Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 31: Tặng bút


1 tháng

trướctiếp

Đông cung.

Trời cứ mưa không ngớt, thái tử Ninh Đàn phiền muộn đẩy thị thiếp đang bóp vai mình ra, đứng dậy nói: “Thôi Ám!”

Bên ngoài bức bình phong, thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu đỏ gạch tiến lên đáp lại, giọng ngân nga: “Có thần.”

Ninh Đàn bực bội ra mặt: “Đã mười ngày rồi, cô còn phải bị cấm túc đến khi nào nữa!”

“Mấy ngày nay, vì chuyện xảy ra ở thọ yến của công chúa Đức Dương, mấy vị đại nhân của Ngự Sử đài đã cùng nhau dâng tấu chương luận tội điện hạ, Hoàng Thượng vẫn còn đang tức giận.”

Thôi Ám nói: “Hoàng hậu nương nương khuyên điện hạ ở lại Đông cung để tránh phong ba.”

“Không phải chứ, chuyện đã xảy ra từ mấy ngày trước rồi, tại sao mấy lão già bảo thủ của Ngự Sử đài vẫn còn nhai đi nhai lại mãi vậy.”

“Hoàng hậu nương nương vốn đã ém nhẹm được chuyện này rồi, nhưng không biết ai đã tiết lộ tin tức lan truyền trong dân chúng rằng...”

Thôi Ám liếc nhìn Ninh Đàn, nói tiếp: “Rằng điện hạ cưỡng bức quý nữ, háo sắc ngu dốt, gần đây tiếng oán thán của dân chúng càng ngày càng nhiều, cho nên Ngự Sử đài mới tóm được sơ hở.”

“Lẽ nào lại vậy! Mấy câu vớ vẩn đó là ai tung ra vậy!”

Ninh Đàn nghĩ đến chuyện này là lại tức giận, đúng là không tóm được cừu để chén thịt còn bị ám mùi hôi hám đầy mình, hắn ta không khỏi nổi giận đùng đùng nói: “Cô là thiên tử tương lai, cho dù không nhận nhầm người thì nổi hứng ngủ với một mỹ nhân có làm sao?”

Thôi Ám hơi cúi người: “Hiện tại long thể của Hoàng Thượng vẫn đang khỏe mạnh, thái tử nên cẩn thận lời ăn tiếng nói.”

Ninh Đàn hừ một tiếng, sự nhẫn nại của hắn ta đã đến cực hạn, hắn ta thầm nghĩ: Đã không thể ra khỏi Đông cung, vậy vẫn có thể đưa các mỹ nhân vào đây để thưởng thức chứ nhỉ? Mấy người cũ ở Đông cung, hắn đã chơi chán từ lâu rồi.

Hắn ta không khỏi hỏi: “Còn chuyện Thái tử phi thì sao, có tiến triển gì không?”

“Hoàng hậu nương nương đã đề cập đến chuyện đó rồi, chỉ có điều Ngu tướng quân còn đang đắn đo...”

“Gì cơ?”

“Không riêng gì Ngu tướng quân, sau khi chuyện ở Phật đường truyền ra ngoài, đích nữ của các thế gia vọng tộc ở kinh thành đều không muốn gả vào Đông cung.”

“Hỗn xược!”

Ninh Đàn vô cùng tức giận, cầm lấy chén trà trên án kỉ ném về phía Thôi Ám: “Tất cả là tại người của ngươi mắc lỗi, đưa hàng giả mạo lên giường của ta nên mới gây ra trận phong ba này!”

Chén trà đập vào vai Thôi Ám, nước trà hắt một mảng sẫm màu lên áo.

Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề biến sắc, nói: “Điện hạ bớt giận, tin đồn trên phố ồn ào một cách đáng ngờ, hẳn là có người xúi giục.”

Ninh Đàn thở phì phò ngồi xuống, nắm chặt ngón tay lẩm bẩm: “Sao Ngu Uyên lại cứng đầu khó chơi như thế, ta không tin không giải quyết được.”

Hiện tại trong triều, hắn ta bị mất tín nhiệm, xung quanh không có nhân tài nào có thể dùng, chỉ có mỗi Thôi Ám, thế nhưng hắn lại là người của Hoàng hậu.

Tuy Hoàng hậu là mẫu thân của hắn ta nhưng suốt ngày ngồi yên trước tượng Phật, hắn ta không đoán ra được rốt cuộc trong lòng bà đang nghĩ gì...

Phải nghĩ cách sớm biến Ngu gia thành của mình.

Như nhìn thấu được tâm tư của hắn ta, Thôi Ám nhếch mép, ung dung nhắc nhở: “Nghe nói bốn huyện ở Lạc Châu bị bão lụt, triều đình chuẩn bị phái người áp tải lương thực đi cứu trợ thiên tai.”

Ninh Đàn trợn mắt nhìn hắn, thở hổn hển nói: “Nói cái này làm gì? Bây giờ ta nào có tâm tư bàn việc nước...”

Nghĩ ra một ý, hắn ta dừng bước.

“Có rồi.” Đôi mắt ti hí của Ninh Đàn trông đầy toan tính, hắn ta vẫy tay gọi Thôi Ám.

Sau khi thì thầm một hồi, hắn ta hỏi: “Nhớ chưa?”

Thôi Ám cụp mắt lại che giấu ánh mắt nhạo báng của mình, hắn gật đầu đáp: “Thần sẽ đi làm ngay.”

Ninh Đàn hài lòng ngồi xuống ghế, nheo mắt cười gian xảo.

Chỉ cần kế hoạch thành công, đừng nói là hạ được Ngu Uyên, ngay cả hai nữ nhi của Ngu Uyên cũng sẽ phải ngoan ngoãn đến Đông cung quỳ lạy xin tha.

Nghĩ đến cô nương Ngu gia mà hắn ta mất công mãi vẫn chưa ăn được, bụng dưới của Ninh Đàn trở nên khô nóng.

“Còn chuyện này nữa.”

Hắn ta gọi Thôi Ám: “Người giả mạo dụ dỗ cô đâu rồi? Chính là người họ Triệu kia đó, ngươi đưa nàng ta vào cung đi.”

Thôi Ám dừng bước: “Nàng ta bị trưởng công chúa Đức Dương ghét, đức hạnh không hiền thục, không thể phong làm lương đệ được.”

“Vậy thì để nàng ta làm thiếp tì hạ đẳng nhất, dù sao cũng chỉ là hàng giả mà thôi, có thể mặc sức chơi đùa.”

Ninh Đàn sốt ruột tặc lưỡi, đợi người thật kia của Ngu gia tới, đương nhiên nàng ta sẽ thành vô dụng.

Tia chớp xé toạc bầu trời đêm, chiếu lầu gác cung điện ở kinh thành trở nên trắng bệch.

Gió táp chớp giật, mưa rào sắp ập tới.



Sáng sớm, mưa tạnh, bầu trời trong xanh trở lại, vũng nước trước bậc thềm phản chiếu bóng cây và mây trời lơ lửng.

Ngu Linh Tê đang ngồi thất thần trước bàn trang điểm, bất ngờ nghe tiếng Hồ Đào đứng đằng sau chải tóc cho nàng nói: “Nô tỳ phát hiện gần đây sắc mặt của tiểu thư tốt hơn rồi, trắng trẻo hồng hào, đẹp như hoa đào nở rộ vào mùa xuân.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Ngu Linh Tê nhớ lại cảnh ngày hôm qua trong mật thất, những ký ức vụn vặt hoang đường tràn về như thủy triều, thiêu đốt đôi má nàng đến đau đớn.

Trong suốt hai năm ở phủ Nhiếp Chính Vương, nàng luôn là người lấy lòng Ninh Ân, còn Ninh Ân là người hưởng thụ. Thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt, hắn cũng kiên nhẫn chọc ghẹo làm hai má nàng ửng đỏ, nhưng ngày hôm qua lại cực kỳ khác...

Khác biệt ở đâu, Ngu Linh Tê không thể nói ra.

Tất cả những gì nàng biết là lúc đi trên lối trúc dài rời khỏi phòng thiền, nàng thậm chí không thể nhìn thẳng vào vạt áo sẫm màu do bị làm ướt của Ninh Ân.

Cũng may hôm đó trời mưa, mưa phùn hắt chéo làm ướt y phục nên không khiến người ta nghi ngờ.

Ninh Ân nói chất độc này vẫn còn một lần phát tác nữa.

Hai lần đầu đã lấy mất nửa cái mạng của nàng rồi, không biết lần thứ ba sẽ bị giày vò ra nông nỗi nào... Chẳng lẽ lại phải nhờ hắn sao?

Ở kiếp trước, nàng là chim trong lồng hai năm, Ngu Linh Tê rất quý trọng mạng sống, nàng không hề để tâm đến những ràng buộc của lễ giáo thế tục.

Nhưng nàng không cam lòng chịu khuất phục trước tác dụng của thuốc, đi theo con đường cũ của kiếp trước.

Kiếp trước lấy nhan sắc để hầu hạ người ta là chuyện cực chẳng đã, kiếp này mập mờ gian díu với nhau thì là do đâu?

Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê hoàn hồn, nói: “Hồ Đào, ngươi cầm một ít thảo dược hạ hỏa đi phơi khô, sắc thành thuốc để ta thanh nhiệt giải độc, càng nhiều càng tốt.”

Hồ Đào đang cầm lược, chớp mắt nói: “Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao? Đã là thuốc thì kiểu gì cũng có ba phần độc, thật sự không thể uống bừa.”

“Gần đây trời rất nóng, trong người cảm thấy khô nóng khó chịu, cần phải hạ hỏa.”

Ngu Linh Tê tùy tiện bịa ra một lý do, mặc dù không biết thuốc giải, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.

Hồ Đào đặt chiếc lược xuống đi ra ngoài, chưa được bao lâu đã quay lại.

“Tiểu thư, biểu cô nương của Triệu phủ đến đây, nói muốn gặp tiểu thư.”

Hồ Đào hỏi ý: “Đại tiểu thư đang cầm đao chặn ở bên ngoài, bảo nô tỳ đến hỏi tiểu thư, trói nàng ta lại tạ lỗi với tiểu thư, hay là trực tiếp chém chết?”

Triệu Ngọc Minh?

Suy nghĩ của Ngu Linh Tê trầm xuống, còn chưa tìm nàng ta tính sổ, sao nàng ta lại tự mình tới cửa.

Trước cửa phủ, Ngu Tân Di quyết đoán ngồi xuống bậc thềm, cắm thanh đao đã rút ra khỏi vỏ xuống mặt đất.

Phía sau Ngu Tân Di, hai hàng thị vệ cầm đao chờ sẵn.

Triệu Ngọc Minh bị khí thế của nàng ấy làm sợ tái mặt, hệt như thể nàng ta rất mong manh yếu ớt. Thấy Ngu Linh Tê đi ra, mắt Triệu Ngọc Minh sáng lên, nàng ta khẽ gọi: “Linh Tê biểu muội...”

Ngu Linh Tê nghe thấy giọng điệu giả vờ yếu đuối của nàng ta, nàng cảm thấy buồn nôn.

“Tuế Tuế, muội ra đây làm gì?”

Ngu Tân Di đứng dậy chắn trước mặt muội muội, lạnh lùng nói: “Không cần muội ra mặt, tỷ thay muội xử lý nàng ta.”

Ngu Linh Tê bình tĩnh liếc mắt nhìn Ngu Tân Di, nói: “A tỷ, muội có chuyện muốn hỏi nàng ta.”

Ngu Linh Tê đi thẳng vào trong thủy đình ngồi, không chào Triệu Ngọc Minh.

Triệu Ngọc Minh lúng túng đứng một bên, gọi một tiếng: "Linh Tê biểu muội, tỷ biết giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm...”

“Hiểu lầm?”

Ngu Linh Tê liếc nàng ta một cái: "Trong buổi săn bắn mùa xuân, ngựa của mọi người đều bị trúng độc hoảng sợ giật mình, chỉ có biểu tỷ và Triệu Tu nóng lòng muốn thắng lại không việc gì, đây là hiểu lầm sao?”

Triệu Ngọc Minh định mở miệng phản bác, nhưng Ngu Linh Tê không cho nàng ta cơ hội: “Ở thọ yến của công chúa Đức Dương, biểu muội luôn luôn đề phòng, thế nhưng vẫn bị ngất xỉu, rơi vào tay Triệu Tu, đây cũng là hiểu lầm?”

“Đó là tại cung tỳ nhận nhầm biểu muội thành tỷ nên mới đưa muội rời khỏi phủ công chúa, thật sự không liên quan đến tỷ.”

Triệu Ngọc Minh nói như sắp khóc đến nơi: "Tỷ bị giày vò thay biểu muội, bị Thái tử… Tỷ cũng là người bị hại, sao biểu muội có thể trách tỷ như vậy được?”

Nghe nàng ta phân trần trắng đen, Ngu Linh Tê buồn cười.

Nàng không hiểu tại sao kiếp trước nàng lại không nhìn ra Triệu Ngọc Minh có diện mạo và tâm địa trái ngược nhau hoàn toàn như vậy, nàng ta có khác gì loại rắn rết thâm độc đâu chứ?

“Tỷ biết biểu muội thích đồ cay nồng, cũng biết ở thọ yến, người duy nhất biểu muội không đề phòng là Tiết Sầm. Ngày đó, ở thọ yến của trưởng công chúa, biểu muội nhìn thấy tỷ và Tiết Sầm trò chuyện với nhau một lúc lâu.”

Ngu Linh Tê đứng lên, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Minh nói: “Có cần biểu muội nói rõ hơn nữa không? Mơ ngâm muối ớt mà Tiết Sầm mang theo đã bị tỷ đánh tráo vào lúc đó đúng không?”

Triệu Ngọc Minh nắm chặt khăn tay, chột dạ tái mặt.

Ngu Linh Tê biết ngay là mình đã đoán đúng.

Sau khi trở về từ thọ yến ngày hôm đó, Ngu Linh Tê đã ngẫm nghĩ một lúc lâu. Trưởng công chúa Đức Dương tức giận vì thái tử làm điều xằng bậy ở phật đường, nghĩa là bà ấy không hề biết ý đồ của thái tử, không thể động tay động chân với đồ ăn của Ngu Linh Tê...

Vậy thì, người xuống tay với nàng chỉ có thể là người của Triệu gia.

Ngu Linh Tê không ăn bất cứ thứ gì không rõ lai lịch trong bữa tiệc, ngoại lệ duy nhất chính là hai quả mơ mà Tiết Sầm cho vào chén của nàng.

Cộng thêm xâu chuỗi với chuyện vì sao trước đó Triệu Ngọc Minh lại quấn quýt nói chuyện với Tiết Sầm, tại sao lại muốn phân tán sự chú ý của huynh ấy, mọi nghi ngờ đều dễ dàng tìm được câu trả lời.

Thậm chí cả kiếp trước...

Ở kiếp trước, trong tách trà thơm nàng từng uống ở Triệu phủ, nàng cũng ngửi thấy mùi thơm của trà y hệt như trong thọ yến của trưởng công chúa.

Ở kiếp trước, di phụ đã từng đảm nhận chức Thượng thư bộ Hộ nhờ dâng tặng mỹ nhân nịnh hót Ninh Ân. Một nhà giàu như Triệu phủ tại sao lại mời nàng dùng trà cũ từ bốn năm trước?

Có lẽ chỉ có một lý do:

Loại trà đó đủ thơm, thơm đến mức có thể che đi vị đắng của thuốc độc.

Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê bật cười thành tiếng.

Cười nàng kiếp trước nơm nớp lo sợ đề phòng ​​Ninh Ân, sợ hãi tên điên đó, cuối cùng kẻ giết nàng lại là một “người tốt yếu đuối nhu nhược”.

Nếu thật sự là do Triệu gia làm, nàng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!

Triệu Ngọc Minh vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngu Linh Tê, nàng ta không khỏi chột dạ nói: “Mọi chuyện đều do Triệu Tu sắp đặt, tỷ cứ tưởng hắn ta chỉ muốn dạy biểu muội một bài học để xả giận, không biết hắn ta có ý định kia…”

Nhìn thấy Ngu Linh Tê mím môi cười lạnh, Triệu Ngọc Minh hạ giọng, đôi mắt đẫm lệ, nàng ta nói: “Tỷ biết dù tỷ có nói gì đi nữa thì biểu muội cũng sẽ không tin. Tỷ đã được phong làm phụng nghi (1) của Đông cung, ngày kia phải vào cung hầu hạ thái tử điện hạ, đời này tỷ không thể rời khỏi bức tường cung cấm nữa, càng sẽ không tranh giành với biểu muội điều gì nữa...”

Nghĩ đến thân phận “tì thiếp” hèn mọn, Triệu Ngọc Minh kìm lại vẻ không cam tâm mạnh mẽ trong mắt, nghẹn ngào nói: “Hôm nay tỷ đến tìm biểu muội không phải để cầu xin sự tha thứ của biểu muội, mà là trước khi nhập cung muốn hỏi rõ ràng, Triệu Tu... rốt cuộc làm sao mà chết?”

Đến lúc này rồi còn muốn hỏi vòng vo để moi tin sao?

Ngu Linh Tê bình tĩnh nói: “Nếu không phải là sợ tội tự sát thì sao biểu tỷ không đích thân đi hỏi hắn ta?”

Triệu Ngọc Minh run sợ: Triệu Tu đã chết rồi, Ngu Linh Tê nói “đích thân đi hỏi hắn ta”, chẳng lẽ là ám chỉ...

Hiện tại, Ngu Linh Tê trầm tĩnh hiểu thấu mọi chuyện, rõ ràng không còn là thiếu nữ ngốc nghếch ngây thơ dễ mắc lừa nữa. Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì trong nửa năm ngắn ngủi này?

Đang nghĩ, một hòn đá không biết từ đâu bay đến, đập vào mặt Triệu Ngọc Minh.

Triệu Ngọc Minh ngay lập tức hét lên, lùi lại một bước che khuôn mặt rách da chảy máu lại.

Lại một viên đá khác bay đến, nàng ta không buồn giả vờ giả vịt nữa, hoảng loạn bỏ chạy.

Ngu Linh Tê vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy buồn cười, nỗi lo âu nặng nề trong lòng tan biến quá nửa.

Hồi lâu, nàng nhìn về phía sau hòn non bộ: “Vệ Thất, huynh là trẻ con hay sao?”

Thực ra đánh người bằng một hòn đá, chỉ có người hành động liều lĩnh tùy hứng như hắn mới làm được.

Thiếu niên mặc đồ đen từ sau hòn non bộ đi ra, chậm rãi chuyển qua con đường quanh co lát ván gỗ, ném mấy hòn đá trong tay không còn giá trị nữa đi.

Gió ẩm thổi tới sau cơn mưa, tóc mai màu đen buông rũ sau tai khẽ bay, hắn híp mắt nhàn nhạt nói: “Ta không thích khuôn mặt của nàng ta, bị rạch thêm vài đường sẽ ổn hơn.”

Ngu Linh Tê hơi giật mình, những ký ức cố tình đè nén đột ngột quay về.

Ở kiếp trước, Ninh Ân từng cứa rách mặt Triệu Ngọc Minh, chẳng lẽ hắn không ghét nàng, mà là ghét một người như Triệu Ngọc Minh lại có khuôn mặt giống nàng?

“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?” Ninh Ân đi vào trong thủy đình, nhìn chằm chằm biểu cảm của Ngu Linh Tê.

Ngu Linh Tê nhếch môi cười.

Đó là một nụ cười chân thực, nụ cười thoải mái mà lại tự giễu, thoáng chốc khuôn mặt nàng tươi như đóa hoa xuân bừng nở.

Ninh Ân cầm viên đá, đôi mắt đen ẩn chứa bóng dáng che môi cười của nàng.

“Ta đang nghĩ, trước đây ta thực sự là một kẻ ngốc.” Ngu Linh Tê ngồi trên ghế đá, chống cằm, lơ đãng lau nước mắt ở khóe mi.

Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu mới gật nhẹ đầu: “Đúng là rất ngốc, tiểu thư nên giết nữ nhân đó.”

Hắn vẫn như vậy, hoặc là giết người hoặc là chuẩn bị giết người.

Nhưng rất kỳ lạ, Ngu Linh Tê lại không cảm thấy đáng sợ một chút nào.

Nàng lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Ninh Ân, giọng nói nhẹ nhàng kiên định: “Chết là chuyện đơn giản, thứ ta muốn không chỉ như vậy.”

Nàng muốn làm bạn với tên điên tuấn tú trước mặt, san bằng Triệu Ngọc Minh và chốn Đông cung thối nát kia.

“Tiểu thư cứ nhìn ta mãi làm gì?” Ninh Ân bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng cong môi.

Những suy nghĩ trong lòng của Ngu Linh Tê trào dâng cuồn cuộn, về kiếp trước, về kiếp này, về những nhận thức đang dần bị lật đổ và định hình lại.

“Vệ Thất, trước đây ta rất sợ một người.”

Nàng cụp mắt cười nhẹ: "Nhưng bây giờ, hình như ta cũng hiểu hắn một chút.”

Viên đá trong tay rơi xuống đất, Ninh Ân hơi nhướng mày.

“Là tên lỗ mãng đó à?” Hắn nheo cặp mắt giống như một khối băng màu đen lại.

“Gì cơ?” Ngu Linh Tê chưa kịp hiểu.

Ninh Ân lạnh nhạt nói: “Cái tên đưa tiểu thư đi từ sợ hãi tới thuần thục, dạy tiểu thư cách tự tiêu khiển tìm vui...”

Ngu Linh Tê vội vàng chạy tới, bịt cái miệng đáng hận của Ninh Ân lại.

“Huynh đang nói linh tinh gì vậy?” Lỗ tai Ngu Linh Tê đỏ hồng như cánh hoa mơ.

Uổng công vừa rồi nàng còn nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào giúp hắn hồi cung san bằng Đông cung, vậy mà hắn lại chỉ lo ghen tuông với chính bản thân!

Ninh Ân bị che miệng, vô tội chớp mắt, sau đó khẽ mở đôi môi mỏng, dùng răng mài lòng bàn tay mềm mại của nàng như để trừng phạt.

Vừa đau vừa ngứa, Ngu Linh Tê thu tay về, tức giận nhìn hắn.

“Ăn vải đi, trong cung ban thưởng.”

Không có ai khác ở đây, vì vậy Ngu Linh Tê đẩy đĩa vải trên bàn đá về phía hắn, cố gắng chặn cái miệng cắn loạn của hắn.

Nàng đẩy xong mới nghĩ ra, Ninh Ân có lẽ không có ấn tượng tốt về hoàng cung.

Cũng may Ninh Ân vẫn như cũ, cầm chiếc khăn trên khay lên lau tay, chọn một quả có một đường sọc xanh nhạt chạy dọc thân quả.

Lúc hắn đưa tay ra, Ngu Linh Tê nhìn thấy trên cánh tay trái của hắn vẫn đang cột dải lụa màu trắng hoa hạnh kia, nàng không khỏi sửng sốt: “Sao huynh vẫn còn buộc dải lụa này? Trả lại cho ta.”

Ninh Ân thu tay lại, dựa vào cây cột bên thủy đình, chậm rãi bóc vải ra nói: “Hôm qua tiểu thư làm ướt y phục của ta, dải lụa này coi như là quà bồi thường của tiểu thư.”

Nói xong, đốt ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn mân mê cùi thịt của quả vải, vô tình hoặc cố ý bóp nó, hắn há miệng ngậm vào, đầu lưỡi cuộn lại, nước quả vải chảy ra, ngọt đến độ mắt hắn nheo lại.

Gió thổi nhẹ nhàng trên hồ nhỏ xua đi sự khô nóng trên má Ngu Linh Tê.

Nàng không nhìn Ninh Ân nữa, tức giận hỏi: “Huynh tới gặp ta có chuyện gì không?”

Ninh Ân lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong ngực, để lên bàn đá trước mặt Ngu Linh Tê, ngón tay thon dài dính nước quả vải gõ nhẹ một cái, ra hiệu cho nàng mở nó ra.

“Thứ gì đây?” Ngu Linh Tê liếc nhìn hắn, có phần tò mò.

Nàng mở ra xem thử, đó là một chiếc bút lông có hoa văn hình hoa mơ đỏ.

Hoa văn được chạm trổ ở cán bút hết sức cầu kỳ nhưng không tinh xảo như những thợ khắc bút nổi tiếng, hẳn là sản phẩm của một người mới vào nghề.

Ninh Ân đưa tay ra sau lưng, dùng đầu lưỡi đảo cùi vải từ má này sang má kia: “Lúc trước ta lỡ làm gãy cây bút của tiểu thư, ta đã nói sẽ đền một cái tốt hơn.”

“Huynh làm à?”

Ngu Linh Tê cố gắng kìm ý cười ở khóe môi lại, một tay chống cằm, một tay vuốt nhẹ đầu bút lông, bóp thử.

Đầu bút lông đen nhánh, rất đàn hồi, không giống lông cừu cũng không giống lông sói, óng mượt mát lạnh khó tả.

“Lông của cây bút này làm bằng lông gì thế?” Ngu Linh tê tò mò hỏi.

“Tóc.” Ninh Ân nói.

Ngu Linh Tê cứ tưởng mình nghe nhầm.

“Cái gì?”

“Tóc của ta.”

Ninh Ân lặp lại lần nữa, xếch đuôi mắt xinh đẹp lên, chậm rãi nói: “Không phải tiểu thư thích tóc của ta sao? Ta cắt hai tấc, chọn ra những sợi mảnh nhất, mềm nhất, dán lại thành đầu bút, ta chọn mất cả đêm đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh cẩu cẩu: Vợ ta thích tóc của ta, ta bèn cắt một nhúm tóc tặng nàng ấy; vợ ta thích XX của ta, ta sẽ...

Linh Tê: Thần kinh!!!

(1) Phụng nghi: tên cấp bậc thấp nhất trong các thị thiếp của thái tử, có hàm chính cửu phẩm. Thái tử có thể có tối đa 24 phụng nghi. Thứ tự các thị thiếp của thái tử từ cao xuống thấp lần lượt là: Lương đệ, lương viện, thừa huy, chiêu huấn, phụng nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp