ nhào đến ngã vào lòng Thành An Bá thế tử.

Theo sau nàng ấy là hai tên nam nhân hung hăng dữ tợn đuổi tới.

Ly trà trên tay thế tử bị lật đổ, làm ướt phần thân dưới của hắn, khiến hắn chau mày: “Cô nương, ngươi…”

“Công tử cứu ta!” nữ tử ngẩn đầu lên nước mắt dàn giụa thấm đẫm gương mặt nhỏ nhắn, tóc búi lỏng lẻo, nhè nhẹ thở gấp, dáng vẻ yếu ớt.

Mùi hương trên người nàng ấy rất thơm, người mềm mại như tơ, Thành An Bá ngửi đến ngây ngốc, không kìm được lòng hướng về cổ nàng ấy ngửi.

“Công tử…”

Cho đến khi giọng nói êm dịu the thẻ cất tiếng, hắn mới hồi thần lẩm bẩm: “Cô nương lúc nãy nói gì?”

“Tiểu nữ một thân một mình đến kinh tìm cha, vậy mà bị người khác lừa gạt bán vào thanh lâu, công tử cứu ta với!”

Nữ tử đưa tay kéo tay áo của thế tử đung đưa qua lại, ánh mắt đẫm lệ, vô cùng đáng thương.

Nam nhân đều mang chủ nghĩa anh hùng, đặc biệt là nam nhân đa tình.

Hương thơm ngào ngạt, Thành An Bá thế tử chuyển tư thế dùng tay vòng qua eo của nữ tử, đẩy nhẹ nàng ấy ra sau lưng, sau đó nói với hai tên hung dữ kia: “Nàng ấy được bán cho các ngươi bao nhiêu ngân lượng? Bổn thế tử chuộc lại.”

Hai tên bằng hữu không kịp khuyên can, chỉ có thể đứng đó nhìn nhau.

Đêm xuống, đến lúc phải đóng cửa.

Thiếu niên y phục màu đen ngồi trong gian phòng kín, ngâm nhi tách trà, nhìn về hướng nào đó ngoài đường lộ.

Dưới ánh đèn hắt hiu cô quạnh của trà quán, cô nương mấy hôm được Thành An Bá thế tử cứu đứng đó với vẻ căng thẳng, cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy thần sắc cử chỉ cảa nàng ta mang đậm nét phong trần thế tục.

Nàng ấy the thẻ nói gì đó, người đứng ở nơi âm u lấy ra một túi tiền nặng chịch, và một bình thuốc.

Nữ nhân ấy nhanh chóng đón lấy, vội vàng cảm tạ rồi rời đi.



Ninh Ân những ngày gần đây im lặng đến đáng sợ, mấy ngày rồi không hề xuất hiện.

Ngu Linh Tê nhớ về dáng vẻ hắn ta từng vì Tiết Sầm đề thân mà hằn học, hôm nay lại thấy hắn không lên tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy có một cảm giác tội lỗi.

Vừa mới nghĩ được cách làm sao từ chối hôn sự, thì nghe được Hồ Đào nghe ngóng động tĩnh biết được, Trung Võ tướng quân phủ đại công tử và Thành An Bá thế tử đã hủy việc đề thân rồi.

“Ngày thứ hai sau khi Chu tướng quân đại công tử đề thân thì ngã gãy chân, không biết nghe thần thánh phương nào nói không hợp bát tự với tiểu thư, xung đột vận mệnh, nếu kết thân chắc chắn sẽ chôn thân nơi đất khách, dọa đến Chu công tử ấy quay về kêu gào không đề thân nữa!”

Hồ Đào tức đến mức đỏ cả mặt: “Còn về Thành An Bá công tử đó, nói đến hắn là nô tỳ tức giận! Hắn ta bên ngoài nuôi một ả mê hoặc lòng người, bị chuốc mê đến thất hồn bạt vía, kiên quyết cưới nàng ta vào phủ ngày đêm bầu bạn, không còn mặt mũi để đề thân với tiểu thư nữa rồi! Hổ thẹn cho bọn họ bên ngoài thân người bên trong thối nát, bộ dạng của bọn họ làm cho người khác không thể chịu nổi!”

Trong những người có triển vọng kết thân, chỉ có Tiết Nhị Lang giữ thân như ngọc, giữ tâm như thuở ban đầu.

Trong lúc Hồ Đào vừa phẫn nộ vừa suy nghĩ, Ngu Linh Tê thì ngạc nhiên cười thành tiếng.

“Tiểu thư!”

Hồ Đào bĩu môi, “Cô tại sao còn có thể cười như vậy?”

Nhân duyên do trời định, Ngu Linh Tê đương nhiên phải cười rồi.

Chu công tử là võ tướng, kị nhất là chết nơi xa trường, gậy thần liền phán do vận mệnh xung khắc, Thành An Bá công tử đa tài đa tình, lại đột nhiên bị một nữ tử mê hoặc đến long trời đất lở…

Như là có người nắm bắt được điểm yếu cửa bọn họ vậy, đúng là quá trùng hợp rồi.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, bọn họ tự mình đánh trống lui quân, nàng ấy đỡ phải phí lời.

