Chương 72
Lư Mễ đi vào nhà tìm kho báu.
Món quà của Đồ Minh được giấu rất kỹ, cô còn nghĩ đó là món đồ lớn, lục tung khắp nơi mà không thấy, mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Cuối cùng cô mệt mỏi đến độ nằm dài trên giường, thuận tay mở tủ đầu giường, chuẩn bị lấy truyện tranh ra đọc, thì vô tình chạm vào một hộp gỗ nhỏ.
Cô ngồi dậy nhìn vào chiếc hộp gỗ nhỏ, gỗ lim khắc hoa, làm thủ công, có một cái khóa bằng bạc nhỏ. Lư Mễ biết Đồ Minh chắc chắn không bao giờ tặng cô túi xách, mỹ phẩm, hay trang sức, những món quà mà anh tặng luôn là những thứ kỳ lạ và có ích.
Một tiếng lách cách, chiếc khóa được mở ra, mở chiếc hộp, trên lớp nỉ đỏ có một chiếc lược. Chiếc lược làm từ gỗ cam thảo nhỏ, khắc hoa mẫu đơn, còn khắc tên của cô. Lư Mễ nhận ra ngay kiểu chữ, đó là do Đồ Minh khắc.
Có một lần cô giảng cho Đồ Minh, tại sao chơi đồ vật đồng nghĩa với mê muội mất cả ý chí. Những thứ đó sau một thời gian dài sẽ thay đổi, đó không phải là nghệ thuật sao? Tại sao lại là không làm việc đàng hoàng? Nếu anh không chơi gỗ thì anh sẽ không biết, gỗ có thể biến thành nhiều hình dạng, từ lược đến thước đo, đến phụ kiện tay cầm, nuôi dưỡng nó bằng trái tim, điều đó gọi là gì? Đó là thời gian lắng đọng! Anh không hiểu!
Có một lần Lư Mễ chải tóc than phiền mình bị rụng tóc: “Chắc sau này em sẽ trở thành người hói đầu nhỉ?'

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play