A Thụ đối với Tiêu Dung chính là nói gì nghe nấy, không chút dị nghị, còn xa phu lấy được tiền xe thì nhanh chóng bỏ chạy thục mạng

Đúng lúc xa phu thường hay lui tới các đại thành, có quen biết với tiểu nhị khách điếm này. Tiểu nhị trộm kéo xa phu sang một bên, hỏi thăm Tiêu Dung là ai.

Gã cũng không có ý xấu gì, chỉ là thấy tò mò mà thôi.

“Vị lang quân này thật tuấn tú! Là công tử thế gia sao? Ta vào đưa nước thôi mà cậu ấy cũng nói cảm tạ, thật là ép chết ta mà!”

Xa phu vẻ mặt phức tạp nhìn gã: “Tiểu tử nhà ngươi đừng có trông mặt mà bắt hình dong.”

Tiểu nhị sửng sốt: "Sao lại nói thế, chẳng lẽ vị công tử này bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thì thối rữa?

Xa phu thở dài nhìn ngó xung quanh, thấy không có người khác, mới vẫy tay với tiểu nhị, gã ta nhanh chóng thò đầu qua, sau đó xa phu mới đem những uất nghẹn suốt chẳng đường nói ra.

"Còn hơn cả thế! Ta đời này chưa thấy qua người nào như vậy, tuy có một gương mặt xuất chúng nhưng cậu ta có quá nhiều tật xấu, đếm không xuể. Thứ nhất nhá, khó chiều còn hơn cả mấy cô nương ngoài kia, lau mặt mạnh một chút liền kêu đau, xe xóc nảy một cái cũng khó chịu, thỉnh thoảng lại thở dài như kiểu ta thiếu nợ gì cậu ta. Thứ hai, thân thể vô cũng yếu ớt, cách 3 ngày té xỉu, cách 5 ngày ho ra máu. Mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ cậu ta chết trên đường, không ai thanh toán tiền xe cho ta. Thứ ba, tính tình nóng nảy, không hề có phong thái quân tử, mà giống người đàn bà đanh đá, chanh chua ngoài chợ hơn. Thứ tư, tính toán chi li, mua cái gì cũng phải tham khảo giá của mấy cửa hàng khác nhau, một văn tiền cũng muốn tính rõ ràng. Ngươi nói xem công tử nhà ai mà có cái dạng này. Thứ năm, thần thần quái quái, ở trên đường, chỉ cần cậu ta tỉnh liền bấm đốt ngót tay, lầm bầm lầu bầu mấy lời không ai nghe hiểu, tám phần là đầu óc có vấn đề, không cứu được. Thứ sáu ——”

Tiểu nhị nghe xổ một tràng đến choáng ngợp vội bắt lấy tay xa phu: “Vẫn còn nữa á!"

Xa phu thấy vẻ mặt sắp hỏng của tiểu nhị thật sự có thể lý giải được. Thời điểm lần đầu gặp Tiêu Dung hắn ta cũng thực kích động. Gã hiểu rất rõ cảm giác ấn tượng về một người trong thoáng chốc liền tan nát này.

Suy nghĩ một hồi, hắn ta vỗ vỗ bả vai tiểu nhị: “Thật ra một đường này cũng không vất vả như vậy, dù sao Tiêu công tử lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhìn gương mặt đó, có bao nhiêu tật xấu ta cũng nhịn được.”

Tiểu nhị: “……”

*

Lại cùng lúc đó, tại quân doanh của Trấn Bắc quân, trong lều của vị vương nào đó, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nói chuyện. Qua một hồi, mành che được xốc lên, một nam nhân lớn tuổi ăn mặc quần áo thuộc tầng lớp tri thức bước ra.

Ông ta bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi lắc đầu, sau đó về lều lớn của mình.

Trong lều sớm đã có người đợi.

Giản Kiệu thấy ông ta trở về, lập tức tiến lên dò hỏi: “Cao tiên sinh, như thế nào rồi?”

Cao Tuân Chi nghe được có người nói chuyện, liền sửng sốt ngẩng đầu, thấy là Giản Kiệu, khuôn mặt mới hoà hoãn: “Là Giản tướng quân à, đại vương nói là người nọ đề nghị hắn nhận tổ quy tông, cũng truy phong cho Khuất tướng quân, để thấy hắn một lòng quyết tâm hướng về Trung Nguyên, dùng để thu mua bá tánh Trung Nguyên.”

Giản Kiệu: “……”

Ặc, người này chết cũng không oan.

Nếu là người khác làm như vậy không thành vấn đề, rốt cuộc nhà Hồ xâm lược triều đại Trung Nguyên nên người Trung Nguyên hận nhất chính là nhà Hồ. Nhưng đại vương của bọn họ, Khuất Vân Diệt lại mang trong mình dòng máu của người Trung Nguyên cùng dị tộc. Người này uyển chuyển kiến nghị muốn Khuất Vân Diệt vứt bỏ một nửa huyết thống của mình, từ nay về sau chỉ coi là người Trung Nguyên.

