“Hai đứa không vì tranh giường mà đánh nhau đấy chứ? A Châu hơi ngốc nghếch, lại vô tư quá, em đừng để bụng nhé.”
Thời Dĩ An nói xong thì chuyển tầm mắt từ mái tóc Tô Gia Ngôn xuống đôi mắt cậu. Lúc này cô phát hiện cậu đang nhìn cô chằm chằm.
“Sao thế, trên mặt chị có gì à?”
Tô Gia Ngôn nhìn thằng vào đôi mắt hút hồn của người mình yêu, nhíu mày: “Chị, sao chị cứ nhắc đến gã đàn ông khác trước mặt em thế?”
Thời Dĩ An cười khổ: “Gã đàn ông khác là cái quỷ gì vậy? Đó là em trai ruột của chị mà!”
“Em trai ruột cũng là gã đàn ông khác!” Tô Gia Ngôn gục đầu xuống vai Thời Dĩ An, giọng rầu rĩ:
“Không được nghĩ đến gã khác, cũng không được nhắc đến! Em ghen đó!” Nói xong, cậu cắn nhẹ cổ Thời Dĩ An, sau đó chuyển từ cắn sang mút. Thời Dĩ An như bị kích thích dây thần kinh nào đó, cả người cô xuất hiện dòng điện chạy dọc từ đầu xuống chân, người cũng bắt đầu lâng lâng khó tả.
Một lúc sau, Tô Gia Ngôn ngẩng mặt lên, ánh mắt mang theo dục vọng khó kiềm nén, ngữ khí vừa dịu dàng vừa bá đạo: “Em không cho phép…”
Tuổi còn nhỏ mà chỉ số ghen tuông cũng ghê thật!
Thời Dĩ An chưa kịp nói gì, Tô Gia Ngôn đã lại bế cô lên. Không phải kiểu bế công chúa, mà là một tay cậu ôm lấy eo cô nhấc lên, tay còn lại đỡ mông. Để giữ thăng bằng, Thời Dĩ An bắt buộc phải vòng chân kẹp chặt lấy hông Tô Gia Ngôn, khiến nơi nào đó nhạy cảm của hai người chạm nhau. Qua mấy lớp vải, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ chỗ đó.
Hmm… chính là chỗ cô vô tình sờ vào hôm thay đồ hộ cậu, lúc này đây, nó đang nóng bỏng như khoai nướng mới ra lò.
Thời Dĩ An bị bế bất ngờ, cô theo quán tính hô lên, sau đó lại sợ hãi bịt miệng, sợ tiếng hô của mình làm Thời Dĩ Châu tỉnh giấc. Nhưng đó chỉ là nỗi sợ dư thừa của cô.
Tô Gia Ngôn bế Thời Dĩ An, đi thẳng vào phòng ngủ rồi từ từ đặt cô nằm xuống giường.
Tóc đen như gỗ mun, rủ xuống trước trán, che bớt thần sắc trong đôi mắt.
Ánh mắt cậu nhìn từ trên xuống, chăm chú vào khuôn mặt của mỹ nhân, mang theo ham muốn tình ái.
Thời Dĩ An không ít lần nhìn thấy ánh mắt này kể từ khi hai người thân mật hơn, cô có chút lo lắng, quay mặt đánh trống lảng: “Nhìn… nhìn chị như vậy làm gì?”
Tô Gia Ngôn kéo mặt cô xoay về, cậu khom người: “Muốn ăn chị.”
Giọng cậu lúc nói câu này đã hơi khàn, như đang cật lực khắc chế hành động của bản thân trong khuôn khổ.
Thời Dĩ An: “…”
Giây tiếp theo, Thời Dĩ An phát hiện một đôi tay nhanh thoăn thoắt, đang gỡ dây buộc áo ngủ của mình…
Nhìn đôi bàn tay thon dài, các khớp rõ ràng đang hành sự, Thời Dĩ An vội vàng túm lấy áo: “Em… em làm gì thế?”
Ban nãy tắm xong, bên trong cô không mặc áo lót, nếu lúc này mà cởi ra, cảnh xuân sẽ lộ hết.
Con sói xám nào đó ve vẩy đuôi, giọng dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ:
“Yên tâm, em chỉ ngắm một chút thôi, không làm gì chị đâu.”
Ngắm?
Có gì mà ngắm?
Cấu tạo cơ thể người không phải đều như nhau sao? Thời đi học, trong bộ môn sinh học chắc chắn ai cũng được quan sát mô hình cấu tạo cơ thể nam và nữ rồi mà.
Tô Gia Ngôn thấy cô do dự, cậu nhoài người, hôn lên môi cô, sau đó thấp giọng bên tai:
“An An, ngoan nào, buông tay ra…”
Lời của Tô Gia Ngôn như mang theo một ma lực khó cưỡng lại, biết rõ lằn ranh hiện tại đã rất mong manh, nhưng Thời Dĩ An vẫn như bị ma xui quỷ khiến, cô thẹn thùng ngoảnh đầu sang một bên, tay hơi buông ra…
Thời Dĩ An không chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp mà vóc dáng cơ thể cô cũng rất đẹp, hoàn toàn được thừa hưởng gen từ mẹ cô - một siêu mẫu đã ở ẩn. Lúc này, trong bóng tối, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, đường nét cơ thể chỗ thu chỗ nhô đầy mê người.
Làn da của Thời Dĩ An trắng không tì vết, tựa một khối ngọc chưa đẽo gọt, mềm mại tới nỗi chỉ cần hơi dùng sức sẽ sợ để lại vết đỏ ửng bên trên.
Hai mắt Tô Gia Ngôn như được châm một đốm lửa, cậu không còn kìm được nữa…
Đêm khuya, ngoài trời trùng hợp đang đổ mưa, nhiệt độ trong phòng lại nóng lạ thường.
“Á, đừng…”
“Chị, giúp em…”
“Ưm…”
Sáng sớm hôm sau, Thời Dĩ Châu bị tiếng nhạc ngoài phòng khách đánh thức. Cậu nằm trên giường vươn vai rồi bật dậy đi ra ngoài phòng khách. Tô Gia Ngôn vừa mới đi đâu về, trên tay còn xách ba ly nước, nhạc là từ tivi vang lên.
“Chào buổi sáng, người anh em!” Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ Châu ở cửa phòng thì chào.
Thời Dĩ Châu vừa đi vừa ngáp, đi tới cầm lấy một ly nước, xoay ra nhìn tem, là cà phê vị cậu hay uống, bèn cắm ống hút vào rít một hơi, sau đó quan sát Tô Gia Ngôn.
“Người anh em, cậu uống nhầm thuốc kích dụ*c hả? Sao dậy sớm thế?” Lại còn rất hăng hái, tràn đầy sinh lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT