Sáng đầu tuần, đang định vào cổng trường thì hai nữ sinh đang sải bước cùng nhau bỗng dưng khựng lại.
Tố Nhã hai mắt mở to, huýt vai Chu Diễm Tinh hất cằm về phía trước.
Tần Tử Sâm đưa Lục Hiểu Lam đến trường. Mặc kệ thái độ ghét bỏ của Lục Hiểu Lam, cách cửa kính xe còn thân mật đưa tay ra xoa đầu cô.
Chu Diễm Tinh không nghĩ nhiều nhanh tay lấy điện thoại ra chụp lại.
Vừa lúc có điểm kiểm tra, cô ta chỉ đủ qua môn, đang không biết về ăn nói với Chu Bửu Nghị như thế nào thì ông trời lại cho cô thấy cảnh này.
Tố Nhã không dấu được xúc động, chỉ nhìn từ xa mà đã nhỏ cả dãi.
Đây không phải là dòng xe cao cấp sao? Đẹp quá đi!
“Đó là ai thế?”
Chiếc xe nổ máy lao vút đi chỉ còn lại làn khói trắng, Chu Diễm Tinh nhếch miệng, giọng điệu đầy khinh khi.
“Hẳn là người bao nuôi chị tớ đi”
“Bao nuôi chị cậu á”
Chu Diễm Tinh còn cố tình thở dài, giả vờ than vãn.
“Đã lâu chị không động tới tiền sinh hoạt ba cho… thì ra là được người khác bao nuôi… có khi còn tệ hơn… lại là người tình bí mật cũng nên…”
“Cậu biết đó… những người đàn ông thành đạt đều thích sinh viên trẻ đẹp… haizz… ba tớ mà biết chắc chắn sẽ không tha cho chị ấy…”
Còn có lão già Lục Bỉnh Quý kia nữa, ông ta có còn yêu thương đứa cháu ngoan này nữa hay không.
Chu Diễm Tinh càng nghĩ càng phấn khích.
Tố Nhã sửng sốt che miệng, có phải cô ta vừa nghe được chuyện động trời rồi không?
Không ngờ người được xưng là nữ thần vì vẻ ngoài xinh đẹp lại là thể loại đó.
Lục Hiểu Lam không biết những lời đồn đại về mình, một đồn mười, mười đồn một trăm.
***
Ký túc xá.
Đang yên đang lành Lưu Hinh Nhi từ bên ngoài về gấp gáp hỏi.
“Các cậu xem diễn đàn trường chưa”
Thẩm Chỉ Nhược tò mò vừa mở lên xem đã mở trừng mắt, dĩ nhiên không tin vào mắt mình, quay sang nhìn Lục Hiểu Lam mấp máy môi.
“Cậu… lại nổi tiếng nữa rồi”
Lục Hiểu Lam nhíu mày, lại nghỉ chắc vì cô lại đạt điểm tối đa nên mọi người ầm ỉ.
Nhưng cũng không đúng, sinh viên của trường hẳn đã quen rồi mới phải.
Cô mà thi được điểm thấp mới là chuyện lạ.
Mộng Đình đã nhìn thấy từ trước, dĩ nhiên không tin, nên không có phản ứng gì tiếp tục vùi đầu vào đống sách.
Lục Hiểu Lam đeo tai nghe lên, không mấy quan tâm. Nhưng vừa ngã lưng nằm xuống thì chuông điện thoại bỗng dưng reo ầm ỉ.
Cô suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Đúng như dự đoán, điện thoại vừa kết nối, một giọng trầm thấp đàn ông đầy giận dữ vang lên.
“Con ranh kia… sáng mai về Lục gia ba có chuyện nói với mày”
Lục Hiểu Lam từ đầu đến cuối không cảm xúc, thậm chí đầu mày không nhíu lấy một cái, hẳn là đã quen bị đối xử như thế.
“Đã từ lâu giữa tôi và ông không còn gì để nói với nhau cả”
Chu Bửu Nghị không nén được lửa giận.
“Tao cho mày ăn học để mày ra ngoài làm mất mặt Lục gia sao… hả”
Lục Hiểu Lam bật cười, cái nhà này từ già đến trẻ đều bị mắc chứng hoang tưởng à.
“Ông quên là ông họ gì rồi à… ông Chu… họ của mẹ tôi không phải để cho ông gọi bừa như thế đâu”
Chu Bửu Nghị tức giận đập mạnh xuống bàn.
“Ngày mai trở về Lục gia ngay, để ông cụ xem đứa cháu cưng của ông ấy làm ra chuyện gì”
Lục Hiểu Lam khó hiểu, siết chặt điện thoại.
Cô đã làm gì chứ…???
Lục Hiểu Lam chậm chạp lên tiếng, đầu dây bên kia Chu Bửu Nghị bị cơn giận lấn át.
“Nếu ông ấy biết nhìn xa trông rộng hẳn là cũng nên xem tiểu Tinh là cháu mới đúng. Lục gia ít người, mẹ con Mộng Tình muốn thay mẹ mày hiếu thuận với ông ấy thì có gì không đúng…”
Lục Hiểu Lam không nghe nổi nữa… đột nhiên quát lên.
“Ông im đi… ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi”
“Mày nói chuyện với ba mày như thế đấy à”
Giọng nói Lục Hiểu Lam đầy giễu cợt, nhưng không hiểu sao nước mắt lại lẳng lặng rơi xuống.
“Ba, một chữ này ông xứng sao?”
“Ông có làm tròn trách nhiệm của một người chồng một người cha sao?… ông đừng quên đứa con riêng của ông chỉ nhỏ hơn tôi ba tháng…”
“Ông tỉnh mộng đi… ông họ Chu, con gái ông cũng họ Chu… đừng có dòm ngó tài sản của nhà họ Lục chúng tôi…”
Tút tút tút…
Chu Bửu Nghị nhìn màn hình đã ngắt kết nối ôm ngực thở dốc.
“Đúng là mất dạy mà…”
Chu Diễm Tinh vội vàng tiến lên lấy lòng, rót cho ông tách trà.
“Ba, tức giận hại thân”
Chu Bửu Nghị đưa mắt nhìn sang, không nhìn thì thôi càng nhìn càng thấy ngứa mắt cho nên giận cá chém thớt, Chu Diễm Tinh rốt cuộc cũng không tránh được họa.
“Lại tiêu hết tiền rồi chứ gì?… học hành tệ hại, suốt ngày chỉ biết chơi bời.”
“Cắt tiền sinh hoạt một tháng”
Chu Diễm Tinh không ngờ mọi chuyện lại như thế, không cam tâm siết chặt bàn tay.
Cô ta đã cố tình mách lẻo chuyện của Lục Hiểu Lam để Chu Bửu Nghị không có tâm tư mắng cô ta… nào ngờ vẫn bị dạy dỗ.
“Ba”
“Cút đi”.
Con với cái càng nhìn càng ngứa mắt!.