Vậy còn nhóm người mẫu tộc đi theo đại vương nam chinh bắc chiến, trung thành tận tâm, lúc giết người Hồ cũng không kém người Trung Nguyên thì sao. Vứt bỏ huyết thống khác nào bỏ rơi bọn họ. Đại vương tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

……

Biết được lý do đằng sau, Giản Kiệu nhẹ nhàng thở ra, gã cũng cảm thấy người này đáng chết, Cao Tuân Chi liếc gã một cái, tâm tình càng thêm trầm trọng.

Ông ta là văn nhân không giống mấy tên ngơ ngác ở đây, có thể nhìn ra, đại vương giết người này về sau sẽ có hậu quả gì.

Việc này một khi truyền ra, sợ là thời gian sắp tới sẽ không có kẻ sĩ (văn nhân) nào dám đầu quân cho đại vương.

Cho nên, ông ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.


Cao Tuân Chi trầm giọng nói: “Phụ tá bên người đại vương vẫn còn quá ít, Giản tướng quân, ta vừa mới cùng đại vương thương nghị qua, cử ngươi hồi Nhạn Môn Quan. Trở về nhằm tìm kiếm nhân tài thay đại vương, không màng xuấ quá khứ, chỉ cần có thực lực, chúng ta đều cần."

Giản Kiệu: “……”

Có phải đói bụng nên ăn quàng rồi hay không. Bất luận xuất thân còn đỡ, bất luận quá khứ, chẳng lẽ trước kia là cường đạo, chúng ta cũng lấy sao.

Cao Tuân Chi năm nay hơn 50 tuổi, là bạn tốt của phị thân Khuất Vân Diệt, nhiều năm qua tận tâm tận lực trợ giúp Trấn Bắc quân, uy vọng của ông ta tại đây cực kỳ cao, Giản Kiệu tuy rằng nói thầm trong lòng nhưng vẫn đáp ứng rồi lui đi.

Lúc hắn ta chuẩn bị ra ngoài thì Cao Tuân Chi chợt gọi lại, vô cùng nghiêm túc dặn dò.

“Tuy nói không màng xuất thân, nhưng để phù hợp với yêu thích của đại vương, chúng ta vẫn cần phải chú ý một vài điểm cố kỵ.”

Giản Kiệu bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu, không sai, đại vương của bọn họ là người yêu ghét rõ ràng, nếu đưa một người đại vương không thích trở về, sợ là chẳng được mấy ngày lại thấy cảnh đầu rơi máu chảy.

Hắn ta lập tức đứng thẳng, bộ dạng như sẵn sàng chờ đón quân địch: “Cao tiên sinh, xin chỉ giáo.”

Cao Tuân Chi: “Thứ nhất, đại vương không thích những người nhạy cảm, cho dù không phải đấng nam nhi oai phòng lẫm liệt, cũng tuyệt đối không được là dạng nũng nịu giống mấy cô nương. Thứ hai, nhất định thân thể phải cường tráng, đại vương ưa thích xuất chinh, không có sức khoẻ tốt sao được, huống hồ đại vương ngứa mắt nhất chính là mấy kẻ yếu đuối, đoạn mệnh, đi ba bước lại ho một cái. Thứ ba, tính tình đại vương không tốt, mời phụ ta đến đương nhiên phải tìm người tính nết ôn hoà, ngươi cũng biết đại vương ăn mềm không ăn cứng, tìm một người tính tình nóng nảy về, hắn khẳng định sẽ rút đao ra đón tiếp. Thứ tư, đại vương hận nhất là những người tính toán chi li, trong mắt chỉ nghĩ tới vàng bạc phù phiếm, ngươi nhớ lấy, người như vậy thì không cần đưa về. Thứ năm, hiện giờ Thanh Phong Giáo cùng đạo Phật khá thịnh hành, nhưng độ người thì không thấy chỉ thấy lừa tiền là nhiều, cái loại há mồm ngậm miệng cứ thần thần quái quái, không cần mời. Thứ sáu ——”

Giản Kiệu: “…… Cao tiên sinh, vẫn còn nữa á!"

Cao Tuân Chi trầm mặc nói: “Còn một điều cuối cùng, thứ sáu, cũng là điều quan trọng, diện mạo xấu xí hay bình thường đều được, ngàn vạn lần không cần quá đẹp. Đại vương vô cùng chán ghét những nam tử như vậy, nếu ngươi mời người như vậy trở về, cả hai chúng ta đều sẽ bị phạt đấy."

Giản Kiệu nhịn không được nhìn về phía lều của đại vương nhà mình, nghĩ đến tác phòng ngày thường của hắn, vội vàng gật đầu

Chờ Giản Kiệu đi rồi về sau, Cao Tuân Chi khoanh tay suy tư.

Tuy rằng điều kiện có hơi nhiều một chút, nhưng nghĩ cẩn thận cũng không quá hà khắc, đa số mọi người đều có thể thông qua, muốn dính hết toàn bộ……

Ha, thật là lời nói vô căn cứ, căn bản là không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play