Tâm tình thật tốt, ngay cả khí trời cũng trong xanh, thần khí cũng sảng khoái.

Hồ Đào vì hôn sự của chủ tử thấp thởm lo âu nói: “đúng rồi tiểu thư, Thanh Bình Hương quân của Đường công phủ phái người đến truyền tin, mời người đêm thất tịch cùng nhau dạo phố đèn lồng.”

Nàng ấy nhắc nhở khiến Ngu Linh Tê chợt nhớ ra nửa tháng nữa là thất tịch.

Ngu Linh Tê nhớ kiếp trước vào năm thất tịch này, dượng muốn đưa nàng ấy đến yến tiệc để nịnh nọt hoàng thân quốc thích.

Đó là lần đầu tiên nàng ấy thấy bộ mặt chân thật của dượng sau khi đã gỡ bỏ lớp mặt nạ giả tạo, quá đổi kinh ngạc, đã ngã bệnh nặng.

Sau khi khỏi bệnh, trong cung lá khô sơ xác, Ngu Linh Tê mới biết những hoàng thân quốc thích mà dượng muốn nịnh nọt đều chết hết, trong triều thay da đổi máu, tên của Ninh Ân một đêm vang dội, chấn động thiên hạ.

Ngu Linh Tê không hề hay biết trong khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi ấy, trong triều đã phát sinh những gì. Tất cả đều bị tiêu diệt sạch sẽ, người nào cũng im hơi lặng tiếng.

Nàng ấy chỉ biết được, nếu mưu sách của Ninh Ân thuận lợi, chẳng bao lâu, chàng ấy phải rời khỏi Ngu phủ.

Thật kỳ lạ, đây là kết cục mà ngay từ ban đầu nàng ấy đã biết trước, hôm nay đột nhiên nhớ đến, lại có cảm giác chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

Gió thổi trên mặt hồ tĩnh lặng, làm sóng không thể nào yên nghỉ.

Mùa hạ nhiều hoa quả, thường ngày hoa quả tự nhà ăn không hết như nho, dưa ngọt,…rêu bán khắp đầu đường ngõ hẻm.

Người tiếp ứng cũng thuận thế thay đổi, không bán mức đường, mà đổi thành bán nho rồi.

Khi Ninh Ân quay về trên tay cầm một chùm nho, đã rửa sạch rồi, từ từ vừa ngắt vừa ăn.

Thấy Ngu Linh Tê ngồi dưới cây hoa quả một mình trầm ngâm, hắn dừng lại, chuyển hướng chậm rãi đi về phía nàng ấy.

Gần đây tâm tình của hắn không được tốt, ong bướm quá nhiều, bắt không hết. Huống hồ còn một tên ngốc cố chấp Tiết Sầm, mở miệng đợi tiểu thư của hắn rơi vào trong lòng.

Nghĩ về nó.

Cũng là do bây giờ hắn đã ngoan hơn rồi, không thích giết người.

Nếu không những người đó, sớm đã bị băm nát biến thành phân rồi.

Cảm thấy lành lạnh trên mặt, Ngu Linh Tê quay mạnh người về phía sau, bắt gặp ánh mắt đen láy anh tuấn của Ninh Ân.

Gần sát mặt của nàng ấy là chùm nho tím còn đọng giọt nước.

“Ninh… vệ thất, ngươi mấy ngày nay đang làm gì đó?”

Mắt của Ngu Linh Tê phát sáng, tùy cơ tránh khỏi ánh sáng lấp lánh ấy, “Nho ở đâu đấy?”

Cũng không biết nàng ấy đang nghĩ gì, ngạc nhiên đến mức tí nữa là gọi thẳng tên của hắn ra rồi.

Ninh Ân ngắt một trái nho, cẩn thận lột vỏ, trái nho chỉ còn thịt ấy đã được đôi tay ấm áp đẩy vào miệng của nàng ấy.

Da tay dù ít dù nhiều đều áp nhẹ lên trên môi của nàng ấy, vừa vô tư, lại lưu lại sự mát lạnh.

Ngu Linh Tê ngơ ngác, đột ngột bị nước nho kích thích đến chau mày.

Nho gì mà chua thế này, chàng ấy tìm từ đâu về thế!

“Chua không?” Ninh Ân hỏi.

Ngu Linh Tê gật đầu, chua đến mức run người.

Ninh Ân cười phá lên nói “Chua là đúng rồi.”

Chàng ấy dùng tay mà lúc nãy chạm vào môi nàng ấy, ngắt một quả nho đưa vào miệng, mặt không biến sắc ăn nó.

Ngu Linh Tê nhìn chàng ấy một hồi, như là đã quyết tâm gì đó, nàng ấy chống cằm hỏi: Vệ thất, chàng có cần thứ gì không?”

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, nàng ấy dường như chưa từng chính thức hỏi về mong muốn của Ninh Ân.

Sau này chàng ấy đi rồi, cần lưu lại gì đó làm kỷ niệm.

Ninh Ân nhìn nàng ấy, vừa trầm tư suy nghĩ vừa nuốt trái nho.

Như là đang nhớ về mỹ vị nào đó, rồi cười nói: “muốn cài gì cũng được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play