Lục Hiểu Lam không còn cách nào khác, chỉ đành thuận theo ý anh, thôi không phản kháng.
Tính cách Tần Tử Sâm ra sao, cô không phải không biết, dây dưa hồi lâu chỉ thêm tốn công, tốn sức, còn tốn luôn cả thời gian.
Mắt thấy Tần Tử Sâm chồm người qua định giúp cô cài dây an toàn. Cô liền nhanh chóng giành lấy trước, lạnh lùng từ chối.
“Tôi tự làm được”
“…”
Cánh tay Tần Tử Sâm cứng khựng giữa không trung, hồi lâu sau mới nặng nề thu tay về, nắm chặt vô lăng.
Xe vừa lăn bánh Lục Hiểu Lam liền lạnh giọng hỏi.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Về nhà”
“Tần Tử Sâm, mở cửa… Tôi không muốn quay về nơi đó…”
Tần Tử Sâm thấy cô trở nên kích động, vội nhẹ giọng giải thích.
“Không phải Khổng Tước Viên”
Như trút được gánh nặng, lồng ngực Lục Hiểu Lam nhẹ nhõm lạ thường.
Đi đâu cũng được, miễn đừng quay về nơi tối tăm đó là được.
Suốt đường đi Lục Hiểu Lam đều nhắm mắt, không nói một lời, bầu không khí lập tức rơi vào sự trầm lặng.
Tần Tử Sâm thỉnh sẽ quay sang nhìn cô. Chỉ thấy cô đang nhắm mắt dưỡng thần, hoặc hướng mắt nhìn ra khung cửa.
Tần Tử Sâm muốn chủ động bắt chuyện nhưng lại thôi. Anh biết khoảng cách giữa anh và cô bây giờ tương đối lớn, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
Xe dừng lại ở một khu biệt thự rộng lớn bật nhất tại trung tâm thành phố.
Là nơi mà ngay cả người của giới thượng lưu cũng thèm thuồng ngưỡng mộ. Xung quanh được bao bọc bởi một tán rừng xanh cùng một khu vườn hoa tử đằng tím thơ mộng, còn có một hồ phun nước lớn.
Lục Hiểu Lam nhìn khung cảnh choáng ngợp bên ngoài, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ánh mắt dừng lại trên một tảng đá lớn, khắc dòng chữ “Lam Đế Cảnh”.
Lục Hiểu Lam mặt không cảm xúc, nhanh chóng dời mắt đi.
“Thích không?”
Thấy cô chăm chú nhìn xung quanh với vẻ thích thú, Tần Tử Sâm thuận miệng hỏi.