Thời tiết u ám, cơn đau chằng chịt ở chân trái kéo dài từng cơn. Vệ Thất nhìn gương mặt hung ác, tái nhợt của mình trong gương một lát rồi chán ghét lật úp gương đồng.
Nếu không có sự giúp đỡ của Tuế Tuế đã trọng sinh thì hắn đã biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này.
Ngu Linh Tê vẫn luôn cẩn thận quan sát hắn như đang tự hỏi tại sao hắn lại hành động kỳ lạ như thế.
Nàng quen tay quen việc cầm bầu rượu đã được đun ấm, rót một ly cho Vệ Thất xua đuổi cái lạnh.
Vệ Thất nhìn dáng vẻ nhu hòa, cẩn thận từng ly từng tí của nàng rồi lập tức hiểu tại sao năm đó Tuế Tuế vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng động tác đút vải, lột vỏ sen cho hắn lại quen thuộc, tự nhiên đến thế.
Bởi vì nàng đã làm những việc này cả nghìn lần trước khi gặp hắn rồi.
Nhưng hắn không biết gì, còn từng chế giễu nàng: “Kỹ năng hầu hạ người khác lại thành thục thế này cơ đấy.”
Đôi mắt của Vệ Thất càng lúc càng âm u, vươn tay nhận ly rượu Ngu Linh Tê đưa đến, ngón tay vuốt ve mép ly: “Ngồi xuống, uống với ta một ly.”
Lúc Nhiếp chính vương hứng trí cũng sẽ lôi kéo nàng uống một ly.
Ngu Linh Tê cũng không ngạc nhiên, nghe lời ngồi xuống, tự rót cho mình nửa ly. Nàng sợ uống nhiều sẽ làm bừa nên không dám rót nhiều.
Hắn vẫn nhớ Ngu Linh Tê thích ăn cay, uống rượu hay uống trà đều thích thêm chút bột ớt để tăng hương vị. Đúng là sở thích vừa kỳ lạ vừa đáng yêu.
Ngu Linh Tê còn tưởng hắn đang hỏi trong rượu có bỏ bột ớt không, nàng nhớ lại cảnh tượng bị Nhiếp chính vương cay đến đỏ mắt ném ra ngoài, vội đáp lời: “Vương gia yên tâm, trong rượu không có bột ớt.”
Vệ Thất bảo người hầu: “Lấy vài quả mơ bột ớt đến đây.”
Chẳng mấy chốc, quả mơ đã được dâng lên, Vệ Thất tự tay gắp hai quả thả vào ly rượu của Ngu Linh Tê. Rượu trong vắt nhanh chóng biến thành màu vàng nhạt.
Ngu Linh Tê thụ sủng nhược kinh(1) lại có chút do dự. Với cái tính nết sáng nắng chiều mưa của Nhiếp chính vương, chắc không phải là nghiên cứu ra loại độc kỳ lạ nào đó bỏ vào trong quả mơ chứ?
(1) Thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều mà kinh sợ
Thấy nàng không uống, Vệ Thất bưng ly rượu kề môi nàng, chậm rãi nói: “Há miệng.”
Bởi vì cơn đau từ cái chân tàn tật mà sắc mặt hắn rất khó coi, giọng điệu trầm thấp lại có vẻ dọa người. Ngu Linh Tê không dám không nghe, khẽ hé môi, để rượu cay ấm áp tùy ý chảy vào trong khoang họng nàng.
Một lúc sau không thấy khó chịu hay trúng độc, vị chua chát cay nồng qua đi, chỉ để lại dư vị của quả mơ, hơi nóng bốc lên từ trong bụng lan ra khắp người.
Hôm nay, Ngu Linh Tê thật sự không hiểu Nhiếp chính vương nhưng đã không còn quan trọng nữa. Vị cay ở đầu lưỡi biến thành cảm giác sảng khoái trong lòng. Lâu rồi nàng chưa được nếm lại hương vị này.
Bây giờ không cần Nhiếp chính vương giúp đỡ, nàng tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn thở ra.
Cuối cùng ý cười cũng đã xuất hiện trong đôi mắt hạnh cẩn trọng ấy.
Đúng là người dễ dỗ mà.
Vệ Thất cong môi, nói với nàng: “Sau này Tuế Tuế muốn ăn gì, uống gì cứ tự nhiên, không cần để ý.”
“Đa tạ Vương gia.”
Ngoài miệng Ngu Linh Tê nói đa tạ nhưng trong lòng lại âm trầm khinh thường.
Nhiếp chính vương sáng nắng chiều mưa, lúc này có thể yêu chiều nàng nhưng ngay sau đó có thể trở mặt không nhận người. Nàng đã quen rồi, tận hưởng thú vui trước mắt mới là con đường đúng đắn.
Vệ Thất nhìn đôi mắt láo liên của nàng, cười khẽ, hắn biết nàng đang chửi thầm trong lòng.
Không sao, cũng đâu phải chửi hắn.
Hơi rượu đến chậm, Ngu Linh Tê uống mấy ly, mặt đã đỏ bừng. Sau đó, ngay cả ly cũng không cầm vững, nàng chống cằm, cơn buồn ngủ ập đến.
Nàng gật gù như gà mổ thóc nhưng cố giữ sự tỉnh táo, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tuế Tuế của tương lai xoay chuyển càn khôn, lúc uống say sẽ lầm bầm làm nũng, mở miệng ngậm miệng là kêu ‘Ninh Ân’, hắn luôn đáp lời nàng, không chê nàng phiền.
Mà Tuế Tuế của trước mắt lại cô độc một mình, người thân bạn bè đều không còn nữa, ngay cả việc uống rượu làm càn cũng chỉ là mong ước xa vời.
Cuối cùng Ngu Linh Tê không thể chống lại cơn buồn ngủ, tay buông thõng, đầu đập thẳng về phía bàn nhỏ.
Vệ Thất vươn tay đỡ đầu nàng kịp lúc.
Đầu Ngu Linh Tê đụng phải lòng bàn tay ấm áp, cọ cọ mấy cái rồi tìm tư thế thoải mái mà ngủ.
Vệ Thất không thu tay lại, cắn ly rượu, một tay cởi áo choàng, giũ mấy cái rồi khoác lên đầu vai gầy gò của Ngu Linh Tê.
Buổi chiều yên ả, mây đen che trời nhưng rất ấm áp.
Vệ Thất nhìn Tuế Tuế đang ngủ say, cũng nhắm mắt lại.
Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, một cơn lốc mạnh mẽ kéo hắn vào trong như đang kéo linh hồn lưu lạc trở về.
Vệ Thất giật mình, mở bừng mắt.
Ý thức trở về thể xác, nhìn xung quanh, hắn vẫn là Nhiếp chính vương chưa thay đổi vận mệnh.
Ngu Linh Tê gối lên lòng bàn tay của hắn mà chìm vào giấc ngủ, trên người nàng đang khoác áo choàng màu tím hắn tự tay đắp cho nàng.
Cuối cùng thì Vệ Thất cũng nhận ra, hắn không thể ở lại ‘quá khứ trước khi Tuế Tuế trọng sinh’ quá lâu. Chỉ cần hắn ngủ thì đó sẽ là lúc hắn tỉnh lại ở thế giới thật.
Trở về với ánh trăng sáng Tuế Tuế của hắn, đương nhiên rất vui nhưng còn Tuế Tuế trước mặt phải làm sao?
“Ta mơ thấy ta chết, để lại một mình chàng sống lẻ loi trên đời.”
Lời Tuế Tuế nói khi ấy vẫn còn bên tai, dùng giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười xinh đẹp để kể lại kết cục thảm thương của nàng kiếp trước.
Bóng tối nơi đáy mắt Vệ Thất cuồn cuộn gợn sóng, lên kế hoạch cho nàng.
Nhân lúc vẫn còn thời gian, hắn cẩn thận rút tay về, cầm cây gậy chống dậy.
Ấn nhẹ một cái, lưỡi dao mỏng bật ra, trong mắt hắn chỉ còn một mảnh sương lạnh.
2
Trước khi ý thức của hắn rơi vào vực sâu tăm tối vô tận, trái tim Ninh Ân đột nhiên co rút lại, hai mắt đột ngột mở ra.
Rèm che Tụ Vân các đung đưa từ từ kéo suy nghĩ của hắn về, đốt ngón tay lạnh như băng dần ấm lên.
“Sao thế?”
Ngu Linh Tê đang bầu bạn bên cạnh hắn nhanh chóng nhận ra sắc mặt hắn không bình thường, lo lắng hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ở bên cạnh, sự âm trầm ngoan lệ trong đáy mắt Ninh Ân mới dần tan biến, cười với nàng.
“Đúng vậy, ta mơ thấy ác mộng.”
Ninh Ân thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, giơ bàn tay ra trước mặt, nhìn tới nhìn lui. May mà hắn vẫn còn cơ thể hoàn chỉnh.
Xem ra tu hú chiếm tổ chim khách không phải kế lâu dài, chỉ cần hắn ngủ thì hắn sẽ trở lại thế giới lạnh như băng, không có Ngu Linh Tê. Phiền chết đi được.
“Nương nương, đường mạch nha và hoa đăng người muốn đã có rồi ạ.”
Người hầu lên lầu bẩm báo, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Ân.
“Hoa đăng?” Ninh Ân nhướng mày.
“Hiếm khi được xuất cung nghỉ ngơi, tự nhiên ta muốn đổi hết đèn lồng trong vương phủ một lượt.”
Ngu Linh Tê cười lấy đường mạch nha trong tay người hầu, mở gói đưa cho Ninh Ân một viên: “Ăn không?”
Nguyện vọng cuối cùng của Linh Tê là muốn cùng hắn đi dạo, mua đồ ăn vặt.
Đáng tiếc là đến khi nàng chết vẫn không thể thực hiện nguyện vọng này. Sau này, Ninh Ân một thân một mình đi dạo mua túi kẹo nhưng không thể nếm được vị ngọt như lúc được nàng đút cho như thế này.
Ninh Ân cầm lấy viên kẹo, ngắm nghía hồi lâu rồi mới lưu luyến bỏ vào miệng, thỏa mãn nheo mắt.
Ngu Linh Tê nhìn những đám mây lơ lửng trên bầu trời, đề nghị: “Còn mấy canh giờ nữa mới đến lúc ngắm đèn, muốn thả diều giấy với ta không?”
Ninh Ân không có hứng thú với diều.
Thứ nhất là vì tuổi thơ của hắn không tốt đẹp, thứ hai là vì chân hắn bị tật nhiều năm, hắn vô cùng căm hận những hành động cần đôi chân khỏe mạnh.
Hắn chỉ có hứng thú với Linh Tê sinh động hoạt bát trước mặt. Đẹp đẽ đến mức nàng muốn hắn moi tim móc phổi hắn cũng không chút do dự mổ ra đưa cho nàng.
Bây giờ đã là đầu thu, trong chợ không còn con diều nào nữa.
Ngu Linh Tê sai người chuẩn bị hồ, nan tre và những thứ khác, muốn thử tự làm một con diều.
Nhưng nàng thật sự không có kinh nghiệm làm thủ công, quay đi quay lại, suýt thì cắt đứt tay mình.
“Sai rồi, phải cắt thế này.”
Ninh Ân thật sự không thể nhìn nổi nàng vụng và vụng về như thế, lấy đồ vật trong tay nàng, tự mình làm.
Ngu Linh Tê mỉm cười, đứng bên cạnh nhìn hắn.
Khi nam nhân rũ mắt, lông mi dày đặc âm u rũ cuống, trông vừa xa cách vừa lạnh lẽo, để lộ chút sát khí đứng trên người khác.
Ninh Ân không nhanh không chậm cột cây dù, ngước mắt nhìn đôi mắt đang ngắm nhìn hắn đến mê mẩn của nàng: “Linh Tê luôn vui vẻ thế này?”
Ngu Linh Tê giật mình, gật đầu: “Người thân vẫn còn, người yêu ở bên, tất nhiên vui vẻ rồi.”
“Người yêu...”
Ninh Ân nghiền ngẫm hai chữ này, như mê muội mà cười lặp lại một lần nữa: “Người yêu à.”
Vừa làm xong con diều thì mây đen kéo đến che mất mặt trời, thời tiết thay đổi.
Gió mùa thu mạnh, con diều không thể bay lên, Ngu Linh Tê có chút hụt hẫng, chống cằm thở dài: “Tiếc quá, không thể thả diều với chàng.”
Ninh Ân lại không thấy có gì cả, tâm tư của hắn vốn không nằm ở con diều.
Trời đầy mây, âm u cực kì. Mới là giờ dậu nhưng trong phủ đã phải thắp đèn.
Đóa là những đèn ước nguyện mà Ngu Linh Tê sai người chuẩn bị lúc chiều. Trong đình, hành lang, ngay cả dưới hiên, dưới ngọn cây đều treo những ngọn đèn mới tinh như ngàn vạn ngôi sao rơi xuống, tụ họp thành biển sáng ấm áp trên đỉnh đầu.
Dưới biển sao, Ngu Linh Tê và Ninh Ân nâng chén đối ẩm (2) như được khoác một vầng sáng vàng.
(2) Nâng chén đối ẩm: uống rượu đối thơ
Mỹ nhân dưới ánh đèn xinh đẹp vô cùng, khiến người ta không thể rời mắt.
Ninh Ân chưa có cơ hội ngắm đèn cùng Linh Tê...không, có lẽ đã từng có cơ hội.
Tết thượng nguyên năm thứ nhất, tham gia hồng môn yến, hắn chỉ đem lại máu tươi và chết chóc cho nàng. Tết thượng nguyên năm thứ hai, hắn bận xử lý những con cá lọt lưới, không kịp về phủ.
Hắn sống tàn nhẫn, hỗn loạn. Hắn cảm thấy tương lai còn dài.
Nhưng hắn không biết, ba tháng sau ngày Tết, hắn sẽ đánh mất Linh Tê vĩnh viễn.
Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại.
Những con phố chưa dạo hết, những cánh diều bị đạp nát và những ngày lễ chưa ngắm đèn cùng nhau...Dường như những tiếc nuối trước lúc chết và Linh Tê đang cùng nhau ùa về.
Nhưng Linh Tê của thế giới này nào biết được những tiếc nuối của hắn kiếp trước?
“Ninh Ân, chàng còn mong muốn điều gì không?”
Ngu Linh Tê ngà say, nâng ly rượu hỏi hắn.
Muốn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT