Thái Việt Trạch đã đứng ở bên ngoài hành lang đợi từ lâu.

Nhìn thấy Lục Hiểu Lam vừa từ nhà vệ sinh quay trở lại anh ta liền vội vàng kéo cô đến trước mặt.

Có những chuyện anh không thể hỏi trước mặt Tần Tử Sâm.

“Nói chuyện một chút”

“Nói chuyện gì?”

Thái Việt Trạch nhìn thẳng vào mắt Lục Hiểu Lam, hỏi ra đều mà anh vẫn luôn thắc mắc.

“Tại sao lại kết hôn với cậu ta?”

Người không mù đều có thể nhìn ra được cô thật sự không có tình cảm với Tần Tử Sâm.

Lục Hiểu Lam nhìn ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ phía dưới sàn nhảy, nhẹ nhàng than thở.

“Làm sao biết được người mà anh chọn đồng hành đi suốt cuộc đời này sẽ mang đến cho anh hạnh phúc hay bất hạnh?”

“Làm sao biết được cuộc hôn nhân đó liệu có xảy ra biến cố hay không?”

“Cũng không thể nào biết được lúc nào đó sẽ tổn thương, sẽ vỡ nát…”

Thái Việt Trạch bị những lời cô nói làm cho ngây người.

Nếu Tần Tử Sâm có ở đây sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm.

Những lời này được nói từ miệng cô… Haha.

Một lúc sau anh rốt cuộc cũng hiểu được hàm ý trong đó, định lên tiếng thì Lục Hiểu Lam mỉm cười hỏi tiếp.

“Vậy thì lựa chọn, suy nghĩ để làm gì?”

Thái Việt Trạch trầm mặc.

Đây là mặc kệ số phận sao?

Lục Hiểu Lam cụp mắt xuống, lần nữa ngẩn đầu lên thì ánh mắt đã không còn cảm xúc như lúc nãy.

Như thể người vừa nói những lời bi thương đó không phải là cô vậy.

Thái Việt Trạch còn tưởng mình nhìn nhầm.

“Em… nghĩ vậy thật sao?”

Lục Hiểu Lam gật đầu, vỗ vỗ vai anh, giả vờ nghiêm túc nói.

“Trạch ca, nếu anh không gặp được ánh trăng sáng của đời mình thì cưới ai cũng vậy thôi”

Nói rồi cô mặc kệ Thái Việt Trạch vẫn còn đang hoang mang đứng đó xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Thái Việt Trạch đứng sờ cằm suy tư.

Sao lại thấy nhóc con này nói đúng nhỉ?

***

Một lúc sau.

Lâm Nhược nhìn ba người đã say mèm trước mặt nhíu mày, khẽ thở dài.

“Tôi thuê khách sạn gần đây cho hai tên này… cô đưa Tần thiếu về được không?”

Lâm Nhược đánh ánh mắt về góc bàn, Thái Việt Trạch mất hết hình tượng nằm bò trên bàn. Cố Tư Vũ thì cúi đầu liên tục rót rượu nhìn qua không biết đang say hay tỉnh.

Bình thường nhất có lẽ là Tần Tử Sâm, anh đang tựa lưng vào ghế hút thuốc, nhưng đôi mắt mơ màng kia đã bán đứng chủ nhân của nó.

Lâm Nhược không nhận được câu trả lời của Lục Hiểu Lam, mà chỉ thấy cô liếc nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén.

“Lúc nãy anh nói ba anh là Lâm Chính Văn?”

Lâm Nhược không hiểu ra làm sao nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Lục Hiểu Lam bỗng trầm mặc.

Nếu cô nhớ không lầm Lâm Chính Văn là cục trưởng Cục Dân chính.

Tên này chắc chắn là người giúp đỡ tên khốn Tần Tử Sâm kia đi cửa sau.

Nghĩ đến hai quyển đăng ký kết hôn màu đỏ khi không tự dưng mà có, Lục Hiểu Lam càng nhìn càng thấy tên này không vừa mắt.

Lục Hiểu Lam hừ lạnh rồi chậm chạp lôi kéo Tần Tử Sâm rời khỏi phòng.

Lâm Nhược định giúp một tay nhưng thấy Lục Hiểu Lam trừng mắt nhìn mình thì đành từ bỏ ý định.

Anh ta một bụng thắc mắc, gãi đầu.

Cô gái này hình như có thành kiến với anh ta thì phải… không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?.

***

Lục Hiểu Lam thô lỗ đẩy Tần Tử Sâm vào trong xe. Tần Tử Sâm không phòng bị suýt chút ngã úp sấp xuống băng ghế.

Anh điều chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn lại nhướng mày.

“Định mưu sát chồng à”

Khoé môi Lục Hiểu Lam giật giật, cô ngồi vào ghế lái, lạnh giọng cảnh cáo.

“Ngồi nghiêm túc, có buồn nôn thì cũng nhịn xuống cho tôi”

“…”

Lục Hiểu Lam lái xe về Khổng Tước Viên.

Đến nơi cô khoanh tay nhìn Tần Tử Sâm mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần phía sau nhẹ nhàng lên tiếng.

“Anh đi được không?”

“Được”

Tần Tử Sâm cười khẽ, khom người xuống xe.

Lục Hiểu Lam hứng thú nhìn theo bóng dáng của Tần Tử Sâm.

Cô theo sau anh định kéo tay anh đi về phía trước.

Nhưng Tần Tử Sâm lại không nhúc nhích. Anh đứng tại chỗ mơ màng nhìn Lục Hiểu Lam cười khẽ. Hơi thở thoang thoảng hương rượu bay vào chóp mũi cô.

Đột nhiên đưa tay xoa xoa hai má mịn màng của Lục Hiểu Lam, lưu luyến không muốn buông tay, còn nhẹ nhàng nỉ non.

“Hiểu Lam”

Lục Hiểu Lam âm thầm trợn trắng mắt.

Được rồi, cuối cùng vẫn là uống say rồi.

Dáng dấp say rượu của mỗi người đều không giống nhau. Thì ra dáng vẻ khi anh uống say là như thế này, nếu bỏ qua ánh mắt mơ màng đó thì trông rất ngoan ngoãn.

Lục Hiểu Lam thở dài thật mạnh tận đáy lòng.

“Vào trong thôi”

“Được”

Tần Tử Sâm gật đầu, để cô chậm rãi kéo anh đi lên lầu.

Đôi mắt vốn sâu thẳm như mực giờ lại nhuộm men say, đối mặt với cô lại càng dào dạt tình cảm.

Thấy Tần Tử Sâm ngoan ngoãn để cô kéo anh lên lầu, Lục Hiểu Lam âm thầm bật cười trong lòng.

Tư thế này giống như đang dắt thú cưng thế nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play