Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 33: Không ngọt


1 tháng

trướctiếp

Triệu Ngọc Minh chết quá đột ngột khiến Ngu Linh Tê nhất thời không kịp phản ứng.

Thấy vẻ mặt của người hầu không giống như đang nói đùa, nàng chậm rãi cau mày hỏi: “Nàng ta chết như thế nào?”

Hồ Đào nói: “Theo như Triệu phủ trình bày thì bởi nàng ta đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, chết bất đắc kỳ tử.”

“Sao có thể như thế được?" Ngu Linh Tê đã biết Triệu Ngọc Minh hai đời rồi, nhưng chưa nghe chuyện nàng ta bị bệnh hiểm nghèo gì đó bao giờ.

"Đúng vậy, nô tỳ cũng thấy lạ. Bên phía Triệu phủ không đủ người, muốn mượn vài tôi tớ trong phủ chúng ta để hỗ trợ lo liệu xử lý hậu sự, nhân cơ hội này nô tỳ bèn đi hỏi thăm một phen, mới nghe được sáng nay người trong Đông cung đã đến đón biểu tiểu thư vào trong cung, đến lúc có nô tỳ đến thúc giục nàng đi rửa mặt chải đầu mới hay nàng đã không còn sống nữa."

Nói đến đây, Hồ Đào vuốt ve ngực mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói, "Nô tỳ nghe người trong phủ họ nói rằng, biểu tiểu thư nằm trên giường, môi tím đỏ cả lên, dáng vẻ không giống như đột tử mà giống uống thuốc độc tự sát hơn."

Uống thuốc độc?

Nàng từng chứng kiến, một người dù đã nhìn thấy cả gia tộc bị diệt mà vẫn dám ôm chặt góc áo của Ninh Ân xin tha, lại còn yêu mạng sống của mình hơn tất cả như Triệu Ngọc Minh, thì sao có thể dễ dàng tự sát được?

Hơn nữa, còn vào đúng một khắc trước khi tiến cung hầu hạ Thái Tử.

Vả lại, hôm qua khi đến Ngu phủ tỏ ​​vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại đang thị uy, Triệu Ngọc Minh thực sự không giống kiểu người sẽ đi tự tử.

Có quá nhiều điểm đáng ngờ, Ngu Linh Tê vô thức liếc nhìn Ninh Ân bên cạnh một cái.

Ninh Ân đứng nơi bóng tối, vẻ mặt vô cảm, chỉ khi thấy Ngu Linh Tê nhìn sang mới nhếch khóe miệng.

Nở một nụ cười lạnh lùng vô cùng.

Ngu Linh Tê nhận thấy hắn không vui, khẽ mở môi ra, nhưng nàng không biết phải hỏi như thế nào.

Nàng dứt khoát mím môi, không chút nghĩ ngợi quay về phía Hồ Đào nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Triệu phủ một chuyến.”

“Dạ?”

Hồ Đào chớp mắt, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không tốt, không thể đến nơi như vậy được.”

Cái chết của Triệu Ngọc Minh quá kỳ lạ, Ngu Linh Tê sợ Ninh Ân sẽ bị liên lụy.

Nàng hạ quyết tâm, dặn dò: “Đi chuẩn bị hương nến và tiền giấy.”

Ngu Linh Tê bước ra khỏi thủy tạ, nàng quay đầu lại nhìn Ninh Ân vẫn đang dựa vào tường trong đó, nửa khuôn mặt bị bóng tối che lấp, chẳng rõ là vui hay giận.

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, lại quay trở về, cầm viên kẹo mạch nha Ninh Ân tặng lên, rồi mới nhìn vào đôi mắt đen kịt chập chờn tối sáng của hắn và nói: “Chờ ta trở lại, Vệ Thất.”

Ninh Ân nhìn nàng rời đi, hồi lâu sau, hắn cho miếng kẹo mạch nha trên tay vào miệng, nhai ngấu nghiến như đang cắn nát một khúc xương.

Phẹt, thật khó ăn...

……

Triệu phủ.

Tòa dinh thự này vẫn chưa được mở rộng, cũng không nguy nga như kiếp trước, đầu của con thú đặt ở cửa đã tróc hết sơn, đồ chúc phúc đã phai màu bị bong tróc một góc, lộ ra mấy phần nghèo nàn quạnh quẽ.

Sống chết qua hết hai kiếp, đến khi bước vào Triệu phủ lần thứ hai, Ngu Linh Tê không hề có oán hận hay bực bội như mình tưởng tượng.

Chiếc quan tài bằng gỗ mỏng và tấm lụa trắng trong đại sảnh đã thay nàng chế nhạo Triệu Ngọc Minh tự mua dây buộc mình.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà hết con trai nuôi của Triệu phủ đột nhiên chết vì sợ tội, được đà thêm cả con gái dòng chính, Triệu phu nhân đã khóc tới mức ngất xỉu, dượng Triệu là người có hơi máu lạnh, ghét bỏ con trai nuôi và con gái làm mình mất mặt nên không thèm xuất hiện, chỉ muốn nhanh chóng đưa quan tài đi chôn cất cho xong chuyện.

Linh đường vắng tanh, Ngu Linh Tê cầm lấy giỏ nến hương từ tay Hồ Đào rồi ném một nắm tiền giấy vào chậu than.

Nhưng nàng không ngờ quan tài còn chưa kịp đóng nắp, nên khi đứng thẳng người dậy, nàng đã nhìn thấy Triệu Ngọc Minh đang nằm trong quan tài.

Thoạt tiên nàng hoảng hốt, sau đó nín thở.

Đồng tử nàng hơi co rút lại, không thể tin được những gì mình nhìn thấy!

Những kí ức mà nàng cố lãng quên đó tràn về như nước thủy triều, nhấn chìm sự bình tĩnh và thong dong của nàng.

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, vết máu đen nơi khóe mũi và môi chưa được lau hết...

Khuôn mặt mờ mịt xuất hiện trước mặt nàng, hợp lại, cuối cùng trở thành người nằm trên quan tài băng trong mật thất, đó là chính bản thân nàng.

Lúc này, Ngu Linh Tê như một linh hồn phiêu lãng, lơ lửng trên không trung, quan sát xác chết thê thảm của mình thật kỹ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ngu Linh Tê.

“Tiểu thư? Tiểu thư!”

Hồ Đào phát hiện Ngu Linh Tê đã cứng đờ người, vội vàng đưa tay chặn trước mặt nàng, đau lòng nói: “Nô tỳ đã sớm không cho người tới đây mà, đáng sợ lắm đó.”

Tầm nhìn của Ngu Linh Tê bị bao phủ, nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến Ngu Linh Tê tỉnh hồn lại.

Đây không phải mật thất kiếp trước, người nằm trong quan tài cũng không phải nàng.

Ngu Linh Tê vẫn còn sống, nàng sẽ dẫn dắt người nhà, cùng Ngu phủ sống tiếp một cách cẩn trọng mà tự hào.

Nàng nhắm mắt lại, hít thở sâu vài hơi, vừa run rẩy và dứt khoát kéo lòng bàn tay Hồ Đào đang phủ trên mắt mình xuống.

Bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, Ngu Linh Tê phải xác nhận xem Triệu Ngọc Minh có chết vì loại thuốc độc bí ẩn giống với thuốc đã giết nàng hay không.

Nếu có thì chất độc này là gì? Người nào sở hữu?

Ngu Linh Tê cảm thấy đầu ngón tay của mình đang run lên, nhưng suy nghĩ của nàng lại rõ ràng chưa từng có.

Khi mở mắt ra lần nữa, Ngu Linh Tê đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Nàng đứng trước đống tro tàn đang bay, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói: "Hồ Đào, ngươi làm giúp ta một chuyện..."

Một khắc sau, Hồ Đào nhét vài lượng bạc cho nha hoàn của Triệu phủ, sau đó đứng cạnh xe ngựa chờ Ngu Linh Tê tới.

“Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi rõ ràng rồi.”

