4.
Quá phấn khích, tôi mở cửa phòng tắm muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng sau khi thoáng nhìn thấy “con khủng long ngạo nghễ” đầy quyến rũ của anh, tôi nhăn mặt.
Nhất là khi anh còn thẳng thắn đối mặt với tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nữa.
Tôi gần như muốn thăng thiên.
Lập tức đóng sầm cửa lại, tôi quay lưng lại với cửa hỏi: “Chúng ta hẹn hò từ lúc nào vậy?”
Anh chậm rãi rửa sạch xà bông, quấn khăn tắm bước ra ngoài, trên người có nước nhỏ giọt từ bộ ngực săn chắc của anh chảy xuống.
Lời nói kinh ngạc chậm rãi thốt ra khỏi đôi môi mỏng của anh, “Nửa năm trước anh đã tỏ tình với em, em đã đồng ý rồi.”
“Hả?” Tôi càng bối rối hơn.
Hóa ra là từ nửa năm trước?
Nhìn thấy biểu cảm “sao có thể” trên mặt tôi, Lâm Chi Hạo đi tới, vòng tay qua eo tôi, dễ dàng ôm tôi vào lòng, hỏi: “Đừng nói với anh là em quên rồi, hoặc là em không nhớ, cho nên không thừa nhận?”
Sức lực của anh ấy hơi lớn, tôi lập tức nhào vào vòng tay của anh, mắt tôi chỉ chạm được vào ngực anh.
Hai tay buông thõng hai bên, ngơ ngác không biết nên đẩy anh ra hay ôm lấy anh.
Tim tôi đập như trống trận, đập không ngừng. Bộ não của tôi dường như không thể hoạt động và tôi chỉ có thể thụ động chấp nhận nó.
Không, sao tôi có thể vô dụng như vậy chứ, cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội tới gần anh rồi mà?
Ngay lúc tôi đang do dự muốn giơ tay ôm eo anh, anh lại buông tôi ra: “Anh cho em ba phút, để cho em suy nghĩ.”
Thấy sự hung dữ trên gương mặt anh, tôi nhanh chóng trốn vào phòng tắm với bộ quần áo để thay ở trên tay.
Tôi cảm thấy xấu hổ, không trực tiếp cởi quần áo ra mà nhìn về phía anh ấy qua cánh cửa phòng tắm mờ mờ.
Anh ấy vẫn đứng ở chỗ đó, ánh mắt rơi trên người tôi.
Vì vậy, tôi thậm chí còn xấu hổ hơn khi cởi nó ra, chỉ nhìn anh ấy chằm chằm.
Mặc dù tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, nhưng tôi vẫn có thể phác họa ra gương mặt của anh ấy ở trong đầu, quen thuộc tới tận xương tủy, không thể xóa nhòa.
Anh cười khẽ, chậm rãi bước tới cạnh cửa sổ, quay lưng về phía tôi ngắm nhìn khung cảnh.
Tôi vội vã cởi quần áo.
Trong lúc tắm, tôi nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra lần tỏ tình đó.
Nửa năm trước là sinh nhật anh.
Anh từ chối lời mời của bạn bè cùng lớp, chỉ để tôi ở bên anh.
Tối đó, anh thuê một phòng ăn riêng ở khách sạn cạnh trường và mời tôi một bữa thịnh soạn.
“Rõ ràng nay là sinh nhật anh, sao anh lại mời em?” Mặc dù có chút đau ví, nhưng dù sao tôi cũng có tiền đi làm gia sư, “Hôm nay em phải mời anh mới phải, sinh nhật anh, anh là Thọ Tinh mà.”
Tôi đưa cho anh ấy món quà mà tôi đã chuẩn bị từ trước, là chiếc cà vạt màu hạt dẻ.
Tôi luôn nghĩ là anh ấy rất hợp mặc áo sơ mi trắng và đeo cà vạt giản dị, anh ấy đẹp trai và chững chạc, sẽ vô cùng quyến rũ.
Anh ấy vừa bước vào năm cuối đại học và đang chuẩn bị tìm việc nên chắc chắn là rất cần mấy thứ này.
Không có ai quy định anh em không được tặng cà vạt đâu nhỉ? Cái này đâu xảy ra hiểu lầm gì đâu? Anh ấy có từ chối món quà này không?
Lúc đó tôi vô cùng hoang mang, chỉ sợ anh sẽ từ chối tấm lòng của mình.
Không ngờ, sau khi Lâm Chi Hạo thấy nó, anh ấy còn tặng tôi một món quà, đó là một chiếc vòng cổ rất đẹp.
“Tiết Như Thanh, kể từ hôm nay, mối quan hệ của chúng ta sẽ hoàn toàn thay đổi. Nếu như em đồng ý, vậy hãy ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi tự hỏi, mối quan hệ thay đổi là cái gì? Có phải là anh ấy sẵn sàng thay đổi tôi từ cô em gái đeo bám thành người anh em tốt hay không?
Dù rất cảm động, nhưng cũng rất thất vọng.
Tôi luôn nói anh ấy như anh trai tôi, nhưng trong thâm tâm tôi chỉ muốn ngủ với anh ấy thôi.
Ngay khi tôi lấy hết can đảm để hỏi anh ấy liệu chúng tôi có thể có mối quan hệ khác hay không thì điện thoại di động của anh ấy đột nhiên vang lên, người gọi tới là một cô gái.
Giọng nói rất quen thuộc, là một người đang theo đuổi anh, Tần Hinh Tuyết.
Anh ấy nói tôi ăn cơm trước, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, nhưng rất lâu sau anh mới quay lại, tôi cũng không biết anh đã nói gì với Tần Hinh Tuyết nữa.
Tần Hinh Tuyết xinh đẹp lại có khí chất, giống như những tiểu thư thời xưa, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, nhưng lại chỉ thích Lâm Chi Hạo.
So sánh người với người cũng cảm thấy có sự khác biệt lớn. Mặc dù tôi không cảm thấy mình thua kém chỗ nào, nhưng tôi không mấy tự tin khi đối mặt với người vừa đẹp vừa giỏi như Tần Hinh Tuyết.
Tôi không dám thổ lộ tình cảm nữa, ăn xong cơm liền được anh đưa về KTX.
Chẳng lẽ lúc đó anh nói quan hệ đã thay đổi là từ anh em thành người yêu?
Mẹ ơi, tôi đã bỏ lỡ cái gì trong sáu tháng vừa qua vậy?
Bây giờ tôi nghĩ lại, mối quan hệ của chúng tôi dường như đã thay đổi kể từ hôm sinh nhật đó.
Anh ấy luôn tìm tôi ăn tối sau mỗi giờ học, thế mà tôi cứ nghĩ là anh ấy không còn ai khác để đi ăn cùng chứ.
Anh ấy sẽ đưa tôi về KTX mỗi buổi tối, tôi cứ nghĩ là anh ấy chỉ muốn đi dạo không cần về KTX quá sớm.
Anh ấy đặc biệt tặng quà cho tôi mỗi năm vào mỗi dịp lễ, tôi cứ nghĩ anh ấy có trách nhiệm làm anh trai và đặc biệt quan tâm tới tôi như em gái.
Những ngày mưa, anh sẽ tới đón tôi, ôm tôi vào lòng, tôi nghĩ là anh sợ tôi bị dính mưa.
Lúc bạn cùng lớp và bạn bè của anh thấy chúng tôi đi với nhau, họ luôn nháy mắt hỏi anh: “Lâm Chi Hạo, cậu lại đi cùng với đàn em à?”
Anh ấy chưa từng phản đối.
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói và hành động đó không phải chỉ xảy ra giữa tình bạn nam nữ nhỉ?
Ngoài việc học ra thì trong việc đối nhân xử thế, tôi có chút vụng, cho nên sao mà biết được chúng tôi đang hẹn hò chứ.
5.
Tôi và Lâm Chi Hạo không phải sinh viên cùng ngành, sỡ dĩ tôi gọi anh là đàn anh vì tôi và anh ấy học cùng trường cấp ba.
Vào năm lớp 12, tôi muốn nộp đơn vào đại học X.
Để tìm hiểu thêm về trường đại học này và các chuyên ngành liên quan, tôi đã hỏi giáo viên xem có sinh viên nào cũng từng học ở trường cấp ba của chúng tôi vào được đại học này hay không.
Giáo viên nói cho tôi biết về Lâm Chi Hạo, sau đó tôi đã tìm kiếm thông tin liên lạc của anh và thêm WeChat của anh.
Lúc đó tôi chưa biết rõ về anh, gọi điện cũng ngại, chỉ dám nhắn tin.
Anh ấy không nói nhiều lắm, nhưng rất hào phóng, anh cung cấp rất nhiều thông tin cho tôi tham khảo, cuối cùng tôi cũng đã được nhận vào ngành học mà tôi yêu thích trong trường đại học này.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi đã cầm quà tới KTX của anh, anh bảo tôi có thể trực tiếp đi vào trong.
Lúc đi tới cửa KTX, đang định chào hỏi những người bên trong thì phát hiện ra tất cả đều đang mặc quần đùi.
Nhìn thấy tôi, một cô gái đột nhiên xuất hiện ở cửa, mọi người đều sửng sốt.
Một anh trai mặc áo phông đứng trước mặt tôi, chặn lại tầm mắt không thể tôi nhìn cảnh tượng không đứng trong phòng, hỏi tôi muốn tìm ai.
Sau khi biết tôi là Tiết Như Thanh và tới tìm Lâm Chi Hạo, anh trai đứng trước mặt tôi có biểu cảm kì lạ, trong khí những người phía sau thì cười rộ lên.
“Lâm Chi Hạo, không phải cậu nói Tiết Như Thanh là sư đệ của cậu à? Sao cậu lại có một sư đệ xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ?”
“Cậu sợ chúng tôi cướp mất tiểu mỹ nhân này của cậu nên mới cố ý nói em ấy là con trai có phải không?”
Sau đó tôi mới biết anh trai trước mặt tôi chính là Lâm Chi Hạo, và anh ấy luôn nghĩ tôi là con trai.
Sợ anh ấy khó xử, tôi vội vàng xoa dịu mọi chuyện, “Không sao, anh cứ coi em như là sư đệ của mình cũng được. Từ hôm nay trở đi, em sẽ là em của đàn anh nha.”
Đó là cách chúng tôi quen nhau.
Trước khi đi thi, tôi đã nhìn thấy ảnh của Lâm Chi Hạo trên bảng thông báo của trường, anh là một chàng trai sạch sẽ và đẹp trai.
Từ lâu, trong lòng tôi đã thích anh rồi.
Sau khi tới đây, tôi phát hiện anh ấy tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều, tình yêu thầm kín của tôi ngày càng trở nên mãnh liệt.
Mỗi khi ai đó hỏi anh ấy là tôi có phải bạn gái của anh ấy không, anh ấy đều sẽ nói tôi là đàn em tốt của anh.
Không ngờ, từ đàn em tốt đã bay lên thành bạn gái rồi sao?
Thật ngu ngốc, tôi đã nghĩ có mỗi mình đơn phương anh, tôi còn không thấy được hy vọng có thể yêu đương với anh cơ.
Trên đời này có bạn gái nào ngu ngốc như tôi không cơ chứ?
6.
Tắm xong, tôi mặc quần áo hẳn hoi rồi mới dám ra ngoài, chậm rãi bò lên giường, cúi đầu giả vờ tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi lén liếc anh, nhưng không dám để anh phát hiện.
“Còn nhớ không?” Anh dựa đầu vào đầu giường, lật một cuốn tạp chí xem, thấy tôi đi ra liền quay người nhìn tôi.
Đôi mắt anh âm trầm, ngoại trừ có một vài tia sáng thì tôi khó có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Tôi vội liếc anh vài lần, sau khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, tôi vội quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Hình như em nhớ ra rồi.”
Sau đó liền chuyển đề tài, tôi nhẹ giọng nói: “Nhưng em chỉ nhớ anh tổ chức sinh nhật với em. Anh nói quan hệ của chúng ta đã thay đổi, nhưng em không nhớ là anh đã tỏ tình với em.”
Anh cười mỉm nói: “Quả nhiên là ngốc mà, ngay cả lời tỏ tình cũng không hiểu.”
Tôi văn lại: “Anh nói lung tung rối loạn nhiều như vậy, sao em nghe hiểu được chứ?”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ nghiêm túc tỏ tình với tôi kiểu: “Anh thích em, mình ở bên nhau nhé.”
Ai ngờ, anh ném tạp chí đi, nằm xuống giường, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.
“Nếu như em không hiểu được thì coi như anh chưa từng nói gì đí, nếu em muốn tiếp tục làm anh em thì anh thỏa mãn em.”
Tôi chết lặng, cái gì cơ, anh muốn quỵt à?
Đèn trong khách sạn không sáng lắm cho nên nhìn không rõ. Từ góc nhìn của tôi, tất cả những gì tôi có thể thấy là sườn mặt của anh.
Lông mày hơi rậm nhưng dáng mày đẹp, sống mũi cao, thẳng như núi.
Cái gọi là góc cạnh sắc bén trong tiểu thuyết nói hẳn là chỉ ngoại hình của anh ấy đi.
Chỉ là vành tai anh dường như có chút đó, đẹp như quả anh đào vậy.
Thì ra anh đang xấu hổ sao.
Tôi bật cười, đàn anh mà cũng xấu hổ sao.
“Em không muốn, không muốn chỉ làm em của anh.” Thấy anh cố ý giận dỗi, tôi có thể làm gì được, chỉ có thể thỏa hiệp thôi.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi vội vàng nói: “Được rồi, là em quá ngốc nên không thể hiểu được. Em thừa nhận anh đã tỏ tình với em. Từ giờ anh là bạn trai em.”
Anh ấy không nói gì, nhưng tôi nghe thấy anh ấy cười rồi gọi tôi là “đồ ngốc”.
Mặt tôi nóng bừng, tim đập bất thường, tôi nằm trên giường trùm kín đầu, một lúc lại đưa tay sờ mặt, một lúc lại sờ ngực, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nhưng cuối cùng, phòng bên cạnh lại truyền tới những tiếng động lạ, tôi tức giận tới mức muốn chửi thề.
Cách âm của khách sạn nát này không hề tốt, để kiếm thêm tiền, ông chủ còn cố ý chia một phòng thành hai phòng, chỉ ngăn cách bằng một tấm gỗ ở giữa.
Nó không những không cách âm mà còn truyền âm thanh vô cùng rõ.
Ở hoàn cảnh này, hàng xóm bên cạnh thế mà còn có thể làm loại chuyện đó được.
Nhưng nghĩ ngược lại, chẳng phải đây là cơ hội tốt để những bạn trẻ muốn cùng nhau leo núi và qua đêm sao?
Tôi kéo chăn xuống một chút, chỉ lộ ra hai con mắt, nghiêng đầu nhìn Lâm Chi Hạo, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nếu tôi lăn qua, liệu anh có nghĩ tôi cầm thú không?
Anh ấy không qua đây, là không muốn tiến thêm một bước với tôi sao?
Không được, tôi vẫn chưa sẵn sàng, tôi cũng không muốn đi tới bước cuối sớm như vậy đâu.
Aizz, tôi nên làm gì đây?
Quên đi, ngủ là tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT