*Lời tác giả: Xin lỗi các nàng xinh đẹp nha, con tui ốm nên bị trễ đăng truyện mất mấy hôm, giờ tranh thủ con ngủ ngoan tui lại ngoi lên đây.
…****************…
Trên đường bế Thời Dĩ An về, Tô Gia Ngôn kể cho cô nghe một loạt chuyện hài hước trong ký túc xá nam của cậu, chọc cho cô cười. Thời Dĩ An cũng mải mê nghe chuyện, dần dần đỡ hoảng hơn. Hai người đi một mạch đến trước cửa nhà cô, Tô Gia Ngôn vừa mở cửa, đang định tìm công tắc thì Thời Dĩ An đã ghìm tay cậu lại, cô lắc đầu:
“Đừng bật đèn, chị sợ tên biến thái đó vẫn còn bám theo, nếu bật đèn hắn sẽ biết chị ở phòng nào.”
Tô Gia Ngôn vỡ lẽ ra, tự trách mình quá sơ ý, cậu nhìn Thời Dĩ An, dò hỏi: “Hay là… sang nhà em?”
Thời Dĩ An lúc này chỉ muốn tìm một chỗ để nằm ra thật thoải mái, cũng không ngại ngùng giữ ý gì nữa, trực tiếp gật đầu. Tô Gia Ngôn bế cô trên tay, mở cửa nhà, đi thẳng tới ghế sofa rồi cẩn thận đặt cô xuống. Tiếp đó, cậu chỉ bật nấc sáng nhẹ nhất của cây đèn đọc sách kế bên sofa.
Lúc này Tô Gia Ngôn mới phát hiện cổ chân của Thời Dĩ An đã sưng tấy lên, cậu vừa căm hận muốn giết chết tên biến thái kia, vừa xót thương cho bạn gái nhỏ của mình. Tô Gia Ngôn cẩn thận nâng chân Thời Dĩ An đặt lên ghế sofa, để cô duỗi thẳng chân, sau đó đi vào phòng bếp, lấy đá bọc vào khăn sạch, mang ra.
“Chị, có thể sẽ hơi đau, hơi buốt, chị cố chịu nhé?”
Thời Dĩ An tủi thân gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt chờ cơn đau ập tới.
Tô Gia Ngôn nhíu mày, cẩn thận chườm đá lên vết thương. Qua một lúc sau, đá tan, chân cũng bớt sưng tấy, cậu mới ngồi xuống tay vịn sofa, vòng tay ôm Thời Dĩ An vào lòng, nhỏ nhẹ hỏi: “Chị, chị có nhìn rõ mặt tên biến thái kia không?”
Thời Dĩ An lắc đầu: “Trời tối quá, với cả hắn đeo khẩu trang, nhưng chị nhớ hắn thấp hơn em một cái đầu, trên cổ tay trái có một chỗ da sần sùi, không rõ là vết sẹo hay vết bỏng.”
“Mình báo cảnh sát nhé?”
Thời Dĩ An lại gật đầu.
Một lúc sau, cảnh sát của khu vực đã tới. Sau khi lấy xong lời khai từ phía Thời Dĩ An, họ ra về và hẹn sẽ trả kết quả trong vòng 5 ngày làm việc. Căn nhà lại chỉ còn lại hai người với ánh đèn sofa ấm áp. Tô Gia Ngôn quỳ gối dưới sàn nhà, tay cậu cầm tay Thời Dĩ An đưa lên môi hôn rồi hỏi: “Chị, chân còn đau không?”
Thời Dĩ An thành thật trả lời: “Vẫn còn nhức lắm.”
“Em có một cách có thể giúp chị quên hẳn cơn nhức, chị có muốn thử không?”
Vẻ mặt Tô Gia Ngôn lúc nói câu này vô cùng nghiêm túc, Thời Dĩ An nhìn cậu một hồi vẫn thấy không giống như đang đùa, thế là cô tò mò: “Cách gì?”
Ánh mắt cô lúc nói mang theo vẻ dè dặt, lo sợ, có lẽ vì đêm nay quá kinh khủng đối với một cô gái hơn 20 năm sống trong sự bao bọc của gia đình, thế nên lúc này nhìn vô cùng đáng thương, khơi gợi cảm giác muốn bảo vệ của bất cứ người đàn ông nào.
Thậm chí, ngoài cảm giác muốn bảo vệ, còn khơi gợi cả ham muốn chà đạp…
Cổ họng Tô Gia Ngôn khô khốc, yết hầu dịch chuyển lên xuống, giọng cậu khàn khàn, ánh mắt tối tăm: “Vậy thì thử là biết ngay thôi.”
Nói rồi cậu nhoài người lên, một tay đỡ đầu Thời Dĩ An hạ nằm xuống sofa, một tay vòng qua nâng eo cô lên, sau đó áp môi mình xuống. Nhiệt độ trong phòng dần dần dâng cao, ý thức của Thời Dĩ An cũng dần mơ mơ, mà kỳ lạ là cô đã không còn thấy cơn nhức từng cơn dai dẳng ở cổ chân nữa.
Một tay Tô Gia Ngôn đang ôm eo cô bỗng rút ra, từ từ nắm lấy tay cô, đan chặt, sau đó kéo lên cao qua đỉnh đầu cô. Tay còn lại của cậu thì…
“Ưm…” Thời Dĩ An bỗng rên lên một tiếng, môi cô mím lại.
“Sao thế?” Tô Gia Ngôn lo lắng, cậu không hề đụng hay đè vào chân cô, mà nơi cậu chạm vào là quả đào…
Như nghĩ ra điều gì đó, Tô Gia Ngôn cau mày định kéo áo Thời Dĩ An lên, cô xấu hổ ghìm chặt tà áo.
“Để em xem.”
“Không sao…”
“An An, để em xem.”
Thời Dĩ An vốn không muốn để Tô Gia Ngôn biết chuyện này, cô sợ trong lòng cậu sẽ có khúc mắc, dù sao chẳng người đàn ông nào thích bạn gái của mình bị sàm sỡ, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Tô Gia Ngôn khiến cô không dám không nghe theo. Thời Dĩ An buông tay ra, Tô Gia Ngôn từ từ kéo vạt áo lên, đẩy nhẹ gọng áo lót ra. Đôi gò bông đào trắng hồng mây mẩy hiện ra trước mắt cậu đẹp không tả xiết, nhưng lúc này ở một bên lại có vết hằn màu đỏ đã hơi chuyển sang tím xanh, hình dáng mờ mờ của một bàn tay.
“Do tên đó ư?”
Thời Dĩ An rầu rĩ gật đầu: “Lúc giữ chị lại, hắn vô tình túm vào…”
Tô Gia Ngôn lặng người mất vài giây, sau đó cậu nhoài người, đặt một nụ hôn lên chân ngực Thời Dĩ An. Cô hoảng hốt lùi lại, vô tình đụng vào vết thương ở chân: “Á… em làm gì thế?”
Tô Gia Ngôn lại nhoài người lên hôn vào môi Thời Dĩ An, sau đó gục đầu, trán chạm trán với cô: “Rất đau phải không? Để em giúp…”
Nói xong, cậu đưa tay lên xoa bóp nơi đẫy đà đó. Thời Dĩ An xấu hổ gạt tay ra mấy lần nhưng sức cậu quá khỏe, cuối cùng cô hờn dỗi: “Chị đã ra nông nỗi này rồi mà em còn bắt nạt chị.”
“Ồ!” Tô Gia Ngôn tỏ ra ngây thơ, cậu ngồi thẳng người dậy, giang rộng hai tay: “Vậy đổi lại, cho chị bắt nạt em đó. Đến đây chà đẹp em đi, bảo bối!”
Hai từ ‘bảo bối’ đập vào tai Thời Dĩ An khiến cô trong tích tắc mềm nhũn người, dưới ánh mắt mời gọi của Tô Gia Ngôn, cô như bị ma xui quỷ khiến, giơ tay vuốt dọc từ lông mày, sống mũi, bờ môi rồi vuốt xuống yết hầu của Tô Gia Ngôn.
Rõ ràng, lúc ngón tay chạm vào yết hầu đối phương, cô nghe Tô Gia Ngôn rên nhẹ một tiếng khoan khoái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT