Chị dâu?

Đây không phải lần đầu tiên Thời Dĩ An nghe thấy cách gọi này. Thế nên cô ngẩn người, chỉ vào mình: “Cậu gọi tôi sao?”

“Vâng, chị dâu, ngoài chị ra còn ai nữa chứ?” Vương Tinh Húc chạy đến: “Anh Ngôn chờ chị mãi không thấy đâu, còn tưởng chị không tới nên buồn lắm đấy. Sắp kết thúc rồi, chị chờ ở đây nhé!”

Thời Dĩ An đang định giải thích quan hệ giữa mình và Tô Gia Ngôn thì bất chợt vai cô bị một lực mạnh kéo ra phía sau, đối phương để móng giả vừa dài vừa cứng, găm vào thịt của cô thật đau nhức.

“Gì cơ? Chị dâu? Chị dâu nào ở đây?” Là cô nàng ban nãy Thời Dĩ An đụng phải, không biết tại sao giữa đường lại quay ngược lại kéo cô. Lúc này cô nàng đang nhìn Vương Tinh Húc bằng ánh mắt chất vất. Sau đó thấy mặt Vương Tinh Húc tái mét, không nói nên lời thì đổ dồn sự chú ý sang Thời Dĩ An.

Lúc này cô mới nhìn rõ cô nàng hung hăng kia. Mi thanh mục tú, mái tóc xoăn bồng bềnh màu hạt dẻ, tư thế đi thẳng, ưỡn ngực, ngẩn cao đầu, hệt như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, mà cách ăn mặc cũng rất thời thượng, trên người toàn là đồ hiệu, cô thiết nghĩ đây là thiên kim tiểu thư nhà nào được nuông chiều từ bé nên hành xử quá lỗ mãng, cô không chấp vặt nữa.

“Cô và Tô Gia Ngôn có quan hệ gì?”

Thời Dĩ An phản ứng chậm vài giây, sau đó vỡ lẽ, hóa ra là nợ đào hoa của Tô Gia Ngôn. Quả nhiên trai đẹp luôn kéo theo một mớ phiền phức.

Sau cánh gà không chỉ có hai người bọn họ, còn rất nhiều người khác, lúc này đã chú ý đến động thái khác thường tại đây.

Có hai cô gái vừa đi vừa thì thầm, Thời Dĩ An nghe được hết.

“Trời ơi, người trên sân khấu đang hát là nam thần khóa mới của trường đó.”

“Phải rồi, tên là Tô Gia Ngôn, trời ơi đàn em họ Tô đẹp trai quá! Chị đây muốn tán quá!”

“Cậu không có cửa đâu, nhìn bên kia đi, thấy chưa?”

“Thấy gì? Chỉ là hai cô nàng đang nảy sinh mâu thuẫn thôi mà.”

“Nhìn kĩ đi, một trong số đó là hoa khôi khóa mới của trường, Úc Noãn Khê, cậu không biết cô ta là hung thần bên cạnh Tô Gia Ngôn sao?”

“Là sao?”

“Nói nhỏ cậu nghe, bất cứ bạn gái nào tiếp cận Tô Gia Ngôn, hôm sau đều sẽ bị cô ta chặn đường.”

Úc Noãn Khê bấm mạnh móng tay khiến Thời Dĩ An nhăn mày. Bộ dạng cô nàng vô cùng hung hăng: “Nói đi, câm à? Cô là gì của Tô Gia Ngôn?”

Thời Dĩ An cười khẩy: “Cô là ai mà tôi phải có nghĩa vụ trả lời?”

Úc Noãn Khê cũng không chịu lép vế: “Tôi là vị hôn thê của Gia Ngôn, vậy nên khuyên cô đừng có bám lấy cậu ấy, Gia Ngôn chỉ gặp dịp thì chơi với cô thôi!”

“Úc Noãn Khê, cậu đủ rồi đấy!” Vương Tinh Húc nghe xong, cảm thấy chị dâu của cậu chắc chắn sẽ hiểu lầm, bèn vội vàng chen ngang, tách hai người ra: “Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?”

“Nói vớ vẩn cái gì? Rõ ràng là thế mà, từ tiểu học lên đại học, gặp ai tôi chẳng nói như vậy.”

Thời Dĩ An hiểu ra rồi.

Đây chắc là người trong lòng của Tô Gia Ngôn nhỉ? Từ tiểu học theo đuổi lên đến đại học, cùng chung trường, nam thanh nữ tú, quả là xứng đôi.

Đột nhiên, cô cảm thấy mình chẳng còn lý do gì để đứng đây chờ nữa. Trong lúc Vương Tinh Húc và Úc Noãn Khê đôi co, Thời Dĩ An đã lẳng lặng rời khỏi cánh gà. Ra đến ngoài cổng trường, cô định gọi Grab thì phát hiện điện thoại hết pin từ bao giờ, cuối cùng cảm thấy đi taxi bắt ngang đường buổi tối không được an toàn lắm, bèn xoay người đi xuống ga tàu điện ngầm.

Ngồi trên tàu, lòng cô buồn bực đến khó hiểu.

Không phải là yêu thầm, mà là cả hai cùng hướng về nhau?

Đã đến bước xưng vị hôn thê rồi, vậy là thanh mai trúc mã, từ học đường đến lễ đường kết hôn rồi?

Wow, từ đồng phục chuyển sang váy cưới, một chuyện tình thật là lãng mạn.

Tra nam! Cặn bã! Có vị hôn thê rồi còn trêu ghẹo tình cảm của cô, Tô Gia Ngôn coi cô là gì? Về nhà sạc đầy pin điện thoại, cô nhất định phải block cậu ta!

Tô Gia Ngôn đã kết thúc màn biểu diễn mà vẫn không thấy Thời Dĩ An ở hàng ghế đầu, chẳng phải cậu đã gửi phiếu điện tử vị trí ưu tiên ở hàng đầu cho cô rồi sao?

Ủ rũ đi xuống cánh gà, Tô Gia Ngôn bắt gặp bộ dạng thấp thỏm không yên của Vương Tinh Húc. Còn Vương Tinh Húc đang đắn đo không biết có nên kể đầu đuôi sự việc cho Tô Gia Ngôn không, kể rồi thì sợ Tô Gia Ngôn ghi thù tại câu ‘chị dâu’ bừa bãi của cậu mà hai cô gái nảy sinh xung đột, nhưng không kể thì sợ sau khi biết tin, Tô Gia Ngôn sẽ tẩn cho cậu một trận phải nằm cáng khiêng ra ngoài.

“Có chuyện gì?”

Vương Tinh Húc: “Ban nãy… ban nãy chị dâu đến đây.”

“An An? Chị ấy đến đây thật sao?” Tô Gia Ngôn nghe xong, hai mắt sáng rực: “Thế người đâu rồi?”

“Chị ấy vừa mới đi rồi.” Vương Tinh Húc gượng gạo: “Trước lúc đi có đụng độ Úc Noãn Khê.”

Tô Gia Ngôn lập tức ngoảnh lại nhìn chằm chằm Vương Tinh Húc: “Úc Noãn Khê? Cậu ta có làm gì thái quá không?”

“Chỉ… chỉ nói mình là vị hôn thê của anh.”

Tô Gia Ngôn: “…”

“Lúc em và cậu ta cãi nhau đã không thấy bóng dáng chị dâu nữa.”

“Chết tiệt!” Tô Gia Ngôn chửi tục một tiếng rồi phi ra ngoài. Cậu vừa đi vừa bấm gọi cho Thời Dĩ An, nhưng đáp lại chỉ là âm thanh máy móc rập khuôn được ghi âm sẵn.

Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Nhất định là chị hiểu lầm rồi.

Thế nên mới chẳng nói chẳng rằng, giận dỗi bỏ về như thế.

Chạy được nửa đường, Úc Noãn Khê từ gốc cây nào đó nhảy ra, chặn Tô Gia Ngôn lại.

“Gia Ngôn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play