Tần Tử Sâm đưa tay nâng cằm cô lên bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Lục Hiểu Lam đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước”
Lục Hiểu Lam biểu môi khinh thường.
“Bà đây là muốn tiến thêm một trượng nhé”
Tần Tử Sâm bất chợt cúi xuống hôn lên môi cô, Lục Hiểu Lam bị hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị, hai chân bị anh kiềm chặt không cho giãy giụa, hai tay cũng bị anh cưỡng chế đặt trên đỉnh đầu.
Nụ hôn của anh dồn dập bá đạo không cho phép cô từ chối, lưỡi linh hoạt nhanh chóng luồn vào trong say mê nếm mật ngọt.
Lục Hiểu Lam bị anh hôn đến mơ màng, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.
Đến khi Tần Tử Sâm chịu buông tha cho đôi môi cô thì hai má Lục Hiểu Lam đã ửng lên một tầng đỏ hồng.
“Đừng quên em đã là vợ của tôi rồi”
Lục Hiểu Lam vẫn còn ngây thơ cho mình là đúng.
“Anh cũng đừng quên chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn”
Tần Tử Sâm bật cười, lấy từ trong người ra hai quyển sổ đỏ, chìa ra trước mặt cô, cà lơ phất phơ nói.
“Chuyện này không cần em phải bận tâm”
Lục Hiểu Lam nhìn hai quyển sổ trước mặt tức đến run người, tay run run chỉ về phía anh.
“Tên khốn, làm sao anh có sổ hộ khẩu của tôi?”
Lại còn tìm người đi cửa sau, tức chết bản cô nương!
Tần Tử Sâm thản nhiên quan sát biểu cảm đặc sắc của cô, giọng như đúng rồi.
“Chính tay ông ngoại đưa đấy”
“…” Cháu có phải là cháu của ông không???
Ai mới là cháu ruột của ông thế!!!
***
Lục Hiểu Lam mệt mỏi đến không muốn động, Tần Tử Sâm phải gọi nữ giúp việc đến thay quần áo giúp cô.
Đến khi Lục Hiểu Lam đã say giấc nồng anh mới giơ tay kéo nhẹ góc chăn lên cho cô rồi xoay người ra khỏi phòng.
Thái Việt Trạch đã uống say đến đứng không vững, anh ta tựa người lên hòn non bộ phía sau vườn biệt thự nghi ngờ nhân sinh.
“Cậu mới vậy đã xong?”
Tần Tử Sâm nhíu mày, nhìn thái độ không mấy nghiêm túc của Thái Việt Trạch vẫn không hiểu ra sao.
Thái Việt Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tử Sâm, cố gắng nhịn cười.
Một lát sau Tần Tử Sâm mới ngộ ra, lạnh giọng quát lên.
“Muốn chết???”
Tên này lại dám nói anh không được!
Thái Việt Trạch nghe tiếng quát bỗng tỉnh táo lên vài phần, sống lưng lạnh toát.
“Ực… tôi không nói chuyện này ra ngoài đâu, cậu đừng có diệt khẩu chứ”
Tần Tử Sâm hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
“Tôi chưa làm gì cả”
Thái Việt Trạch ngoáy ngoáy lỗ tai, còn sợ mình nghe lầm, ngẩn đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Trăng thanh, gió mát… không phải thích hợp để động phòng sao?
“Thế nhóc con đâu?”
“Ngủ rồi”
Bầu không khí bỗng dưng im lặng, một lát sau Thái Việt Trạch mới nhẹ giọng hỏi.
“Tại sao lại lấy em ấy?”
Tần Tử Sâm đang châm thuốc, động tác hơi khựng lại. Gần đây anh nghe câu hỏi này nhiều vô số kể.
“Duyên phận chăng?”
Thái Việt Trạch cười khẩy, chắc do có hơi men trong người nên ăn nói cũng không lựa lời.
“Duyên phận cái rắm, không phải do em ấy có nét giống với tình đầu khó quên của cậu sao?”
Chắc có lẽ cũng cảm thấy bất công thay cho Lục Hiểu Lam, Thái Việt Trạch vẫn trầm giọng, lạnh lùng nói tiếp.
“Cậu cố ý tiếp cận tiểu Lam vì muốn tìm kiếm bóng dáng của người cũ trên người em ấy”
“Tần Tử Sâm, Lục Hiểu Lam là Lục Hiểu Lam không phải Giai Kỳ… cậu phải nhìn cho rõ”
Tần Tử Sâm cụp mắt, miệng phả ra làn khói trắng, anh im lặng đứng đó không nói gì, thậm chí cũng không phản bác.
Thái Việt Trạch lại cho rằng Tần Tử Sâm ngầm thừa nhận, lắc đầu thở dài.
Một lúc sau mới nghe thấy Tần Tử Sâm nói.
“Có thể lúc đầu là như thế… nhưng bây giờ thì khác…”
Nhớ lại dáng vẻ ngông cuồng, không đặt người khác vào trong mắt của Lục Hiểu Lam, Tần Tử Sâm cười khẽ.
Tính tình xấu như vậy, thế nhưng lại thu hút người khác một cách kỳ lạ.
Thái Việt Trạch ngẩn người, lẩm bẩm.
“Cậu biết rõ là được…”
“Không cần cậu lo”
Thái Việt Trạch chép miệng, cũng lấy ra một điếu thuốc châm lửa, làn khói trắng theo gió bay lên.
“Em ấy biết chuyện của Giai Kỳ không?”
“Không được nhắc đến cô ấy”
Thái Việt Trạch búng tàn thuốc, lắc đầu.
Đúng là tình đầu vẫn luôn khó quên như vậy!