Hồ Đào lên xe ngựa, lấy tay quạt gió, thở hổn hển nói, “Ngày hôm qua, sau khi về phủ vào giờ Thân, tâm trạng của biểu tiểu thư có phần không ổn, cứ một mình ngồi ngơ ngác buồn bã trong phòng hồi lâu.”

"Giờ Thân?"

Ngu Linh Tê nhớ lại một chút, hôm qua Triệu Ngọc Minh đến phủ tìm nàng, muộn nhất là giờ Tỵ đã rời đi. Tại sao đến giờ Thân mới quay về phủ?

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian của ba canh giờ đó, nàng ta còn đi nơi khác?

“Quả thật là giờ Thân mới về, nô tỳ đã xác nhận điều đó vài lần rồi.”

Hồ Đào tiếp tục nói, “Sau đó đến tối, vào giờ Tuất, biểu tiểu thư nói rằng mình bị đau bụng và mệt mỏi, uống canh dưỡng dạ dày mới ngủ được. Nha hoàn thổi đèn vào giờ Hợi, sau đó không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng nữa. Đến giờ Mẹo sáng sớm, thái giám trong cung đến truyền chỉ đón nàng vào cung, nha hoàn đi vào gọi nàng đi rửa mặt chải đầu, nhưng phát hiện nàng… Nàng đã chết rồi.”

Ngu Linh Tê bắt đầu cảm thấy lo lắng, nàng hỏi: “Có nôn ra máu không?”

“Có có có!”

Hồ Đào vội vàng gật đầu, "Nghe nói đã nôn ra một vũng máu đen lớn, quần áo và rèm cũng bị bắn tung tóe, nha hoàn và bà tử chạy vào đầu tiên đều nhìn thấy! Có người còn nói nàng chết vì trúng độc, nhưng khi thái y trong cung đã tới mà vẫn không phát hiện ra nàng chết vì độc dược gì."

"Quần áo dính máu ở đâu?"

“Triệu lão gia sợ đen đủi nên đã sai người đưa quần áo và màn rèm đi đốt từ lâu rồi.”

Ngu Linh Tê càng nghe, trái tim nàng càng lạnh, tất cả những triệu chứng đều rất giống với kiếp trước của nàng.

Nếu ngay cả thái y trong cung cũng không thể phát hiện ra loại độc dược đó, vậy nó chắc chắn không phải là thú người thường có thể có được. Ngu Linh Tê càng lúc càng chắc chắn rằng Triệu Ngọc Minh không chết vì tự sát, bởi vì nếu sở hữu một loại độc dược hữu dụng như vậy, Triệu Ngọc Minh nhất định sẽ mang đi hạ độc nàng trước.

Có lẽ người giết Triệu Ngọc Minh và người đã giết nàng ở kiếp trước đều là một.

Nhưng vì sao lại giết?

Ngu Linh Tê cảm thấy mình như đang đứng trước một màn sương mù khổng lồ, chỉ cách sự thật một bước xa.

Sau khi bình tĩnh lại, Ngu Linh Tê nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Sau khi Triệu Ngọc Minh rời khỏi Ngu phủ, trên đường có đi gặp người khác không?”

Hồ Đào khẽ lắc đầu: “Đều hỏi theo như người căn dặn, nhưng lúc đó, biểu tiểu thư chỉ mang theo một mình Hồng Châu."

"Hồng Châu đâu?"

"Sau khi biểu tiểu thư xảy ra chuyện, Hồng Châu cũng trở nên kỳ quái, cứ như bị mất hồn vậy. Sau khi bị những người khác thẩm vấn trong một thời gian dài, Hồng Châu cũng chỉ liên tục nói 'không biết', sau đó chắc là bị ép quá mức nên nàng ta đã đâm đầu vào tường..."

Nói đến đây, Hồ Đào chắp tay trước ngực niệm một câu "A Di Đà Phật", "Nàng ta tuy rằng chưa chết, nhưng cũng không khác gì đã chết, trên đầu có một lỗ máu, bây giờ vẫn nằm trong phóng chứa củi chưa tỉnh.”

Dù thế nào đi nữa, Hồng Châu cũng là người duy nhất có tác dụng, nhất quyết không thể để nàng ta chết được.

Phải nghĩ ra một biện pháp nào đó để chữa cho Hồng Châu tỉnh lại, sau đó tra hỏi nàng ta một phen. Còn loại độc dược mà ngay cả thái y triều đình cũng không tìm ra nguồn gốc...

Hai mắt Ngu Linh Tê sáng lên, nghĩ đến một người.

Lúc đầu nàng thiếu "Cửu U hương" làm thuốc dẫn, chạy khắp kinh thành cũng không tìm ra dấu vết, chỉ có dược lang bán thuốc hủy dung trong chợ đen ở Dục Giới Tiên mới có loại thuốc này.

Mặc dù Dục Giới Tiên đã không còn nữa, nhưng có lẽ dược lang vẫn ở đó.

Nghĩ vậy, nàng vén rèm xe lên, sai thị vệ đi tìm người này.

Khi thị vệ nghe nói muốn điều tra Dục Giới Tiên, nơi chất chứa các tội nô thì lập tức cảm thấy khó khăn, sau một hồi lâu mới ôm quyền nói: "Chắc có lẽ tiểu thư không biết, lúc đó Dục Giới Tiên đều chìm trong lửa lớn, mặc dù người trong đó không bị thiêu chết, nhưng ai chạy được thì đã chạy, ai bị đày đi biên cương thì cũng đã đi, hoàn toàn không còn dấu vết để tìm nữa.”

Ánh sáng rực rỡ trong mắt Ngu Linh Tê thoắt cái ảm đạm đi.

Hồ Đào không hiểu tại sao tiểu thư lại quan tâm đến cái chết của Triệu Ngọc Minh như thế, ngập ngừng nói: “Hay tiểu thư tìm người khác xem?”

Người khác à? Có còn người khác nào biết về dược lang của Dục Giới Tiên đâu chứ...

Chợt hiểu ra điều ấy, Ngu Linh Tê đành thở dài cam chịu: “Trở về phủ đi.”

Nửa canh giờ sau.

Ngu Linh Tê cho người hầu lui xuống, cầm theo một hộp thức ăn sơn mài hình hoa đi đến tráo phòng.

Cây mộc lan trắng cao chót vót ở sân sau đã qua thời kỳ ra hoa, trên cành chỉ còn sót lại vài bông hoa trắng rải rác.

Ninh Ân ngồi dựa trên ghế đá trong sân, một tay cầm cỏ đuôi chuột trêu chọc con mèo hoa được chăm chút cẩn thận, tay kia cầm chén rượu màu men ngọc, cũng không uống mà chỉ cầm chơi đùa trong tay một cách đầy chán nản.

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng bước tới, hắn lại như không nhìn thấy nàng, chẳng thèm nhấc mắt mà nói: "Sau khi xem xong hiện trường thì tiểu thư định tới thẩm vấn ta sao?"

Giọng điệu rất lạnh lùng, giống như một lưỡi dao băng đâm xuyên qua người.

Ngu Linh Tê không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, đặt nhẹ hộp thức ăn lên bàn, ngồi đối diện Ninh Ân nói: “Ta định thẩm vấn ngươi về việc gì?”

“Không phải tiểu thư đang nghi ngờ người phụ nữ họ Triệu kia bị ta giết sao? Ánh mắt nhìn ta trước khi rời đi đó, hừ."

Ninh Ân cười cợt, cong môi lạnh lùng nói: "Ta là một người cực kỳ ác, tất cả những chuyện xấu trên đời đều là do ta làm, tiểu thư đã hài lòng chưa?”

Ninh Ân chặn họng người ta như vậy làm Ngu Linh Tê biết ngay chuyện này không liên quan gì đến hắn.

Ninh Ân xấu xa một cách quang minh chính đại, nếu thật sự là do hắn làm, trái lại hắn sẽ lạnh lùng và cực kỳ bình tĩnh, chứ không phải giọng điệu như hiện tại.

Hơn nữa, không thể có chuyện Ninh Ân dùng chất độc đã giết nàng ở kiếp trước để giết Triệu Ngọc Minh.

"Trước đây... Ta có chút nghi ngờ. Cũng là bởi vì hôm qua ngươi đã ra tay vớinàng ta, hơn nữa còn luôn nói về việc 'giết người', vậy nên ngươi không thể trách ta được."

Ngu Linh Tê nhẹ giọng nói, dằn lòng mà kiên nhẫn giải thích với Ninh Ân, "Hơn nữa ngươi đã nói thế rồi, ngược lại ta cũng rất yên tâm."

Ninh Ân cười vô cùng đẹp trai: "Yên tâm cái gì? Có khi là do ta giết đấy.”

Ngu Linh Tê đặt cằm lên tay cầm hộp thức ăn, ngước mắt nhìn hắn, cười: “Cho dù ngươi giết nàng ta, vậy chắc chắn cũng là để bảo vệ ta.”

Hoa mộc lan trắng còn sót lại rơi xuống bàn, làm cho con mèo hoa nhát gan kia bỏ chạy mất.

Ninh Ân vừa nghịch cái chén vừa nhìn nàng một lúc lâu, sau đó chế nhạo nói: "Đôi mắt của tiểu thư dù có đẹp đến đâu cũng không thể dùng để thay lời muốn nói. Tiểu thư có lời gì thì cứ nói thẳng đi."

Quả nhiên là nàng không thể che giấu suy nghĩ của mình với Ninh Ân.

Ngu Linh Tê dứt khoát mở hộp thức ăn ra và nói: “Hôm nay ta gặp phải một vấn đề, một vấn đề mà chỉ có Dục Giới Tiên mới có thể giải quyết được.”

Bàn tay đang chơi đùa của Ninh Ân dừng lại, sau đó hắn bỏ chén lên bàn đá.

Ninh Ân còn chưa nói gì, Ngu Linh Tê đã lấy ra mấy quả vải ướp lạnh từ trong hộp thức ăn ra, ân cần nói: “Ăn vải đi, ngọt lắm đấy.”

Ninh Ân không thèm nhìn mấy mớ vải kia, chỉ gập đầu ngón tay, đẩy ngã cái chén xanh kia, đoạn dựng nó dậy, sau đó lại đẩy ngã xuống.

Làm không biết mệt.

Tên điên nhẹ này thế mà ghi thù nữa rồi.

Ngu Linh Tê không còn lựa chọn nào khác ngoài tự mình bóc một quả vải, những đầu ngón tay trắng nõn và mềm mại chậm rãi lột sạch quả vải đỏ thẫm, sau đó lấy phần thịt quả vải trong vắt long lanh, mang theo hơi thở mát lạnh và đưa vào miệng Ninh Ân.

Ngu Linh Tê phải cầm quả vải một hồi lâu thì Ninh Ân mới miễn cưỡng chuyển đôi mắt màu mực qua, nghiêng đầu sang một bên, há miệng ngậm lấy thịt vải từ đầu ngón tay nàng.

Đôi môi hơi mát lạnh lướt qua đầu ngón tay nàng, lúc ngậm miệng chỉ để lại một chút vỏ vải thiều trong ngón tay của nàng.

Đảo quanh trong miệng khiến nước trái cây tràn ra, làm ướt đôi môi mỏng nhợt nhạt của Ninh Ân.

Ngu Linh Tê ngớ ra, vốn muốn Ninh Ân cầm lấy nó, nhưng không ngờ hắn lại cắn xuống như thế.

Thôi, chỉ cần Ninh Ân sẵn lòng giúp đỡ thì hắn có cắn cũng mặc.

Vừa nghĩ tới đây, Ninh Ân lại lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Quả này không ngọt.”

Sau đó hắn nhìn vào mấy quả vải thiều còn sót lại trong hộp thức ăn, đoạn ngước mắt lên.

"..."

Ngu Linh Tê rũ mắt xuống, mím môi, kiên nhẫn lột một quả vải thiều khác, đưa đến bên miệng Ninh Ân, "Ngọt không, Vệ Thất?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp