Ninh Ân ngồi bên cạnh giường, vô cùng hứng thú khi nhìn Ngu Linh Tê khóc ròng rã nửa canh giờ.

Nhưng thật ra nàng rất là biết điều, trong trường hợp nói ra bất kỳ lời “Di ngôn” nào cũng là sai thì khóc hẳn là đúng.

Trong khoảnh khắc sống sót sau tai nạn, niềm vui, nỗi uất ức cùng với cả sự sợ hãi cô đơn không thể kìm nén đều tuôn trào trong tim và xuất hiện trong đôi mắt ẩm ướt đỏ ửng đong đầy nước mắt của nàng, giống như bông hoa lê dính nước mưa vậy.

Khi khóc, nàng không có phát ra âm thanh khó nghe nào. Nàng chỉ căng chặt cái cằm xinh xắn, mặc cho nước mắt tự do tuôn ra từ hốc mắt chảy qua thái dương.

Ninh Ân đã từng nhìn thấy rất nhiều người khóc trước khi chết, nhưng không có ai trong số bọn họ có thể khóc được đẹp như nàng.

Hắn đột nhiên tìm ra một chuyện còn thú vị hơn cả việc giết chóc.

Đây là lần thứ ba hắn không giết Ngu Linh Tê.

Ngu Linh Tê nghĩ rằng việc mình còn có thể sống được là do việc chế tạo “thuốc độc” đã thất bại. Chỉ có thị vệ của vương phủ hoài nghi, Nhiếp chính vương đang cần một nữ nhân làm tấm bình phong cho mình.

Bởi vì chỉ cần bên cạnh vương gia không có ai, những người kia sẽ liên tục tặng đủ loại hình nữ nhân tới, giết nhiều quá cũng rất chán.

Mà Ngu Linh Tê chắc chắn là một lựa chọn thích hợp.

Ninh Ân là một người rất biết cách ngấm ngầm mưu tính, hắn đã từng cố ý gọi Ngu Linh Tê đến hầu hạ trà nước trong lúc bàn chính sự.

Ai ngờ nữ nhân này chỉ ngoan ngoãn làm nền, ánh mắt đảo ra ngoài cửa sổ rất nhiều lần, thà nhìn mấy con chim sẻ xám đang cãi nhau trên cành cây cũng không hứng thú nghe hắn đang nói gì...

Vẻ mặt nàng nhìn như dốc hết sức làm việc nhưng thực ra lại đang mất tập trung, cũng không giống đang giả vờ.

Nàng dường như coi việc trở thành chim hoàng yến thành một công việc. Khi cần thì nàng tới, không cần thì nàng sẽ im lặng lăn sang một bên, tuyệt đối không lộ mặt làm phiền.

Nói về ngoại hình và sự biết điều, nàng đúng là không chê vào đâu được. Ninh Ân tạm thời hài lòng với biểu hiện của nàng.

Nhưng mà quá thuận theo hắn, hắn lại cảm thấy không có thú vị, luôn suy nghĩ muốn làm cho nàng khóc đỏ mắt mới cảm thấy thỏa dạ.

Chân của Ninh Ân bị bệnh sợ lạnh, nhưng cơ thể hắn quanh năm đều lạnh lẽo nên có thói quen ngâm mình trong nước nóng để xua đi lạnh giá.

Năm ngoái có một người hầu đã lợi dụng cơ hội đưa khăn tắm để ám sát hắn, thi thể kia làm bẩn bể tắm nước nóng. Nên từ đó khi tắm rửa, hắn sẽ không gọi người tới hầu hạ nữa. Nhưng tối nay hắn lại đặc biệt ra lệnh cho Ngu Linh Tê hầu hạ hắn tắm rửa.

Nếu nàng là mật thám do người nào đó phái tới, tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội nghìn năm có một này, nếu vậy hắn chỉ có thể tự mình bóp nát cổ nàng.

Nếu nàng không phải mật thám...

Ninh Ân mở mắt ra, cả người ướt đẫm hơi nước bước ra khỏi bể, chậm rãi đi về phía Ngu Linh Tê.

Nhưng Ngu Linh Tê chỉ cụp mi cúi đầu cầm, nâng tắm trong tay. Thậm chí nàng còn không có dũng khí nhìn hắn, giống như cơ thể hắn là một cái gì đó đáng xấu hổ vậy.

Lá gan này, đoán chừng cũng không dám ám sát.

Ninh Ân ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh, Hắn lau khô mái tóc đang chảy nước, liếc nhìn hàng mi run rẩy bất an của nàng, bỗng nhiên ra lệnh: “Vào tắm đi.”

Ngu Linh Tê ngẩn ra, liếc nhìn bể tắm nước nóng bốc hơi mù mịt, nhỏ giọng nói: “Ta đã tắm rồi...”

“Bổn vương nói là đi vào tắm.” Hắn khẽ nhấn mạnh.

Thiếu nữ lập tức run lên. Nàng run rẩy nâng đầu ngón tay mềm mại bắt đầu nới lỏng dây thắt lưng.

Những lớp quần áo tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau dưới chân, chiếc áo trong bao bọc lấy đường cong lả lướt yểu điệu, giống như đóa hoa tỏa ra sự tao nhã đến cực hạn. Nhiệt độ dọc theo mũi chân đang thử nước của nàng lan lên trên, hung nóng đôi gò má đỏ bừng.

Gương mặt của nàng trời sinh đã thích hợp với những màu sắc rực rỡ.

Bất kể là đôi mắt đỏ lên vì khóc ngày hôm đó hay là hai má ửng hồng lúc này, những dạng vẻ đó đều thú vị hơn rất nhiều so với bộ dạng ĩu xìu, bình thản không có hứng thú của nàng thường ngày.

Ninh Ân vẫn để mái tóc dài ướt sũng mà ngồi như vậy. Hắn vừa rót rượu nhâm nhi, vừa thưởng thức hình ảnh mỹ nhân duyên dáng ửng hồng cả người ở trong bể nước nóng.

Cho đến khi làn da của mỹ nhân bị ngâm đến nhợt nhạt, người cũng choáng váng mà trượt xuống dọc theo thềm đá chìm xuống nước, nơi đó trồi lên một chuỗi bọt khí kèm với tiếng ục ục, khi ấy hắn mới chậm rãi buông chén rượu xuống, kịp lúc kéo nàng lên trước khi chết chìm.

...

Trải qua một tháng bình an vô sự không có chuyện gì, Triệu gia lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Triệu Huy sai người mang lễ vật tới tặng, bày ra giọng điệu của bậc cha chú trong nhà nói: “Cháu gái có thể được Vương gia yêu thích, tìm được phu quân tốt, hưởng vinh hoa phú quý cả đời thì di phụ có thể yên lòng rồi. Sau này nếu có về nơi chín suối, di phụ cũng có cái mà nói với cha nương, ca ca, tỷ tỷ của con. Đều là người một nhà cả, mong con có thể thường xuyên viết thư nhà cho Triêu phủ để di phụ đốt nó cho cha nương con báo bình an... Còn có Hồ Đào nữa, con bé kia lúc nào cũng nhớ tới con đó!”

Triệu Huy khóc lóc kể lể, dùng mười phần công lực để than thở, Ngu Linh Tê chỉ cảm thấy mỉa mai.

Di phụ không phải nhớ mong thư nhà của nàng, mà đang ám chỉ Ngu Linh Tê lợi dụng cơ hội hầu hạ bên cạnh Nhiếp chính vương truyền ra chút tin tức, giúp lão ta bảo đảm con đường thăng quan tiến chức được thuận lợi…

Nàng chỉ còn cách thuận theo, bởi vì Hồ Đào còn đang nằm trong tay Triệu gia.

Tuy chỉ là một nô tỳ hầu hạ, nhưng nàng ấy thực sự là người trung thành và tận tâm, làm bạn bên cạnh Ngu Linh Tê vượt qua gian khổ, là hơi ấm còn sót lại của nàng.

Đáng tiếc, Ngu Linh Tê sớm đã không phải là thiếu nữ đơn thuần như lúc trước nữa.

Nàng quay về liền kể lại chuyện Triệu Huy nói cho Ninh Ân, cũng lấy chuyện này làm lý do mà thỉnh cầu hắn đưa Hồ Đào mang về bên cạnh minh hầu hạ.

Như vậy, Triệu gia sẽ không thể nắm được nhược điểm của nàng.

“Nàng cũng thật là biết chọn cành cao để bám.”

Ninh Ân nheo mắt nhìn nàng đang ngồi quỳ hầu trà, như thể muốn nhìn ra đáp án từ trong mắt nàng: “Vừa ôm được cái chân thọt của bổn vương, nàng liền gấp gáp muốn đá văng Triệu gia rồi sao?”

Ngu Linh Tê có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ổn định lại tinh thần. Nàng dâng chén trà lên, nói: “Vương gia đối với ta có ân không giết, ta chỉ là không muốn bị người khác khống chế, lấy oán trả ơn.”

Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng, sạch sẽ, không hề có ý ngọt ngoài lấy lòng, nghe rất là thoải mái.

Ninh Ân rất vừa lòng với sự biết điều của nàng. Những lúc không nổi điên, hắn cũng rất dễ nói chuyện.

Vì thế hôm sau, Hồ Đào đã được hai thị vệ cao to dũng mãnh đỡ lấy cánh tay, dẫn về vương phủ.



Hôm nay ra ngoài săn thú, một kẻ nào đó có ý đồ xấu đã thả ra mấy con sói hoang vốn không nên xuất hiện ở khu vực săn bắn. Con chó săn Ninh Ân nuôi dưỡng hai năm cùng bầy sói vật lộn, bị trọng thương, đã là không sống nổi nữa.

Hắn vuốt ve đôi mắt của chó săn, sau đó tự tay bóp nát xương cổ nó ngay trước mặt Ngu Linh Tê.

Hắn sai người đem chó săn làm thành tiêu bản rồi bày biện ở trong tẩm điện. Như vậy thì cho dù chó cưng đã chết, hắn vẫn có thể ngày ngày đêm đêm nhìn thấy nó, giống như lúc nó còn sống cũng không khác nhau là mấy.

Đêm tiêu bản chó săn được hoàn thành, trời đổ mưa. Chân Ninh Ân cũng không dễ chịu gì, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Năm đó ở thành Dục Giới Tiên, hành tung bị người khác tiết lộ khiến hắn rơi vào trong tay Ninh Trường Thụy. Tên đầu heo kia dùng hết những thủ đoạn ti tiện, ngược đãi, hạ độc. Sau khi làm tiêu hao hết toàn bộ thể lực của hắn, tên đó lại sai người đập gãy xương đùi chân trái của hắn rồi để hắn run rẩy bò trên mặt đất giống một con chó chết.

Trên chiếc búa kia có những chiếc gai nhọn sắc bén, không những đập vỡ xương còn kéo ra cả thịt nát, cho dù chữa trị thế nào cũng sẽ để lại di chứng khó có thể xóa bỏ.

Ninh Ân có thói quen giết người trong ngày mưa, đây là phương pháp duy nhất để hắn giải tỏa cơn đau này.

Nô tỳ của Ngu Linh Tê tiến vào dâng trà, lại bị đôi mắt xanh lục của con chó săn trên tường kia làm cho hoảng sợ, lỡ tay làm vỡ chén trà mà hắn quen dùng.

Âm thanh vỡ vụn giòn tan đột ngột vang lên..

Ngón tay đang gõ gõ mặt bàn chợt dừng lại, Ninh Ân chậm rãi mở mắt.

Có lẽ nhận thấy được ý muốn giết người trong đôi mắt của hắn, Ngu Linh Tê đang phối hương ở bên cạnh vội đứng dậy che trước người Hồ Đào đã sợ hãi tới mức quỳ sát trên đất, quát lên: “Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ?”

Ninh Ân nheo mắt, môi mỏng tái nhợt như có như không cong lên. Đó là điềm báo cho việc hắn sắp tức giận.

Ngu Linh Tê biết hắn muốn giết người, mà trong điện này ngoại trừ Hồ Đào cũng chỉ có nàng, ai cũng trốn không thoát.

Nàng tiến lên trước, cố tình khiến giọng nói của mình mềm mại hơn, vụng về phân tán lực chú ý hắn.

Đêm mưa to, bệnh cũ tái phát, nàng không nên cố gắng trấn an một kẻ điên đang muốn giết người.

Ninh Ân theo bản năng bóp lấy cổ nàng.

Cơ thể nàng căng cứng, không dám cử động một chút nào. Đôi mắt xinh đẹp run rẩy nhìn thẳng vào hắn.

Mạch máu ở bên dưới làn da mạnh mẽ chuyển động, nhiệt độ ấm áp của người sống lan sang đầu ngón tay lạnh như băng của hắn. Xúc cảm giống như một miếng ngọc ấm áp nhẵn mịn.

Ninh Ân hơi thả lỏng lực tay, cũng đưa một cái tay còn lại lên theo.

Ngu Linh Tê bị những ngón tay lạnh lẽo trên cổ làm rùng mình, nhưng lại không dám làm trái ý hắn. Cảm nhận được khí lạnh phủ khắp người Ninh Ân, nàng do dự bước đến, đầu tiên là cầm tay hắn, sau đó lại gần thêm chút nữa, thử thăm dò tiếng vào lãnh địa của hắn.

Ngoài điện, mưa đêm kéo dài làm lay động bức màn mỏng tung bay phấp phới.

Tia nắng sáng sớm mỏng manh, bầu trời đã sáng sủa trở lại sau cơn mưa đêm qua.

Lúc Ninh Ân mở mắt, trong khoảnh khắc đó hắn đã nổi lên ý muốn giết người.

Thiếu nữ trong lòng ngực có mái tóc đen yêu tà, trên lông mi còn đọng lại nước mắt, nhìn có vẻ yếu đuối lại quyến rũ.

Ninh Ân chưa từng ngủ với người nào. Từ lúc nghe được tiếng kêu khóc thảm thiết của người đàn bà kia khi còn nhỏ, hắn đã cực kỳ chán ghét việc này.

Lý trí nói với hắn rằng nên giết nữ nhân này. Bất cứ sự tồn tại nào có thể ảnh hưởng đến hắn đều phải biến mất khỏi thế gian.

Ninh Ân chán ghét duỗi tay bóp cổ nàng, mà nàng lại ngủ say đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả.

Nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, hắn mới buông tay chuyển sang bóp mũi nàng.

Lát sau, nàng đã bị nghẹt thở mà tỉnh lại, có chút mơ hồ mở to mắt nhìn hắn.

Môi nàng màu hồng, đôi mắt cũng màu hồng, bộ dáng mơ hồ trông rất đáng thương.

“Cũng đánh gãy chân Linh Tê đi, hoặc là một cánh tay cũng được.”

Hắn dứt khoát bỏ ý định giết nàng, cười rất dịu dàng, “Như vậy mới xứng đôi với bổn vương.”

Ngu Linh Tê biết hắn không phải chỉ nói chơi.

Cái người điên này thật sự muốn biến nàng thành “đồng loại” với hắn, giam cầm nàng bên cạnh lâu dài.

“Ta gãy chân thì sẽ không thể mùa cho Vương gia xem.”

Ngu Linh Tê nhìn hắn, giọng khàn khàn trả lời: “Còn gãy tay thì sẽ không thể đấm bóp rót trà cho Vương gia.”

“Vậy thì độc câm.”

Ninh Ân cười lạnh đè môi nàng lại. Đến khi đôi môi đỏ đầy đặn bị ép sát đến nỗi không còn huyết sắc, hắn mới cười như không cười nói: “Đỡ cho cái miệng này cứ nói lời biện bạch khiến cho bổn vương phiền lòng.”

Quả nhiên Ngu Linh Tê sợ tới mức không dám thở mạnh.

Nhưng Ninh Ân không nỡ. Dù gì thì đêm qua trong một khoảnh khắc nào đó, giọng nói của nàng rất dễ nghe, mềm mại đến mức làm cho người ta muốn hung hăng vò nát nàng.

Từ đó về sau, giữa hai người giống như có chút thay đổi, lại giống như không có.

Thay đổi chính là thời gian hầu hạ của Ngu Linh Tê, ban đầu nàng chỉ hầu hạ vào ban ngày nay thỉnh thoảng còn phải hầu hạ vào những đêm có mưa. Không thay đổi chính là,Nhiếp Chính Vương vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như cũ, chỉ có khi lúc bệnh cũ tái phát mới đòi hỏi nàng.

Ngoại trừ chuyện này thì chất lượng ăn, mặc, ở, đi lại của Ngu Linh Tê vẫn luôn tăng lên đều đều. Nó gần giống như là bằng với các vị phi tử trong cung.

Có lúc tâm trạng của Ninh Ân không tệ sẽ hứng thú hỏi nàng muốn cái gì.

Ngu Linh Tê có lẽ còn còn sợ chuyện “độc dược” lúc trước, sợ hy vọng càng lớn thì càng dễ bị hắn phá hủy tìm niềm vui nên nghẹn nửa ngày chỉ phun ra một câu: “Ta muốn ngắm hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu.”

Yêu cầu gì thế này? Ninh Ân khịt mũi coi thường.

Nhưng yến tiệc tết Nguyên Tiêu trong cung lại mà một buổi Hồng Môn Yến dành cho hắn.

Cơ quan ám khí kia suýt chút nữa đâm trúng tim Ngu Linh Tê.

Ninh Ân đã giết rất nhiều người. Hắn chưa bao giờ tự tay giết nhiều người như vậy. Trong cung rối loạn, xác chết đầy đất, máu chảy thành sông. Bậc thang trước cung điện bị nhuộm một màu máu đỏ tươi hôi tanh.

Vốn dĩ Ngu Linh Tê có thể nhân lúc náo loạn chạy trốn, nhưng nàng không làm vậy.

“Vì sao không trốn?”

Ngu Linh Tê bị bộ dáng cả người tắm máu giống như Tu La của hắn dọa sợ, nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Vương gia cai quản thiên hạ, thế gian này không có người nào có thể cao quý hơn Vương gia, cũng không có nơi nào có thể thoải mái như Vương phủ, ta không có lý do nào để chạy trốn.”

Ninh Ân nở nụ cười, nụ cười nhuốm máu tươi cười nhìn càng thêm điên cuồng.

Khi Ngu Linh Tê nói lời này, trong mắt rõ ràng có tia khiếp sợ.

Nhưng Ninh Ân rất vừa lòng, cho dù chỉ là lời nói dối thì đó cũng là lời nói dối êm tai nhất.

Khi đến hành cung tránh nóng, Ninh Ân mang theo Ngu Linh Tê.

Bọn họ cùng nhau vượt qua một mùa hè nóng bức không có máu tươi. Hắn lấy cái tên giả “Vệ Thất”, làm bạn cùng du sơn ngoạn thủy với nàng.

Nhưng mà khi mặc lại vương bào, tay nhuộm máu tươi, hắn lại trở thành Nhiếp chính vương mà nàng không dám nhìn thẳng.

Ngu Linh Tê cũng giống như chim hoàng yến nhà người khác, học một chút thêu thùa để lấy lòng hắn. Nói cho cùng thì nàng chỉ có hai bàn tay trắng, mạng cũng không phải do mình nắm giữ, vậy nên thứ có thể giúp nàng bày tỏ chút thành ý cũng chỉ có những vật may vá này.

Ninh Ân chưa bao giờ đeo chỉ tiện tay ném đi. Những thứ đồ vật xấu xí đó mà xuất hiện trên người hắn là một chuyện rất buồn cười.

Ngu Linh Tê cũng không thèm để ý. Nàng sẽ làm ra một cái mới để thay cái trước đó lấy lòng hắn.

Nhưng khi người hầu dọn giường tìm thấy một cái túi thơm có đường may xiêu vẹo, Ninh Ân lại ma xui quỷ khiến mà nhận lấy, phủi phủi bụi rồi cất vào trong cái tủ nhỏ bên cạnh giường với vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Đã hơn một năm, những thứ hắn giữ lại cũng chỉ có cái túi thơm bị lãng quên trong góc, và đôi giày thoải mái kia.

Ninh Ân cũng không cảm thấy Ngu Linh Tê có gì đặc biệt.

Hắn chỉ cảm thấy mình giống như đang nuôi một con mèo hoặc một con chó nghe lời, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, bố thì cho nàng ít sự chăm sóc, rồi lại lạnh lùng đòi về toàn bộ. Hắn có vết thương cũ ở chân nên không thể cong đầu gối, vậy nên trong những đêm mưa ngủ chung giường, Ngu Linh Tê đều chủ động chăm sóc bên người hắn.

Tứ lúc sinh ra hắn đã máu lạnh bạc bẽo, không biết “Yêu thích” là gì, cũng không cho phép bản thân có bất kỳ điểm yếu nào.

Hắn sẽ không thích nữ nhân nào cả, bao gồm cả Ngu Linh Tê.

Ninh Ân hưởng thụ hết tất thảy, lại không hề lo lắng Ngu Linh Tê sẽ rời đi.

Bởi vì nàng chỉ có một mình cô độc. Ngoại trừ ở bên trong lồng sắt hắn tạo ra, nàng đã không còn chỗ nào để đi.

Cho đến mùa xuân năm nay, một bức mật thư của Triệu đã phá vỡ sự yên bình.

Ninh Ân mang đôi giày kia vào. Lúc ngồi lên xe ngựa đi đến Triệu phủ, mặt hắn còn hiện lên nét cười dịu dàng. Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Ngu Linh Tê và Tiết Sầm đứng nói chuyện với nhau dưới tán hoa hải đường, nụ cười dịu dàng trên mặt đã biến thành sát ý âm trầm.

Nàng gọi hắn ta là “Sầm ca ca”, bức tranh mỹ nhân quân tử tươi đẹp giống như sinh ra là giành cho nhau.

Chân mày nàng nhíu lại, lòng ngập tràn lo lắng, đó là biểu cảm chưa bao giờ có khi ở trước mặt với hắn.

Mà khi ở vương phủ, tất cả nước mắt, thẹn thùng, cười tươi của nàng đều là do hắn ép mới có.

Khuôn mặt Ninh Ân âm trầm. Hắn chậm rì rì mở miệng, phá vỡ hình ảnh hài hoa dưới tàng cây.

Mặt Ngu Linh Tê tái nhợt vì Tiết Sầm mà quỳ xuống. Khung cảnh này giống hệt đêm thu hai năm trước, Tiết Sầm cũng quỳ một đêm ở trong mưa to vì nàng.

Ninh Ân nhìn sự ăn ý của hai người thanh mai trúc mã bọn họ, nhìn Tiết Sầm theo bản năng đứng trước mặt bảo vệ nàng, nhìn đến nỗi dường như có sự tức giận đang cuồn cuộn tràn ra nơi đáy mắt hắn.

Tiết Sầm là thứ gì?

Hắn cũng xứng sao?

Ninh Ân không quan tâm đến ánh mắt cầu xin của Ngu Linh Tê, áp giải Tiết Sầm đến ngục của Đại Lý tự, tự mình thẩm vấn.

Linh Tê có lỗi gì chứ? Chỉ có người dụ dỗ nàng là sai thôi.

Hắn tra tấn Tiết Sầm, dùng máu tươi để làm dịu sự tức giận.

Cho đến rất lâu sau này hắn mới hiểu được, cảm xúc khó chịu u ám cứ mặc sức lan tràn trong lòng hắn lúc đó được gọi là do “Ghen”.

Ninh Ân từ trong ngục Đại Lý tự đi ra, chống gậy nện từng bước một.

Hắn bỗng dừng lại rồi rũ mắt. Tầm mắt rơi trên đôi giày Ngu Linh Tê may.

Phía trên đôi giày màu tối bị những giọt máu bắn tung tóe của Tiết Sầm làm dơ.

Ninh Ân có chút không vui.

Nhưng mà nghĩ lại một chút, nhờ vậy mà hắn có thể quang minh chính đại kêu Ngu Linh Tê may một đôi giày mới cho mình, hắn có thứ mà Tiết Sầm vĩnh viễn không bao giờ có được.

Ninh Ân bình tĩnh lại, nở một nụ cười quay về phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play