Hoàng hậu thuận lợi hạ sinh Hoàng tử, cả triều đình đều mừng rỡ.
Ở cung Chiêu Vân, môi Ninh Ân trắng bệch, lạnh lẽo, liếc nhìn sinh mệnh nhỏ nhăn nhúm nằm trong tã lót giống như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, rồi giao nó cho bà vú.
Tầm mắt hắn lại rơi xuống khuôn mặt của Ngu Linh Tê, nhận lấy một chén cháo gà nóng do cung nhân bưng tới, giọng khàn khàn: "Cũng được, ta đã nhìn nó rồi."
Ngu Linh Tê biết Ninh Ân muốn có nữ nhi, nếu có thể lựa chọn, hắn sẽ không chút do dự mà xóa hết huyết mạch của mình, thay thế toàn bộ bằng huyết mạch của thê tử.
Nhưng lần này vẫn sinh ra nhi tử.
"Giống ai?"
Nàng nhấp một ngụm cháo trong tay Ninh Ân, nghiêng người nhìn đứa bé đỏ ửng nằm trong lòng bà vú: "Lông mày và mặt của hắn giống chàng, còn môi lại rất giống ta."
Môi Ninh Ân mỏng, khi không cười nhìn có vẻ bất cận nhân tình.
Nghe Ngu Linh Tê nói như vậy, lúc này Ninh Ân mới chú ý đến nhi tử hơn. Trên môi đứa bé có một hạt châu nho nhỏ, thật sự rất giống nàng.
Thật ra trẻ con mới sinh ngũ quan còn chưa hoàn thiện, cũng không nói chính xác được tương lai sẽ giống ai, Ngu Linh Tê cố ý nói như vậy chỉ là để Ninh Ân nhìn con nhiều hơn.
Nhi tử cũng rất tốt đó.
Nàng sống hai đời, nhưng không có cơ hội làm bạn đồng hành với Ninh Ân trong tuổi thơ u ám của hắn. Thật may mắn khi có một đứa nhỏ giống Ninh Ân để bù lại sự đáng tiếc đó, cùng hắn nuôi đứa bé bình an khỏe mạnh lớn lên.
"Đặt cho con một cái tên nhé?"
Thể lực của Ngu Linh Tê đã cạn kiệt, giọng cũng nhỏ dần, mí mắt nhắm lại, nói: "Ta ngủ một lát."
Ninh Ân đặt bát cháo xuống, một tay đỡ vai nàng, một tay để ở eo nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống gối đầu, vén lại chăn cẩn thận.
Con trai ở bên cạnh khẽ rên rỉ, hắn lấy một cái khăn ấm từ chậu vàng bên cạnh, thấp giọng nói: "Ôm ra ngoài đi."
Bà vú không dám làm trái lời, ôm đứa bé sang điện bên cạnh đã dọn đẹp sạch sẽ cho bé uống sữa.
Ninh Ân rũ mắt, chậm rãi lau mồ hôi dính trên người Ngu Linh Tê, sau đó mới cất cái khăn, nghiêng người nhấc bút.
Khi Ngu Linh Tê tỉnh lại, Ninh Ân đã lên triều.
Trên án có một tờ giấy màu hồng, trên đó có khoảng mười cái tên được viết bằng nét bút mạnh mẽ, dễ nhận thấy là do chính tay Ninh Ân viết.
"Đêm qua sau khi nương nương ngủ, Hoàng thượng đã nghĩ ra những cái tên đó."
Hồ Đào đỡ Ngu Linh Tê ngồi dậy, lấy quần áo cho nàng rồi lặng lẽ nói: "Hoàng thượng đều ghi tạc những lời nương nương nói trong lòng."
Ngu Linh Tê cũng từ miệng Hồ Đào biết được rằng, nàng sinh đứa con đầu lòng cả đêm thì Ninh Ân cũng đứng bên ngoài điện cả một đêm.
Ngu Linh Tê không cho phép hắn tới gần bồi sản, hắn thật sự không tới gần.
"Chàng ấy không tự làm mình bị thương chứ?" Ngu Linh Tê hỏi.
Nàng sinh rất vất vả, e rằng kẻ điên Ninh Ân kia lại tự đâm hắn một đao, để chịu đau cùng nàng.
Nàng biết, chắc chắn Ninh Ân có khả năng làm được chuyện đó.
"Không đâu, Hoàng thượng chỉ đứng thôi."
Hồ Đào nói, mỗi lần nàng ấy mở cửa điện ra để lấy nước, đều sẽ nhìn thấy đôi mắt u ám của Hoàng thượng sáng lên, nhìn thẳng về phía chiếc màn sa khẽ bay trong điện.
Người hắn mang theo sương đêm mùa thu, bước chân sững sờ tại chỗ, nhưng cơ thể lại hơi nghiêng về phía trước, giống như đang vùng vẫy khỏi trói buộc để đi đến chỗ thê tử.
Hồ Đào sợ Ninh Ân, bởi vì tâm hắn rất cứng, rất lạnh, giống như trên đời này không có gì có thể hòa tan hắn. Nhưng đêm nương nương sinh, nàng ấy bỗng nhận ra, thì ra vị đế vương ngoan độc ngông cuồng cũng có điểm yếu.
Nghe Hồ Đào lải nhải đến đấy, Ngu Linh Tê mỉm cười dịu dàng, tất cả gian khổ mệt mỏi đều được giờ phút này an ủi.
Nàng thấm mực bút lông, khoanh tròn vào một cái tên có chữ "Dung".
"Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Hy vọng tương lai con ta sẽ là người có tấm lòng rộng rãi, phóng khoáng."
Ngu Linh Tê suy nghĩ, lại thêm một cái tên bên cạnh chữ "Dung": "Đây là nhũ danh của bé."
Trên triều, các quan thậm chí còn vui vẻ hơn việc mình sinh được nhi tử độc nhất, vừa lên kế hoạch tế thiên, tế tổ, lại vừa đề nghị đại xá thiên hạ.
Ninh Ân nghĩ bọn họ đang tranh cãi quá căng thẳng nên dứt khoát trở về cung Chiêu Vân.
Ngu Linh Tê ôm con trai ngồi trên giường nghỉ ngơi, mái tóc bung xõa mềm mại rũ bên hông, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Thấy Ninh Ân đến cửa, nàng ngước mắt cười: "Về rồi à? Tiểu An vừa ngủ."
"Tiểu An?"
Ninh Ân nhướng mày, nhìn con mắt của "Tiểu quái vật" ngủ say nhưng vẫn có khe hở.
"Ta đặt nhũ danh cho con, An trong bình an, cũng là an trong "Tuế Tuế thường an"."
Khi Ngu Linh Tê nói những lời này, khóe miệng có ý cười khẽ.
Ninh Ân rũ mắt.
Khi vừa nhìn thấy sinh vật nhỏ bé này, hắn cũng không có gợn sóng gì quá lớn.
Hắn vẫn không thể không yêu thích đứa nhỏ này được, hắn vốn là người máu lạnh, không thể chấp nhận được sinh vật thứ ba xen vào giữa hắn và Tuế Tuế. Nhưng tiểu quái vật là do Tuế Tuế mang thai mười tháng sinh ra, vì vậy hắn sẽ cố gắng hiểu, sau đó chấp nhận.
Bây giờ Ngu Linh Tê gắn ký ức ngọt ngào nhất của bọn họ vào nhũ danh của tiểu quái vật, cái gọi là huyết mạch tương liên, "tình thân" này đã mơ hồ có hình dáng.
"Gọi 'Tiểu quái vật' vẫn hợp hơn."
Hắn khẽ xùy một tiếng, vẻ mặt không thay đổi chọc chọc hai má mềm mại của con trai: "Mặt xấu vậy."
Ngu Linh Tê nở nụ cười: "Con vừa mới sinh ra mà! Một thời gian nữa sẽ đẹp."
Ngu Linh Tê rất có tự tin về điểm ấy, con trai của nàng và Ninh Ân, dù có thế nào diện mạo cũng không thể quá kém được.
Ngu Linh Tê bắt đầu bị trướng sữa, đau đến nỗi không ngủ được.
Ninh Ân vốn không ngủ say, Ngu Linh Tê vừa nghiêng người là hắn đã tỉnh ngay.
Bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Ninh Ân, Ngu Linh Tê thấy hơi có lỗi, khẽ nói: "Chàng ngủ đi, ta bảo bà vú đến đây xoa bóp."
Ninh Ân đè thắt lưng nàng lại, không để nàng đi.
"Nói cho ta làm như thế nào." Hắn nói.
Hiểu được ý của hắn, Ngu Linh Tê sững sờ một hồi lâu, thấp giọng nói: "Như vậy sao được? Mai chàng còn phải lên triều..."
Nhưng Ninh Ân hoàn toàn không nghe nàng nói, vươn một cánh tay thon dài rắn chắc ra khỏi màn trướng, cầm lấy áo ngoài đã cởi ra để ở bên giường khoác lên đầu vai Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê không lay chuyển được hắn, đành thôi.
Ninh Ân xoa bóp thật sự rất cẩn thận, mí mắt rũ xuống đã bị lông mi che khuất một nửa không nhìn ra cảm xúc gì. Cho dù như vậy, Ngu Linh Tê vẫn chảy mồ hôi, nắm chặt đệm dưới thân.
Một lúc lâu sau, Ninh Ân mới để một bát đầy sữa sang một bên, cầm khăn chườm lạnh đến. Hắn lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng, cẩn thận hôn lên chỗ nàng đau đớn.
Ánh nền mờ nhạt, phản chiếu hai bóng hình lờ mờ.
Khi Ninh Dung một tuổi đã biết gọi cha nương, niềm vui mỗi ngày của Ngu Linh Tê chính là trêu chọc nhi tử nói chuyện.
Thỉnh thoảng Ninh Ân xử lý xong chính sự sẽ đến đây gặp nàng, luôn ở lại chưa đến hai khắc đã không kiên nhẫn nổi, xách nhi tử ra ngoài, nhân tiện đưa tay đóng cửa điện rồi ôm Ngu Linh Tê vào lòng.
Ngu Linh Tê bị hơi thở của hắn chọc cho ngứa, cười nói: "Nếu chàng rảnh, vậy có thể chăm sóc Tiểu An giúp ta được không?"
Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân vẫn không thể chấp được việc Ninh Dung chiếm nhiều thời gian của nàng, cho dù đó có là nhi tử của hắn.
Nhân cơ hội này, phải bồi dưỡng tình cảm hai phụ tử bọn họ thật tốt.
Ngày hôm sau, sau khi xuống triều, quả nhiên Ninh Ân đồng ý dẫn Ninh Dung đến Phù Quang điện.
Ngu Linh Tê hài lòng thở phào, nhìn Ninh Ân ôm nhi tử ra khỏi Chiêu Vân cung, lúc này mới phân phó bà vú: "Đi theo xem thử đi."
Phù Quang điện, tấu chương chồng chất như núi.
Ninh Ân bế Ninh Dung vào điện, để nhi tử ngồi trên long án.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thật sự rất giống hai phiên bản một lớn một nhỏ. Ninh Ân nhíu mày, nhìn xung quanh một lượt, tầm mắt dừng lại trên cái bình sứ bên cạnh.
Bình sứ cao đến khoảng đầu gối, miệng bình rất rộng, trẻ con có thể ngồi vào vừa.
Hắn lấy những cuộn tranh bên trong ra, ôm nhi tử bỏ vào, phủ một chiếc áo choàng bên ngoài để giữ ấm, sau đó ngồi xuống xem tấu chương.
Ninh Dung đợi một lát, thấy cha không nói chuyện với hắn, vì thế run rẩy vịn vào cái bình để đứng lên, vươn cánh tay béo múp lấy tấu chương trên long án.
Phịch một cái rất to, bình sứ lắc la lắc lư, cuối cùng lăn lông lốc rồi đổ xuống.
Cung nhân trong điện thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, muốn đến nâng dậy nhưng lại không dám tự chủ trương, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng.
Ninh Ân chống huyệt thái dương, mắt cũng không thèm nâng lên, để mặc nhi tử ngồi trong bình sứ, lăn một vòng nhanh như chớp.
Hộ Bộ Thượng Thư tiến vào bẩm báo công việc, bắt gặp Hoàng tử điện hạ đang ngồi trong bình sứ, thích ý lăn qua lăn lại trong điện.
Thượng Thư đại nhân không nỡ, nhân lúc quỳ lạy thì đưa tay đỡ cái bình sứ dậy.
Bộp một tiếng, cuối cùng bình sứ cũng im lặng, tim mọi người cũng được thả lỏng.
Nhóc con không chịu ngồi yên, lại nắm lấy ống tay áo quan của Hộ Bộ Thượng Thư, tò mò chơi tiếp.
Hộ Bộ Thượng Thư bẩm báo xong chuyện quan trọng, tiểu tổ tông vẫn chưa có ý buông tay, đành phải cầu cứu nhìn về phía đế vương trẻ tuổi: "Bệ hạ, chuyện này..."
Lúc này, Ninh Ân mới giương mắt lên, cầm lấy bản vẽ trên án.
Sau một hồi tiếng động, tay áo của Hộ Bộ Thượng Thư như trút được gánh nặng, đi ra khỏi điện.
Chiêu Vân cung, Ngu Linh Tê yên ổn ngủ trưa dậy.
Nàng trang điểm chậm chạp, đang chuẩn bị ra khỏi cung để đón con, thì bắt gặp bà vú mình phái đi xem tình hình, vẻ mặt như đưa đám nói: "Nương nương, người mau đi xem tiểu điện hạ!"
"Sao vậy?"
Ngu Linh Tê đứng dậy nói: "Hoàng thượng có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì khác người..."
Còn chưa dứt lời, đã thấy Ninh Ân mặc trang phục đế vương đỏ sẫm, một tay xách thứ gì đó đạp ánh tà dương trở về.
Chờ hắn vào đến sân, Ngu Linh Tê mới nhận ra thứ hắn xách trong tay chính là nhi tử của họ.
"... Đúng không?" Ngu Linh Tê dở khóc dở cười, bổ sung hai từ còn lại.
Ba năm sau, Ninh Dung bốn tuổi.
Đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, huynh muội Ngu gia còn đang ở tuổi nghịch bùn, hắn đã học thuộc lòng bộ sách vỡ lòng, học gì cũng rất nhanh, thông minh, khôn khéo không hề giống một đứa trẻ.
Chỉ có một điều, hắn vẫn không thân thiết với Ninh Ân.
Có một hôm, Ngu Linh Tê phát hiện Ninh Dung bắt một con châu chấu, cầm nó trong tay bẻ gãy cánh và chân con côn trùng, rồi thưởng thức dáng vẻ giãy dụa phí công của nó trên mặt đất, cuối cùng nàng cũng nhận ra có điều gì đấy không đúng.
"Nó không có tay chân, sẽ không thể ôm con của nó, thật đáng thương."
Ngu Linh Tê không có quát bảo dừng lại hay trách móc, mà ngồi xổm xuống cùng nhìn con châu chấu gãy cánh đứt chân kia dưới mặt đất: "Nếu tay a nương cũng bị người ta bẻ gãy, vậy Tiểu An sẽ như thế nào?"
"Vậy dán lại."
Giọng Ninh Dung ngây thơ, mím môi nhặt cái chân con côn trùng mình vừa bẻ gãy lên, có ý định dán chúng lại.
Đương nhiên không có kết quả, hắn bắt đầu luống cuống.
Ngu Linh Tê sờ đầu của con trai, nói với hắn: "Sinh linh không phải quần áo, rách là có thể may vá lại. Có những vết thương khi đã có rồi, sẽ tồn tại vĩnh viễn."
Ninh Dung cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi."
"Con đi rửa tay đi."
Ngu Linh Tê cười: "Chúng ta đi tìm phụ hoàng chơi."
Ninh Dung đào một cái hố, chôn con châu chấu xuống, rầu rĩ nói: "Con không đi."
"Vì sao?" Ngu Linh Tê có hơi ngạc nhiên.
"Phụ hoàng không thích con."
Trẻ con đồng ngôn vô kỵ, nhưng lại đánh cho Ngu Linh Tê một hồi chuông cảnh báo.
Buổi tối đi ngủ, Ngu Linh Tê nói với Ninh Ân về chuyện đã xảy ra vào sáng nay.
Nàng nghĩ nghĩ, dựa vào vai Ninh Ân hỏi hắn: "Ninh Ân, nếu chàng có cơ hội quay lại quá khứ, chàng sẽ nói gì với những người đã bắt nạt chàng?"
Ninh Ân thông minh, đương nhiên hắn hiểu lời đó của Tuế Tuế có ý gì.
Hắn không thể thay đổi quá khứ, nhưng hắn có thể thay đổi Ninh Dung.
Ninh Ân không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tất cả những điều tốt đẹp của hắn cả đời này đều dành cho Tuế Tuế, mà đối với Tiểu An, chỉ là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Ngủ đi." Hắn điềm nhiên như không, véo gáy của Ngu Linh Tê.
Ngày hôm sau, Ngu Linh Tê tự tỉnh dậy do ánh nắng ban mai, đã nghe thấy tiếng vang sồn soạt vang lên ngoài sân.
Nàng tò mò khoác áo rời giường, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Ninh Ân và Ninh Dung đang ngồi đối diện nhau dưới tán lá đỏ ở trước Chiêu Vân cung, mỗi người đều cầm một con dao gọt tre.
Trên bàn đá bên cạnh còn đặt hồ dán, dây dù và các thứ khác.
Bóng dáng một lớn một nhỏ, động tác giống nhau như đang soi gương, cảnh đẹp ý vui.
Nhìn thấy nàng ra khỏi cửa, cuối cùng ánh mắt của Ninh Dung cũng có tính trẻ con, cười nói: "A nương! Mau nhìn!"
Hắn dơ mảnh tre gọt xiêu vẹo trong tay lên.
Ngu Linh Tê mỉm cười đi qua, váy yếm dệt vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng để bản thân bị thương..."
"Cắt phải tay, hắn sẽ nhớ kỹ."
Giọng Ninh Ân chậm lại, gập đầu ngón tay chỉ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Vì vậy Ngu Linh Tê ngồi xuống, chống cằm nhìn hai cha con họ bận rộn.
Ninh Ân dạy Tiểu An làm diều con chim loan xanh.
Là con diều của hắn khi bé bị Lệ phi hung hăng kéo xuống đạp nát, cũng là con diều năm đó Ngu Linh Tê và hắn tự tay thả lên cao, mang theo hai đoạn ký ức của hắn từ u tối đến ánh sáng.
Bây giờ, hắn dạy nó cho Tiểu An.
Con diều lắc lư bay lên trời, một lớn một nhỏ, một con diều đẹp tinh xảo, một con thô ráp ngây thơ.
"Phụ hoàng, diều của con bay cao hơn của người!"
Tiểu hài nhi cực kỳ đắc ý, đôi mắt đen láy xinh đẹp chứa đầy ý cười, đã quên sự cô độc và suy sụp ngày hôm qua từ lâu.
Ninh Ân không để ý lôi dây dù, chê cười hắn không chút lưu tình: "Cái con làm bị thủng, sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống."
Ninh Dung không phục, đôi chân ngắn chạy khắp cung, cung nhân đuổi theo hắn như ong vỡ tổ, cẩn thận che chở.
Hắn chạy rất nhanh, không có bóng tối lạnh buốt, không có tường cao không thông gió, không có thứ gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Ngu Linh Tê cười, rúc đầu vào ngực Ninh Ân, ôm chặt eo hắn.
Ninh Dung có rất nhiều, nhưng Ninh Ân chỉ có Tuế Tuế.
Dường như Ninh Ân phát hiện tâm trạng dao động tinh tế của Ngu Linh Tê.
Một tay hắn kéo dây dù, một tay mở ra, thuận tiện ôm nàng vào lòng.
"Ta đối xử tốt với hắn là có mục đích."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Ân nhiễm ánh mặt trời, giọng nói khôi phục sự nhàn tản: "Đuổi tiểu quái vật đi, Tuế Tuế sẽ là của ta."
Dứt lời, hắn buông dây dù ra, trục dây chuyển động, con diều càng bay cao hơn.
Cơ thể Ngu Linh Tê chợt bay lên, vô thức ôm lấy cổ của Ninh Ân để giữ thăng bằng, hỏi: "Chàng làm gì thế?"
"Thông sữa."
"..."
Ngu Linh Tê trừng hắn: "Tiểu An đã bốn tuổi, cũng đã cai sữa ba năm rồi!"
"À, thông nơi khác cũng được."
Ngu Linh Tê tức giận kiễng mũi chân, Ninh Ân cúi đầu cười rộ lên.
Cửa điện đóng lại, một vài chiếc lá phong lắc lư, con diều chim loan xanh càng bay càng cao, biến thành một điểm rực rỡ trên bầu trời xanh lam.
...
Tuế An năm thứ chín, Ninh Dung bảy tuổi được sắc phong thái tử.
Hoàng đế sắc phong thái tử trong những năm phong nhã hào hoa, đây là điều trước nay chưa từng có. Có mấy văn thần lao tâm khổ trí than dài than ngắn, nói cái gì mà "Tiên đế có ít con nối dõi nên mới dẫn đến nhiều rối loạn như vậy..."
Nói ra nói vào, đương nhiên là hy vọng Hoàng thượng có thể sinh thêm hai nhi tử, tương lai lập thái tử cũng có nhiều lựa chọn hơn.
Nhưng Ninh Dung dần lớn lần, những lo lắng trong triều đình dần biến mất, không tại sao, chỉ vì Thái tử điện hạ cực kỳ vĩ đại!
Hắn kế thừa sự thông minh và quả quyết của phụ hoàng, nhưng lại không lạnh lùng ngoan độc như phụ hoàng hắn, tuổi còn nhỏ đã có thể nắm rõ thế cục trong triều đình, trương thỉ hữu độc, có phong phạm của một vị minh quân.
Tuế An năm thứ mười bảy, Thái tử mười lăm tuổi bắt đầu tự mình chấp chính, nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Tuế An năm thứ mười chín, Hoàng đế nhường quyền cho thái tử, dẫn theo Hoàng hậu chuyển đến hành cung.
Ngày rời cung đó, đúng vào ngày Thanh Minh tháng ba.
Trên tường cung điện, sáu thiếu niên tinh thần phấn chấn kề vai sát cánh.
Ngu Du chớp đôi mắt ngọc lưu ly, hỏi: "Tiểu cô mẫu có về nữa không?"
"Sẽ."
Ngu Cẩn mỉm cười đáp.
Ninh Quyết hào sảng vỗ vai Ninh Dung, cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Sợ cái gì, có chúng ta và bệ hạ."
Chu Tuyễn và Ngu Li mới mười hai, mười ba tuổi, tuổi nhỏ, cái hiểu cái không nhìn nhóm huynh tỷ.
Dưới bầu trời quang đãng, sáu thiếu niên trên tường cung cùng vỗ tay.
Văn thần võ tướng, khí nuốt núi sông, từ đó giang sơn vi thổ, thái bình thịnh thế thuộc về bọn họ.
...
Hành cung, những con hạc nhàn rỗi vút qua ao.
Bên cạnh đình hoa lê nở rộ, tuyết xếp chồng như mây.
"Vệ Thất, chúng ta đổi nơi khác được không?"
Ngu Linh Tê thổi thổi hoa rơi đầy người Ninh Ân, cười nói: "Tuy ở đây hoa đẹp, nhưng rơi vào người rất phiền phức."
Ninh Ân vuốt ve mép chén rượu, trầm thấp nói: "Lại đây, vi phu thổi sạch cho Tuế Tuế."
Ngu Linh Tê thấy hắn cười như vậy là biết hiển nhiên hắn không có ý tốt.
Nàng đang định né tránh, lại bị nắm eo lại.
Nam nhân cúi đầu, dùng môi thổi sạch những cánh hoa rơi trên người nàng.
Gió thổi hoa tuyết bay trắng đầy trời, rơi vào bên trong đôi chén, nổi lên gợn sóng nhạt nhẽo.
Mây bay nhàn hạ, năm tháng dài lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT