Sáng sớm hôm sau, Tô Gia Ngôn bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại. Cậu mở màn hình lên, thấy dòng tin nhắn:

“Thiếu gia, đã tìm được người.”

Tô Gia Ngôn liếc sang nhìn Thời Dĩ An vẫn ngủ say giữa lớp chăn đệm mềm mại, nhanh tay gõ lại vài chữ: “Đánh gãy hai tay, vứt trước cửa đồn cảnh sát.”

Sau đó Tô Gia Ngôn tắt điện thoại, quay sang ôm Thời Dĩ An, nhắm mắt lại. Cậu không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng được nằm trên giường ôm bạn gái đang ngủ sau cũng là một kiểu hạnh phúc.

Khoảng chừng 15 phút sau, Thời Dĩ An cũng tỉnh giấc.

Cô nhất quyết phải đi làm, Tô Gia Ngôn cũng nhất quyết đòi đưa đón. Thời Dĩ An chẳng còn cách nào khác, đành chấp nhận chuyện bạn trai đi học muộn để đưa cô đi làm.

Lúc Thời Dĩ An đến công ty đã có không ít đồng nghiệp đến trước. Thấy Tô Gia Ngôn đỡ cô vào trong thang máy rồi đi ra, ai nấy đều tò mò.

“Chị Tiểu Thời, bạn trai chị à? Đẹp trai quá đi mất!”

“Lần đầu tiên thấy An An nhà chúng ta công khai bạn trai. Nói đi, sắp cưới hả?”

“Bạn trai em nhìn đẹp trai mà còn chu đáo nữa.”

“Nhưng trông mặt có vẻ hơi non nhỉ? Đủ 18 tuổi chưa?”

Thời Dĩ An: “…”

Cô cười trừ thay cho lời đáp lại. Sao không một ai chú ý đến trọng điểm là cái chân bị thương của cô vậy?

Chấm công xong, Thời Dĩ An đi về chỗ làm việc của mình. Khi cô đến nơi, phát hiện Tô Thời Nghi đang ngồi ngả lưng trên đó, miệng ngâm nga theo điệu nhạc.

“Em gái, vào giờ làm rồi.” Cô ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Tô Thời Nghi ngừng ngâm nga, mở mắt ra nhìn. Khi thấy cô, cô bé bật dậy: “Thời Dĩ An, sao chị… Sao chị giờ này mới tới?”

Thời Dĩ An nhìn lại thời gian chấm công trên điện thoại, mỉm cười: “Chị đến cũng không tính là muộn mà nhỉ?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Thời Dĩ An cứ cảm thấy thái độ của Tô Thời Nghi kể từ khi nhìn thấy cô xuất hiện đã không còn vui vẻ. Chờ cô bé đứng dậy về chỗ của mình, Thời Dĩ An mới kéo ghế ngồi xuống, khởi động máy tính rồi lôi đồ ăn sáng Tô Gia Ngôn chuẩn bị ra. Là một chiếc humbuger và trà dâu tằm của Highland.

“An An, vừa nghe chị Vương nói bạn trai em đưa đi làm, có bạn trai rồi à?”

Thời Dĩ An nuốt vội miếng bánh, gật đầu.

“Nghe mọi người đồn là đẹp trai lắm, có ảnh không, cho chị xem?”

Thời Dĩ An lắc đầu: “Bọn em mới quen thôi, em không có ảnh.”

Nhắc mới nhớ, cô quả thực không có một tấm hình nào chụp chung với Tô Gia Ngôn, ảnh chụp riêng của cậu cũng không có.

Nhân viên kia còn chưa nói được thêm câu nào đã thấy một tiếng vỡ ‘tách’ vang lên.

“Ôi cô bé, tay em chảy máu rồi!”

Hoá ra là Tô Thời Nghi, trong tay là những mảnh vỡ của cốc thuỷ tinh, máu rơi tí tách. Đối mắt với bàn tay đầy vết cắt của mình, cô bé lại bình thản đến đáng sợ, chỉ khẽ cười: “Chất lượng cốc kém quá, em mới rót ít nước nóng mà nó đã vỡ rồi. Về em phải khiếu nại nhà bán!”

“Đi băng bó trước đi, anh đưa em đi.”

“Vâng ạ.”

Trước khi đi, Tô Thời Nghi còn nhìn cô một cái.

Thời Dĩ An bỗng thấy rợn tóc gáy.

…****************…

Buổi chiều Thời Dĩ An đặc biệt xin nghỉ để đến đồn cảnh sát nhận diện tội phạm. Người cô nhận diện vừa hay khớp với tưởng tượng, đã thế gã vừa thấy cô đã hung hăng chửi rủa, nói cô thuê người đánh gãy hai tay gã rồi mà còn không buông tha.

Thời Dĩ An bỏ mặc ngoài tai những lời chửi rủa, nhận diện xong là cô đi luôn.

Tô Gia Ngôn dìu cô ra bên ngoài đồn cảnh sát, Thời Dĩ Châu đang đứng chờ cả hai, vừa thấy cô, thái độ đã hồ hởi lạ thường.

“Chị, thế nào rồi? Bắt được gã khốn đó chưa?”

Thời Dĩ An ậm ừ: “Bắt được rồi.”

Thời Dĩ Châu chạy đến, đẩy Tô Gia Ngôn sang một bên rồi thế luôn chỗ cậu, vừa dìu vừa đỡ Thời Dĩ An đi.

“Đi, em mời chị ăn một bữa McDonald, chúc mừng vì gã khốn đã bị trừng phạt.”

Thời Dĩ An thấy hơi lạ, thái độ của thằng nhóc này chỉ sau một đêm đã thay đổi 180 độ? Không còn giận dỗi chuyện cô yêu bạn thân của nó nữa?

Đáng ngờ hơn, Thời Dĩ Châu trước giờ rất keo kiệt với cô, thằng nhóc này sẵn sàng nhịn ăn nhịn mặc cả tháng để mua đôi giày nó yêu thích cũng sống chết không chịu cho cô 1 xu. Hôm nay lại…

“Nói đi, có việc gì muốn nhờ?”

Nụ cười trên mặt Thời Dĩ Châu cứng đờ. Thời Dĩ An quan sát vẻ mặt cậu em, chờ đợi tự khai.

“Đi ăn trước đã, đi ăn đã rồi em nói.”

Sau đó cậu bèn lập tức gọi xe.

Lúc xuống xe, Thời Dĩ An có hơi bực mình, cô gõ đầu em trai.

“Đi ăn một bữa thức ăn nhanh thôi có cần chạy 3 quãng đồng thế này không?”

Thời Dĩ Châu khăng khăng bắt xe đến TTTM Vạn Đạt cách đồn cảnh sát 12km thay vì quán McDonald cách đó chỉ 700 mét đi bộ.

“Ôi chao, chị! Ăn xong chúng ta còn có thể đi dạo ngắm đồ hoặc đi xem phim mà. Không phải lâu lắm rồi chị chưa đi sao?”

Thời Dĩ An không buồn bắt bẻ nữa. Tô Gia Ngôn biết cô đang đói bụng, bèn dìu cô vào thang máy, mặc kệ Thời Dĩ Châu đang lải nhải.

Sau khi gọi xong đồ, Thời Dĩ An quay lại chủ đề cũ.

“Giờ thì nói được chưa? Không nói chị nuốt không trôi đâu.”

“Hì hì.” Thời Dĩ Châu gãi đầu.

“Nói đi, việc gì?”

“Hôm nay Adidas vừa tung ra một đôi giày phiên bản giới hạn, toàn quốc chỉ có duy nhất 10 đôi. Ở Đàm Thành có 2 đôi, trong TTTM này 1 đôi.”

Thời Dĩ An thở dài, cô biết ngay mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play