“Tỷ lệ mỡ của cậu rất hoàn mỹ, tố chất cơ thể rất cao, tính phối hợp các tứ chi rất tốt chứng tỏ thần kinh vận động phát triển, nhìn cũng rất đẹp. Không chỉ là sinh vật Kepler hệ Freya, chỉ cần là những con có nhu cầu sinh sản …… Hẳn là đều sẽ ưu tiên lựa chọn cậu.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc coi như đã hiểu, Lạc Khinh Vân đang dùng thủ đoạn cậu vừa mới cảnh cáo nữ sĩ quan để hù dọa lại cậu, ai bảo cậu vừa rồi không cho anh ta thể diện.

 “Cảm ơn.”

Tay Đàm Mặc làm tư thế nổ súng, đầu ngón tay chọt nhẹ vị trí trái tim Lạc Khinh Vân, “Để chúng nó tới ——cố gắng lấy lòng tôi.”

Cậu càng gần Lạc Khinh Vân hơn khiến cho Lạc Khinh Vân có thể thấy rõ ràng tròng mắt màu hổ phách của Đàm Mặc, mang theo bảy phần vô vị cùng ba phần kiêu ngạo.

Người như Đàm Mặc cho dù là hãm sâu vào Khu sinh thái Kepler cao cấp, chẳng sợ biết mình bất lực thì chắc cũng chỉ cười một cái, oán giận một câu “Thật con mẹ nó xui xẻo”.

Người như vậy không thể bắt được, Lạc Khinh Vân buông cậu ra.

Đàm Mặc trực tiếp xoay người đi mất.

Những người đi ngang qua đều dừng lại hoặc nhìn vẻ ngoài được trời ưu ái của Lạc Khinh Vân, chỉ có Đàm Mặc lại đi dứt khoát thế kia.

“Thật đúng là không vẫy ống tay áo, cũng lười xua tan mây.”*

(*hình như lấy từ bài thơ Vĩnh biệt Cambridge, nhưng mà trong thơ là “Tôi lặng lẽ ra đi, lặng lẽ như khi đến, vẫy tay áo không mang đi một gợn mây”)

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ bị Đàm Mặc đụng vào.

Lạc Khinh Vân đi tới chung cư thành phố Ngân Loan sắp xếp cho anh.

Dựa theo cấp bậc của anh nên tiêu chuẩn căn chung cư này không thấp, tuy là một phòng ngủ một phòng khách nhưng không gian rất lớn, phối trí đầy đủ hết.

Trời đã tối đen, ngoài cửa sổ cũng không có phong cảnh đầy sao điểm xuyết, chỉ có những ánh đèn chung cư khác và đồn biên phòng nơi xa.

Nếu đã không có phong cảnh gì Lạc Khinh Vân cũng kéo rèm lại.

Anh lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, ngồi xuống trước ghế sô pha, khởi động quang não, nhấn vào tư liệu Giang Xuân Lôi gửi cho anh.

Giang Xuân Lôi chắc chắn không thể chụp được tư thế bắn súng của Đàm Mặc, dù sao khoảng cách cũng hơn 3000 m.

Nhưng dưới chuyển động chậm có độ phân giải cực cao, hai viên đạn đó quay tròn với ánh kim loại, phá vỡ luồng khí, nghĩa vô phản cố.

Quỹ đạo của hai viên đạn cách xa ngàn mét gần như trùng nhau, đó là lý do tại sao Cao Chích có cảm quan siêu việt cũng không phát hiện phát đạn thứ hai.

Khi Cao Chích nắm lấy viên đạn đầu tiên, viên đạn thứ hai vừa lúc xuyên qua trên nắm tay anh ta, chênh lệch thời gian xảo diệu như thần tích.

Lạc Khinh Vân không khỏi tưởng tượng, nếu là anh có thể tránh khỏi viên đạn thứ hai không.

Trên đời này không có nếu, đánh cược vốn chính là ngoài dự kiến.

Tốc độ bình thường của video này chưa đến 0,5 giây nhưng được kéo dài lên 30 giây, mỗi khung hình đều khiến người ta phải kinh ngạc trước nhận thức của Inspector đã nổ súng về thời gian, không gian và mật độ vật chất.

Nếu không phải vì vị trí Inspector nhất định do người không có khả năng vượt rào đảm nhiệm, Lạc Khinh Vân đã phải hoài nghi Đàm Mặc cũng là một dung hợp giả.

Kỹ xảo ngắm bắn mang theo một loại căng thẳng đi đôi với lý trí và sức mạnh, như thể thiên quân vạn mã đang tìm kiếm một lối thoát vô hình.

Sau khi Video phát xong bắt đầu chuyển qua phân tích kỹ thuật của Giang Xuân Lôi, Lạc Khinh Vân hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì xét về mặt cảm nhận, khả năng phân tích sâu trong não anh nhạy bén hơn Giang Xuân Lôi hàng trăm hàng ngàn lần.

Nhưng hai viên đạn đó giống như hai ngôi sao song sinh nuốt chửng nhau trong thiên văn học, có sức hút chết người.

Lạc Khinh Vân đã phát lại video này hàng chục lần.

Càng nhìn Lạc Khinh Vân càng cảm thấy khát vọng muốn cộng hưởng với nó.

Cao Chích nằm viện, cá anh nuôi đương nhiên được giao cho Đàm Mặc hầu hạ.

Đàm Mặc xác định mấy bảo bối nhỏ này đều khoẻ mạnh an khang, thay nước đổ đồ ăn, lại vừa thấy thời gian sắp qua nữa đêm nên dứt khoát ngủ trên sô pha nhà Cao Chích.

Lúc cậu đang chuẩn bị ngủ say quấn chăn bông, Đàm Mặc bị thiết bị liên lạc đặt trên bàn đánh thức, là Ngô Vũ Thanh gửi tới một đoạn video.

“Đây là cái gì…… anh không cho tôi một giấc ngủ ngon được à? Ông đây không xem phim hành động!”

Đàm Mặc hự hự ngồi dậy, vừa xem thời gian…… mẹ nó, 3 giờ sáng ! Đây là quỷ gọi sao?

Giọng Ngô Vũ Thanh từ thiết bị truyền đến: “Đàm Mặc, Giang Xuân Lôi lấy được một đoạn video từ một kỹ thuật viên ở thành phố Bắc Thần, cậu nhìn kỹ đi.”

Đàm Mặc xoa xoa đôi mắt, hữu khí vô lực trả lời: “Được…… Chờ tôi tỉnh ngủ rồi xem……”

“Là về Lạc Khinh Vân.” Ngô Vũ Thanh cường điệu.

Đàm Mặc thở dài: “Đừng mê luyến Lạc Khinh Vân, tuy rằng anh ta đúng là một tên cả người toàn truyền thuyết.”

Đang lúc cậu chuẩn bị chui lại vào chăn, giọng Ngô Vũ Thanh lại tới nữa: “Là hình ảnh do chuyên viên điều tra chụp khi đi đến khu sinh thái nguyên sinh đã bị Lạc Khinh Vân phá hủy mấy năm trước.”

Đầu Đàm Mặc đột nhiên gật nhẹ, chợt tỉnh táo lại.

“Cái gì……” Đàm Mặc lập tức ngồi dậy như được tiêm máu gà, click mở video Ngô Vũ Thanh gửi tới.

Video này có thể dùng từ “Thảm thiết” để mà hình dung.

Trên mặt đất nơi nơi là dấu vết sau khi sinh vật Kepler giãy giụa vật lộn, chất lỏng màu xanh lục cùng với màu xanh biển thấm vào đất —— đó là máu sinh vật Kepler.

Một điều tra viên nửa ngồi xổm xuống kiểm tra một gốc cây dựng dục thai quả Akanagar Ma Quỷ Đằng.

Nó bị rách từ bên trong, nhiều thai quả đã vỡ tung trước khi kịp rời khỏi cơ thể mẹ của dây leo.

Thứ được nuôi trong thai quả là sinh vật kết hợp gen Trùng Minos và con người, có tốc độ tấn công và sức bậc nhảy mạnh mẽ, lực sát thương rất lớn. Loại sinh vật này từ lâu đã thoát khỏi phạm trù nhân loại, trở thành nô lệ do sinh vật Kepler điều khiển, bởi vì nó giống với “Titan” trong phim thần thoại và là đối thủ của Thần tộc nên mọi người gọi nó là ” Titan”.

Mặc dù trông chúng có bề ngoài quỷ dị dữ tợn, có thể giết có thể đâm nhưng chúng không có khả năng tự suy nghĩ, chúng hoàn toàn bị điều khiển bởi những “hạt giống” của sinh vật này và là những sinh vật cấp thấp có tính công kích cao. Nhưng một khi loại sinh vật này nở xong thì hệ số nguy hiểm là cực kỳ cao, bất kỳ đội hiện trường nào bị mắc kẹt trong khu sinh thái Kepler kiểu này mà không tróc mất một lớp da, thậm chí là tỷ lệ tổn thất thấp hơn 1/3 đều không thể quay trở lại.  

Đàm Mặc nhíu mày, tình huống trước mắt này…… Chẳng lẽ là Lạc Khinh Vân phát hiện thai quả, cho nên thừa dịp Ma Quỷ Đằng “Mang thai” năng lực công kích giảm xuống, tới mổ bụng giết con? Thật đúng là rất nhanh tàn nhẫn chuẩn.

Sinh vật Kepler ở khu sinh thái nguyên sinh có khả năng hấp thụ chất dinh dưỡng không cao nên khả năng sinh sản không mạnh, cực kì không dễ để có đượcmột cây Ma Quỷ Đằng như vậy, có lẽ “hạt giống” cũng nằm trong cơ thể Ma Quỷ Đằng này, “Hạt giống” bị diệt nên toàn bộ Khu sinh thái cũng bị phá hủy.

Đàm Mặc nghĩ thầm này cũng coi như là trình độ bình thường của những dung hợp giả cấp bậc Lạc Khinh Vân, không đáng để Ngô Vũ Thanh hơn nửa đêm đánh thức mình. Nhưng tiến triển sau đó làm Đàm Mặc phát hiện mình đã đánh giá hoàn toàn sai.

Điều tra viên đi vào một sơn cốc trong sinh quyển này, hoàn toàn chết lặng —— bởi vì trong sơn cốc tràn đầy những con Akanagar Ma Quỷ Đằng!

Chúng nó vặn xoắn lẫn nhau lộn xộn, bóp nghẹt lẫn nhau ngươi sống ta chết, trong cơ thể chúng chứa đựng số lượng lớn thai quả, dưới sự tấn công của đối phương sẽ phát nổ, chất lỏng trong thai quả bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí có Ma Quỷ Đằng chui vào cơ thể đối phương, trực tiếp tiêu diệt đối thủ. Có thai quả của Ma Quỷ Đằng bị bốn năm tua Ma Quỷ Đằng khác đâm xuyên qua, sau đó bị kéo ra ngoài để làm thức ăn cho những Ma Quỷ Đằng khác.

Cảnh tượng tàn khốc như vậy khiến nhiều điều tra viên nôn mửa tại chỗ.

Đàm Mặc chấn động, này căn bản không phải là một khu sinh thái nguyên sinh…… Đây là …… Đây là khu sinh thái cấp 4 đang phát triển nhanh chóng.

“Nghe nói…… nhiệm vụ lần đó, toàn bộ người của Lạc Khinh Vân đều bị Akanagar Ma Quỷ Đằng ăn thịt……” Giọng Ngô Vũ Thanh vang lên.

Trong đêm tĩnh mịch, những lời này có vẻ bình tĩnh lại có vài phần rùng mình.

“Anh nói ‘ ăn ’, là nói trở thành dinh dưỡng, hay là trở thành ‘ thai quả ’?” Đàm Mặc hỏi.

Rõ ràng là chuyện đã qua, thậm chí còn không phải là nhiệm vụ bản thân trải qua, nhưng lưng Đàm Mặc là một mảnh lạnh lẽo.

“Thai quả.” Ngô Vũ Thanh trả lời.

Đàm Mặc nghẹn một hơi trong cổ họng, cậu không thể tưởng tượng, nếu bản thân ở trong đội Lạc Khinh Vân…… Có phải mình cũng đã chết hay không?

“Lạc Khinh Vân tự mình giết chết ‘Thai quả’ do đồng đội tạo thành. Chuyện sau đó được ghi lại trong máy ghi nhiệm vụ của quân y đội anh ta.” Giọng Ngô Vũ Thanh căng thẳng, có thể thấy được nhiệm vụ kia thảm thiết đến mức nào.

Trong video, Lạc Khinh Vân đâm con dao chiến thuật vào một thai quả, chất lỏng màu xanh nhạt  trào ra, lan tràn khắp chốn, một thành viên trong đội mặc đồ tác chiến rơi ra khỏi đó, quỳ rạp trên mặt đất ho khan kịch liệt, quân y xông lên phía trước muốn giúp người đó, Lạc Khinh Vân lại đột nhiên lấy con dao chiến thuật xuyên qua đầu của thành viên đó.

“Đội trưởng Lạc, anh làm gì vậy?”

Đáy mắt Lạc Khinh Vân không chút thương hại, rũ mắt nói: “Cậu thấy rõ ràng, nó đã là sinh vật Kepler.”

Nhiều thai quả như vậy, Lạc Khinh Vân lại có thể chuẩn xác tìm được mỗi một cái là đội viên của mình, mổ ra, sau đó giết hết chúng trước mắt quân y.

“Làm ơn Đội trưởng Lạc…… làm ơn…… hãy để bọn họ ở trong thai quả đi!” Quân y ôm đầu, mỗi một tiếng súng vang lên đầu cậu ta tựa như muốn vỡ ra.

“Không thể. Chúng ta phải bảo đảm không một ai trong chúng ta ‘ vượt rào ’. Cậu cảm thấy bọn họ muốn trở thành ‘ Titan ’ sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Giọng nói của anh ta giống như một vật dẫn không có cảm tình, so sánh với ngày thường tựa như một người khác, vừa tự tay giết chết các thành viên trong đội của mình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất đạm nhiên.

“Không muốn.” Quân y cắn răng trả lời.

“Không cứu được bọn họ, cũng chỉ có thể thành toàn cho họ.”

Lạc Khinh Vân lạnh băng, dùng lý trí và logic hoàn thành những nhiệm vụ còn lại, một khi đồng đội của anh bị hút vào thai quả, anh lập tức tước bỏ mọi cảm xúc của con người, giống như… kẻ hành quyết tử thần của Hôi Tháp.

“Phải rời khỏi Khu Sinh Thái này, nhất định phải tìm được ‘ hạt giống ’.” Lạc Khinh Vân nói.

“Tìm được ‘ hạt giống ’ rồi chúng ta cũng không giết được nó…… Bọn họ đều đã chết…… Đều đã chết……” Tinh thần quân y đã suy sụp.

Cậu là một quân y cứu mạng trị thương, , lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Khinh Vân từng bước từng bước giết đồng đội.

Lạc Khinh Vân đoán hạt giống ở trong sơn cốc, nhưng quân y lại bị Ma Quỷ Đằng cắn, Lạc Khinh Vân cứu cậu, nhưng chân cậu ta bị cắn đứt mất rất nhiều máu, máu của sinh vật sống đã thu hút thêm Ma Quỷ Đằng thiếu dinh dưỡng, Lạc Khinh Vân không thể giết hết chúng, súng của anh đã hết đạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play