Tô Thời Nghi gỡ lỏng dây thừng ra, hai cánh tay bị bẻ quặt ra sau của Thời Dĩ An dần lấy lại cảm giác. Trong đầu cô lướt qua vô số suy nghĩ, cô không thể chờ ai đến cứu được, chỉ có thể thử tự cứu lấy mình, mà điều đầu tiên là cần khiến Tô Thời Nghi tránh mặt.
“Này… tôi có thể có một yêu cầu quá đáng không?”
“Yêu cầu gì, cô nói đi.”
Thời Dĩ An ấp úng: “Tôi… tôi đói rồi, liệu có thể đặt đồ ăn không?”
Tô Thời Nghi nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn, chẹp miệng: “Suýt thì quên, chờ một chút.”
Thời Dĩ An tưởng Tô Thời Nghi sẽ đi ra khỏi phòng, thế nhưng cô nàng chỉ bấm điện thoại gọi người bên ngoài, một lát sau đã có người mang đồ ăn tới, là thức ăn nhanh của McDonald.
Tô Thời Nghi cẩn thận mở hết hộp ra, đi găng tay vào rồi cầm đùi gà đi tới, giơ lên trước mặt Thời Dĩ An: “Ăn đi.”
Không thể tháo hẳn dây thừng sao?
“Tôi… tôi có thể tự ăn được không?”
Ánh mắt Tô Thời Nghi u ám: “Sao nào? Cô không thích tôi đút cho ăn à?”
Thời Dĩ An chỉ còn cách cúi đầu, khó khăn gặm đùi gà, mỡ từ lớp da được chiên giòn dính lên hai mép khiến cô khó chịu, nhưng cô vẫn phải im lặng, nhẫn nhịn ăn hết. Ăn từ đùi gà đến hambuger, lại thêm chút coca giải khát. Khi bụng đã no, có thêm sức lực, Thời Dĩ An lại kêu lên:
“Cô Tô, tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”
Nhìn chỗ này chắc nhà vệ sinh cũng không được tử tế, xây dựng càng lỏng lẻo cô càng có cơ hội chạy trốn.
Tô Thời Nghi đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại, cau mày: “Cô định chạy trốn à?”
Thời Dĩ An toát mồ hôi lạnh sau lưng: “Không, tôi buồn đi vệ sinh thật mà. Cô yên tâm, bên ngoài còn người của cô, sao tôi dám chạy chứ.”
Tô Thời Nghi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đứng lên, đi tới ngăn kéo ở góc phòng lục lọi ra được một chiếc vòng kim loại hình tròn, mở ra, đi tới thòng vào cổ Thời Dĩ An rồi đóng sập khóa lại, giữa chiếc có một sợi xích bằng kim loại, một đầu còn lại nằm trong tay Tô Thời Nghi. Cả người Thời Dĩ An như hóa đá.
Cô ta định làm gì?
Coi cô là chó ư?
Giây tiếp theo, Tô Thời Nghi dùng tay giật giật, lôi lôi sợi xích, mỉm cười: “Đi thôi, như này cô sẽ không chạy đi đâu được.”
Thời Dĩ An cảm thấy bản thân bị sỉ nhục thậm tệ, cảm thấy mình sắp không thể kiềm nén cơn giận. Cô quay mặt sang một bên, chầm chậm bước theo Tô Thời Nghi.
Ra đến ngoài, Thời Dĩ An mới phát hiện đây là một căn hộ một phòng ngủ, bên ngoài có sofa, có phòng bếp, chỉ là phòng ngủ bị Tô Thời Nghi cải tạo thành phòng ‘tra tấn’. Cô bước vào nhà vệ sinh, nhìn ô thông gió nhỏ xíu ở tít trên cao, cảm thấy bản thân không thể chui qua đó để chạy trốn, đành tìm cách khác. Cửa phòng vệ sinh mở hé, mỗi lần cô đi qua đi lại đều phải cực lực nhẹ nhàng, không để sợi xích phát ra âm thanh.
“Xong chưa?”
Thời Dĩ An giả vờ xả nước, rồi ra bồn rửa mặt xả nước, rửa sạch mặt mũi, một lúc mới đi ra.
“Xong rồi.”
Tô Thời Nghi lại dắt cô về, tiếp tục trói tay vào ghế, tháo xích cổ, sau đó đóng cửa đi ra khỏi phòng.
Thời Dĩ An chẳng biết bên ngoài đã mấy giờ, cô ngồi trên ghế, mệt mỏi khép mắt ngủ thiếp đi. Cũng không rõ ngủ trong bao lâu, cả người bị tạt một xô nước lạnh căm, Tô Thời Nghi vứt cái xô sang một bên, dùng chân đá cô:
“Thời Dĩ An, tỉnh dậy.”
Cô có thể không tỉnh sao?
Cả xô nước lạnh dội vào người, không tỉnh mới lạ.
“Thời Dĩ An, tỉnh dậy, chúng ta nói chuyện.”
Nói chuyện cái đầu cô!
“Cô muốn nói chuyện gì?”
Qua hàng nước đang nhỏ giọt tong tỏng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, Thời Dĩ An thấy Tô Thời Nghi với vẻ mặt lo lắng, gấp gáp đang nhìn mình.
“Cô và anh Ngôn đã hôn nhau chưa?”
Thời Dĩ An: “…” Cô nên đáp thế nào đây? Nói dối? Lỡ bị phát hiện thì gay to. Nói thật? Liệu cô ta có nổi điên xiên cho cô một cái không.
“Vấn đề tế nhị thế này… cô không ngại khi hỏi sao?”
“Nói!”
“Hôn rồi!”
“Mấy lần?”
Ai mà nhớ =.=
Thấy Thời Dĩ An chậm chễ không đáp, đáy mắt Tô Thời Nghi nổi lên phong ba, cô ta đi tới giật ngược tóc Thời Dĩ An về sau, điên cuồng hét vào mặt cô:
“Hai người đã làm chưa? Anh ấy chạm vào cô chưa?”
Thời Dĩ An bị dọa sợ tái mặt, cô nói không thành tiếng, chỉ biết lắc đầu rối rít.
Thấy Thời Dĩ An lắc đầu, Tô Thời Nghi thở phào nhẹ nhõm, một tay đưa lên vuốt ngực: “Tốt quá, anh Ngôn vẫn sạch sẽ, vẫn chưa bị vấy bẩn.”
Nói xong, lại buông tay còn lại đang túm tóc Thời Dĩ An ra: “Xin lỗi, lại làm đau cô rồi phải không? Nhưng tôi còn muốn hỏi cô một chuyện.”
Thời Dĩ An hoảng sợ nhìn Tô Thời Nghi, giọng hơi run: “Chuyện… chuyện gì, cô… cô hỏi đi.”
Tô Thời Nghi vuốt ve khuôn mặt Thời Dĩ An, sau đó hai tay đưa xuống bóp nhẹ cổ cô, giọng hân hoan xen lẫn tò mò:
“Cô vẫn còn trinh chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT