Một bụng thắc mắc, cô ta lân la đến làm như quan tâm hỏi han.
“Hiểu Lam, tối qua cậu có gặp được Diễm Tinh không thế?”
Cô ta cố tình bỏ thuốc Lục Hiểu Lam, còn giả vờ nói Chu Diễm Tinh đang ở trong phòng đợi cô. Tin chắc là Lục Hiểu Lam chắc chắn sẽ đến tìm ả ta tính sổ.
Chu Diễm Tinh ba ngày trước đến Lục gia chọc ông ngoại cô tức giận đến lên huyết áp phải vào bệnh viện cấp cứu. Ả sợ phải quỳ từ đường nên bỏ trốn mấy ngày nay.
Nhưng ả ta không biết được rằng, cũng chỉ là một đứa con riêng của Chu Bửu Nghị đến cả tư cách bước vào cổng nhà họ Lục cũng không có.
Ha… quỳ từ đường, xem bản thân thành con cháu của Lục gia, ả đang nằm mơ sao?
Lục Hiểu Lam quả thật đã tin lời cô ta đến phòng gặp Chu Diễm Tinh. Nhưng không ngờ cô lại gõ cửa nhằm phòng.
Mẹ nó! Tần Tử Sâm không thể nào không nhận ra cô, vậy mà hắn vẫn nhắm mắt ăn sạch cô.
Thật ra cũng đã là may mắn rồi, nếu Lục Hiểu Lam đến đúng căn phòng đó, thì thứ chờ đợi cô là ba gã đàn ông lạ mặt, chứ cũng không phải là Chu Diễm Tinh.
Lục Hiểu Lam vờ như không nhận ra âm mưu của cô ta, cười khẽ.
“Tôi mệt nên về trước”
Châu Anh Thảo nhíu mày lại, sốt ruột hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Hiểu Lam bật cười.
“Cậu mong tôi xảy ra chuyện gì?”
Châu Anh Thảo hơi chột dạ, sợ bị nhìn thấu nên tìm cớ rời đi trước.
“Tớ lo lắng cho cậu thôi, tối qua cậu say như thế… không sao thì tốt, không sao thì tốt…”
Nói rồi cô ta nhanh chóng xoay người đi, đến cái cớ cũng qua loa cho có.
“Tớ trở về chỗ đây, đau đầu quá.”
Chết tiệt, mất công tính toán nhiều như vậy, Lục Hiểu Lam lần sau mày không may mắn như thế nữa đâu!
***
Vất vả mới nghe xong hai tiết lý thuyết, Lục Hiểu Lam dáng vẻ uể oải vác balo trên vai, chậm chạp đi về phía cổng trường.
Định rút điện thoại ra gọi xe thì…
Két.
Một chiếc Cadillac dừng ngay trước mặt.
Lục Hiểu Lam vẫn còn đang thắc mắc thì cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc hoa râm bước ra, cung kính cúi đầu.
“Tiểu thư, tôi đến đón cô về Lục gia”
Lục Hiểu Lam nhíu mày.
“Ông ngoại có chuyện gì sao?”
Từ Chánh mở cửa xe, giọng từ tốn.
“Không, hôm nay nhà có khách”
Không nghĩ nhiều Lục Hiểu Lam nhanh chóng leo lên xe, thuần thục lấy ra một chai nước tu một ngụm, kéo lấy con cáo bông ôm vào lòng.
Vừa vào cửa chính Lục Hiểu Lam đã lanh lãnh dịu dàng gọi.
“Ông ngoại”
Lục Bỉnh Quý đang ngồi trò chuyện với khách, nghe vậy khẽ cười, có ý trách mắng nhưng giọng nói đầy cưng chiều.
“Con bé này, chưa thấy người đã nghe tiếng
rồi”
“Ông… ơ…”
Bước vào phòng khách Lục Hiểu Lam đứng hình, nụ cười trên môi cứng đờ, tên kia không phải là Tần Tử Sâm sao?.
Vậy hai người nghiêm túc ngồi uống trà kia là…
Lục Bỉnh Quý thấy cháu gái mình ngây ra, trừng mắt nhìn khách, liền hắng giọng.
“Còn đứng đó, không mau chào hỏi”
Lục Hiểu Lam biết mình vừa thất thố, lễ phép nhỏ nhẹ chào hỏi.
“Cháu chào hai bác”
“Tần thiếu”
Tần Tử Sâm thong thả nhấp ngụm trà cười khẽ.
“Anh theo ba mẹ đến đây, nên không đi đón em được”
Lục Hiểu Lam khó hiểu nhíu mày.
Tên thần kinh này đang nói gì vậy nhỉ???
Nhưng ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào.
“Không sao”
Đừng trách cô nghĩ một đằng nói một nẻo… ông ngoại đang mím chặt môi nhìn cô kia kìa.
Nếu cô còn thất thố, tiếp tục làm mất mặt ông chắc chắn từ đường sẽ chào đón cô.
***
Từ Chánh nhận lấy balo của Lục Hiểu Lam rồi lui xuống trước.
Cô cũng nhanh chóng đến bên cạnh Lục Bỉnh Quý ngồi xuống.
Tần Lãng quan sát Lục Hiểu Lam hài lòng gật đầu. Xinh đẹp sắc xảo lại thông minh, cười lên còn sáng chói hơn cả mặt trời.
“Hôm nay, bác theo mong muốn của tiểu Sâm, đến dạm hỏi, cùng ông cụ Lục đây chọn ngày lành tháng tốt để hai đứa kết hôn.”
Diệp Hồng ngồi bên cạnh cũng góp lời.
“Ngày tháng cũng đã chọn xong, là cuối tháng này… hai đứa xem xét mà chuẩn bị”
Lục Hiểu Lam vừa bê tách trà lên thì khựng lại, đầu óc ong ong.
Kết hôn, ai kết hôn???
Não Lục Hiểu Lam đang bận loading… thì Lục Bỉnh Quý chợt vỗ vai cô cười nói.
“Con bé này… có bạn trai mà đến bây giờ lão già này mới biết”
Loading… 100%
Giọng nói đầy kinh ngạc của Lục Hiểu Lam vang lên.
“Gì cơ…”
Tần Tử Sâm sợ cô làm hỏng chuyện vội vàng ôm eo cô, trầm giọng bên tai.
“Anh và em đã bàn trước rồi mà.”
“Bàn gì cơ?”
Tần Tử Sâm nheo mắt chìa điện thoại sang… trên màn hình toàn là ảnh thoả thân của cô đêm hôm đó.
Mẹ nó! Lại dám uy hiếp cô!!!
“Cuối tháng này em và anh kết hôn, em quên rồi sao?”
“Tôi… tôi…”
Diệp Hồng cứ nghĩ là do cô ngại ngùng, vội vàng lên tiếng giải vây.
“Hai đứa ra vườn đi dạo đi, còn một số việc người lớn cần bàn lại với nhau”.