Nàng vì là Đế Cơ bị lãng quên trong Mộc Vân cung mà khiến người ta coi thường suốt mười năm năm. Mẫu phi xinh đẹp phát điên, cây trúc run rẩy trong giá rét, chính là sinh mạng của nàng. Nhưng vào đêm đó, thích khách thâm cung, vương tôn lưu vong, tân đế lên ngôi, là ai đã rạch lên tim ai một vết sẹo dài thẫm máu.
Năm nàng 20 tuổi, trở thành trưởng công chúa được sủng ái nhất hậu cung của đế quốc Nam Tần, người người kính sợ. Nàng đã không phải thiếu nữ chỉ biết ngẩn ngơ nhìn ngắm hoa văn trên váy, nàng đã trở thành bông sen xinh đẹp của hắn, là hồng nhan của hắn. Nhưng mà dưới nhà trúc trong vườn hạnh, minh ước dễ kết, lời thề dễ bỏ.
Trong ván cờ của hắn, nàng chẳng qua chỉ là một con tốt sang sông, sẽ thành ánh trăng mờ nhạt, ngàn năm soi rọi giang sơn của hắn.
"Vân Hoàng - vua của chim muông bay liệng dưới ánh mặt trời...
Bắc có kỳ mộc, Nam có ngô đồng, nàng nên niết bàn vì ai?
Mộng cố quốc, nửa đời cứng rắn cũng thành hư không...
Là lời thề ai thất lạc trong gió? Là thật tâm hay chỉ nhất thời?
Hẹn ước năm xưa, liệu người có nhớ?"