Thánh Đức năm thứ 6, Xi Vưu Kỳ xuất phát từ phía Bắc, tuế tinh* ở hướng chính đông.

*Tuế tinh: sao Mộc (mỗi năm quay 1/12 vòng, 12 năm quay hết một vòng trong không trung, vì vậy người xưa coi vị trí sao Mộc là tiêu chuẩn để tính năm)

Chiến tranh nổ ra, tướng quân chết trận, khói lửa ngập tràn, Tử vi luân chuyển.

……

Ngoài thành Bình Dương có một đội ngũ đang chầm chậm tiến vào.

Một chiếc xe lừa chạy tới, ngừng ở phía cuối đội hình.

Phát hiện tốc độ xe lừa chậm lại, từ trong thùng xe đơn giản, một cái đầu xù lông ló ra ngoài, thiếu niên này ước chừng 14-15 tuổi mặc trên mình trang phục của người hầu.

Nhìn thấy đã đến cửa thành, liền cao hứng lui đầu lại, nói với một người khác ở trong xe: “Lang chủ, chúng ta tới Bình Dương rồi!”

Quý nhân thời này ra ngoài đều có xe ngựa, xe bò chuyên dụng. Còn phú thương bình thường cùng thứ tộc chỉ có thể ngồi xe lừa, xe lừa không có thùng xe hoàn chỉnh, đôi khi đến mai che cũng chẳng có, vì thế mà nhóm người chung quanh đều tò mò nhìn vào trong.

Vừa thấy ánh mắt bọn họ lập tức dại ra, không ai nhúc nhích.

Người trong xe có thể nói là tuấn tú vô cùng, mặt mày tinh xảo tựa như tiên giáng trần. Vị công tử ấy tựa vào một bên xe, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở lãnh lẽo, dáng vẻ bệnh tật.

Đám người muốn đi vào thành, cơ bản đều là những thường dân không biết chữ. Bọn họ không thể nghĩ ra được nhiều từ ngữ hoa lệ để miêu tả người đẹp trước mắt này. Chỉ có thể nói ra tiếng lòng chân thành nhất, nguyên thủy nhất để ca ngợi

Thật là đẹp!

……

Lúc này, đôi mắt nhắm chặt của vị công tử kia chợt run, hai hàng lông mi đen nhánh nhấc lên, lộ ra đôi con ngươi thanh triệt điềm nhã.

Hơi lạnh lùng nhưng không sao, tại người ta đẹp quá mà.

……

Cậu vừa lộ ra ý tứ muốn cử động thì nhóc tôi tớ bên cạnh đã lập tức vươn tay đỡ lấy. Kết quả vừa di chuyển, cậu đã nhịn không nhịn được ho khan,  bệnh tình có vẻ rất nặng khiến ai nhìn cũng không khỏi tiếc thương.

Đây là niên đại mà một con sốt nhẹ cũng có thể lấy mạng người, nhóm vây xem xung quanh từ kinh diễm biến thành đau lòng.

Thấy cửa thành cũ kỹ cách đó không xa treo một cái bảng hiệu có ba chữ quận Bình Dương, Tiêu Dung mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một đường này cậu không dám ngừng lại, lê lết cái thân thể còn chút hơi tàn, liều mạng lên đường. Cũng may trời xanh không phụ lòng người, cậu cuối cùng cũng tới nơi.

Tâm tình có điểm kích động, dù sao thì chặng đường này với cậu cũng không dễ dàng gì, còn chưa vào thành đã thấy nóng vôi.

Cậu quan sát xung quanh, tìm thấy một bà cụ thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện, sau đó một tay chống vào thùng xe, một bên hỏi: “Bà ơi, không biết Trấn Bắc vương ở ngoại thành hay nội thành Bình Dương vậy ạ?”

Tiêu Dung cảm thấy tùy tiện tìm một người hỏi là được, thanh vanh của Trấn Bắc vương vang dội, hắn đi tới đâu, mọi người đều biết, nếu Trấn Bắc vương ở nơi đóng quân bên ngoài, vậy cậu cũng không cần chờ xếp hàng vào thành.

Mà bà cụ cung không làm cậu thất vọng, bà ấy quả thật biết Trấn Bắc vương ở đâu.

Không nghĩ vị nhìn giống tiên nhân này lại bắt chuyện với mình, cụ bà có chút thụ sủng nhược kinh: “Trấn, Trấn Bắc vương? Ngài ấy mấy ngày trước đã mang theo Trấn Bắc quân rời đi rồi, nghe nói là đi đánh Ô Tôn.”

Bà cụ không hề nói dối còn rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của Tiêu Dung. Chỉ là đáp án này nhanh chóng khiến tươi cười trên mặt cậu ngưng đọng lại.

“…… Đi rồi?”

“Lại đi rồi?”

“Ta từ Tân An đuổi tới Hoài Âm, lại từ Hoài Âm đuổi tới Lương Châu, rồi từ Lương Châu đuổi tới cái nơi chết tiệt này mà bà nói với ta, hắn, lại, đi, rồi?!"

“Rốt cuộc là ông trời muốn chơi ta hay là hắn chơi ta?! Ta chạy suốt một đường, ước chừng ba ngàn dặm rồi! Được lắm được lắm, đi tiếp rồi đúng không, bà nói đi, hắn ở đâu, hắn tới nơi nào, đông tây nam bắc, rốt cuộc là nơi nào, bà mau nói đi!"

Bà cụ: “......”

Nhóm bá tánh xung quanh cùng bà cụ hoảng sợ lui về sau một bước, bởi vì Tiêu Dung cũng gương mặt dữ tợn đã đứng lên, hai tay bắt lấy thùng xe, nửa người thò ra ngoài. Bộ dạng này, nói cậu muốn ăn thịt người cũng không hề khoa trương, hơn nửa nhìn có vẻ không chỉ muốn nhai đầu một người mà là hai người một lượt.

……

Nhưng chưa đợi bà cụ hé răng nửa lời, sắc mặt Tiêu Dung đột nhiên cứng đờ, cảm giác suy yếu quen thuộc trong nháy mắt càn quét khắp nơi trên cơ thể, giây tiếp theo, cậu liền trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Nhóc tôi tớ thấy vậy vội vàng hét lớn: “Lang chủ!”

Đứa nhỏ đỡ lấy Tiêu Dung, kịp nghe được một câu di ngôn mà cậu trước khi ngất lịm, gian nan để lại.

“Khuất Vân Diệt, tên cẩu tặc, ta…… Ta phải gi·ết ngươi!”

Nhóc tôi tớ: “……”

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play