Trở về phòng riêng, Hạ Chi Vân đã mệt mỏi cả ngày liền chuẩn bị nước tắm rửa.

Đang ngồi trong bồn nước nóng bằng gỗ, liền nghĩ tới hình ảnh của Thế Long ngày hôm nay, trong đầu hiện lên cảnh xuân tươi đẹp, bất giác không để ý xung quanh.

Một bóng hình cao ráo to lớn đứng đằng sau, thân y và mái tóc màu trắng.

Tuyết Cảnh Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm từ đằng sau bồn tắm bằng gỗ cách khoảng ba bốn bức chân nhìn tấm lưng trắng nõn và mái tóc đen dài của thiếu nữ lộ ra trong tầng hơi nước, thấy cô đang im lặng ngẩn người suy nghĩ.

Hắn bước tới gần cô, nhẹ nhàng cầm lấy xô nước ấm dội lên người cô. Không hề nể nang người trước mắt không mặc y phục.

Hạ Chi Vân giật mình mới bừng tỉnh, may không đến nổi đứng thẳng dậy mà lộ cơ thể. Cô quay đầu qua thấy Tuyết Cảnh Nguyệt thì hoảng hốt dìm người xuống nước, ánh mắt hoảng loạn nhìn hắn:

“ Sao thúc lúc nào cũng xuất hiện bất chợt thế? Người không biết đây là phòng tắm của nữ nhân sao, không thể vào được!”

“ Còn không phải do con đang suy nghĩ ngẩn người sao? Con từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, còn xấu hổ gì chứ”

Hắn cười mỉm đáp nhưng giọng hắn vẫn lạnh lùng uy lực, không hề có chút xấu hổ mà nói thẳng ra những từ đó. Hạ Chi Vân mặt đỏ đến mang tai, lại cảm thấy xấu hổ. Mở miệng lắp bắp:

“ Thúc… Thúc mau ra ngoài đi, con còn phải thay đồ”

Tuyết Cảnh Nguyệt cũng không có hứng thú đứng lại tiếp tục trêu ghẹo cô, lập tức ngoan ngoãn ra ngoài chờ cô.

Cô nhanh chóng lau khô người rồi mặc một bộ y phục ngủ màu trắng mỏng, thời tiết đang đang sang thu, dần chuyển lạnh, nhưng cô thích mặc đồ mỏng đi ngủ.

Mái tóc cô ướt đẫm do hồi nãy không cẩn thận bị dính nước, nên cảm thấy hơi lạnh mà run nhẹ nhưng không dám bước tới.

Hắn nhìn thấy Chi Vân co ro đứng một góc. Chân mày cong lại, cầm một chiếc khăn khô trực tiếp ngồi lên giường. Hắn dùng hai ngón tay vẫy kêu cô lại gần. Chi Vân có phần không hiểu, đứng ngây người trong chốc lát.

Thấy đôi mắt hắn lạnh như băng không cảm xúc nhưng lại có phần lạnh lẽo hơn. Cảm thấy nếu không nghe lời hắn có thể sẽ chết ngay tại chỗ.

Cô từng bước đi tới gần hắn, nhìn xuống gương mặt lạnh như băng với đường nét tinh xảo, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến người khác càng nhìn càng mê mẩn.

Cô đứng nhìn gương mặt hắn một lúc mà lại ngẩn người. Chỉ thật sự cảm thấy ớn lạnh người khi mắt của Tuyết Cảnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt cô. Hắn không nặng không nhẹ cất giọng trầm:

“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì ngồi xuống.”

Nghe hắn nói Chi Vân vẫn thất thần chưa chịu ngồi xuống.

“Nếu muốn chết thì đợi ta nói đến lần thứ hai!”

Cô lập tức sợ hãi ngồi xuống đối mặt với hắn. Thấy hắn giơ tay về phía mặt cô tưởng rằng hắn định đánh cô, nên theo bản năng co người lại mà nhắm mắt.

Thấy cô như vậy, động tác tay của hắn khẽ dừng rồi lại tiếp tục đưa tay về phía sau gáy cầm lấy những lọn tóc của cô rồi dùng khăn ướt để lau.

Lúc này cô hé mắt ra nhìn mới hiểu hắn chỉ muốn lau tóc cho cô. Lương tâm của hắn nay lại tốt đến thế sao?

Cô thuận thế quay người đối lưng về phía hắn ngoan ngoãn để hắn lau tóc cho mình. Không hiểu sao lúc này trái tim lại đập liên hồi, hơi thở của cô bắt đầu dồn dập hơn.

Hắn nhẹ nhàng lau tóc cho cô, thấy cô ngoan ngoãn cũng cảm thấy thoả mãn. Bất giác mà trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Hai người cứ im lặng như thế cho đến khi tóc của cô đã khô. Hắn dừng lại sau đó quay qua hỏi cô:

“Nay thế nào rồi?”

“Thế nào là thế nào?”

Cô giương mắt to tròn nhìn hắn, biểu cảm như không hiểu. Nhưng hắn lại cong mày nhìn cô.

“À…à chuyện đó vẫn như cũ”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

“Dù sao tu tiên rất khó, con lại không có tiên căn, cả ngày nay đều bị phạt, số lần gặp hắn cũng không nhiều”.

“Chứ không phải do con vô dụng?”

“Nếu vậy Thúc có thể trực tiếp giết hắn mà lấy kiếm từ hắn”

Chỉ sợ sau khi nói ra câu này Chi Vân sẽ không còn thở nữa. Nhưng may mắn hắn không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Sớm biết con vô dụng. Không vội, trước mắt đừng để người khác phát hiện thân phận thật, đến lúc đó hậu quả tự gánh lấy”

Chi Vân cạn lời không biết nói gì, thật quá tàn nhẫn mà.

Thấy cô không nói gì, hắn lại cất giọng trầm đổi chủ đề khác:

“Nếu đã biết lạnh sao không mặc đồ dày hơn”

“Ở gần người mới lạnh”

Chi Vân biết rằng mình lỡ lời, vội lấy tay che miệng nhìn sắc mặt hắn. Nhưng hắn khoing nói gì cả. Có vẻ sức chịu đựng của hắn đối với cô đã thăng hạng rồi.

Hắn chỉ lẳng lặng suy nghĩ một hồi:

“Vậy thì ngủ sớm đi. Đêm lạnh, lỡ sinh bệnh, nhiệm vụ ta giao trễ đi một ngày nào, ta phạt con ngày đó!”

Nói rồi hắn biến mất ngay trước mắt. Chỉ để lại một luồng khí tức màu xanh đen.

Chi Vân nằm trên giường, suy nghĩ về cảnh tượng vừa nãy hắn lau tóc cho cô. Chợt nghĩ rằng có phải nam nhân đẹp đều lạnh lùng không. Không đúng, Thế Long không phải rất chu đáo ấm áp sao?. So với tên Thúc Thúc mặt lạnh, mặc dù gương mặt không sắc nét bằng nhưng tính tình thì lại tốt hơn nhiều. Chỉ đáng tiếc hắn lại là kẻ thù của Tuyết Cảnh Nguyệt. Cô lại phải tiếp cận hắn có mục đích.

Cô suy nghĩ một hồi không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Không biết rằng luồng khí tức mà Tuyết Cảnh Nguyệt để lại đã giúp cô xua tan đi cơn đau nhức trong người.

Hôm sau lại một ngày học mới bắt đầu. Cũng không khá hơn là bao, cô rốt cuộc vẫn bị phạt vì tới trễ. Bữa sáng cũng không thể ăn.

Nhưng may mắn buổi trưa không phải tiết học của lão già thối kia. Là tiết luyện ngự kiếm do Lôi Chi Kỳ đảm dạy.

Tất các các tiên môn đều hào hứng, cô cũng vì đó mà háo hức. Nhưng đến lượt cô ngự kiếm, ngay cả làm cho kiếm bay lên cũng không thể. Khiến các đồng môn cùng với các sư huynh sư tỷ khác nhìn cô mà cười nhạo.

Mặc dù đã cố gắng cả ngày nhưng vẫn chưa thể nâng được kiếm. Thế Long thấy cô chật vật liền đến nhiệt tình giúp đỡ cô, nhưng cô vẫn y như cũ, chẳng thể khá hơn.

Thế Long an ủi cô:

“Không sao đâu. Cô nương có thiên phú nhất định sẽ làm được. Thời gian quá ngắn không thể ngự kiếm là chuyện bình thường. Cô nương không cần phải lo lắng”

“Cảm ơn Thế Long công tử đã giúp ta, có điều tài năng hèn mọn, năng lực hạn chế của ta vô dụng quá. Lần sau vẫn phải nhờ công tử chỉ dạy.”

Hắn cười đáp lại Chi Vân:

“ Được thôi! Ta sẵn lòng giúp cô nương. Trời đã tối, cũng tan lớp rồi, cô mau về phòng đi kẻo trời lạnh”

Chi Vân gật đầu rồi chào tạm biệt hắn.

Vũ Thanh thấy Thế Long giúp đỡ cô thì có phần ghen tỵ, mở miệng có chút mỉa mai Chi Vân:

“Cô nương đó đúng là đáng thương. Không có tiên căn sao có thể tu tiên. Một người thân phàm xác thịt như vậy, có cố gắng cũng quả thật vô ích.”

Thế Long nghe được lời nói của cô ta lập tức phản bác:

“Dù sao Chi Vân cô nương bằng thực lực mà được tuyển chọn. Muội đừng nói những lời khó nghe đó”

“ Ai biết được cô ta vào bằng thực lực hay nhờ vào nhan sắc giống Phượng Chi tỷ. Nói không chưngg là do Chưởng Môn cố ý nạp vào. Huynh đừng quên quan hệ của Lôi Chi Kỳ và Phượng Chi”

Vũ Thanh tỏ ra tức giận mà khó chịu khi Thế Long bênh vực Chi Vân như vậy.

Thế Long cũng không nói gì nữa mà im lặng nghĩ về Chi Vân lại nhớ đến Phượng Chi. Trong lòng có chút đau xót.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play